"Mạc tướng quân." Đứng trước cửa Mạc Cửu gõ gõ cửa.
Vừa rồi cơm nước xong, ta nói lo lắng Mạc Cửu, vừa vặn Lương Lương cũng có lòng này, liền theo ta tới thăm nàng một chút, tiện thể đưa cơm cho nàng. Nàng một mình bị thương cũng không ai bồi, cực kỳ đáng thương, hơn nữa hôm nay nói thế nào cũng là bị ta ta liên luỵ..
"Mạc.."
"Nàng có phải đã nghỉ ngơi rồi không?" Lương Lương kéo kéo ta.
Nga, ngược lại có khả năng này, hơn nữa nàng hình như cũng không có cách nào đến mở cửa cho chúng ta đâu.
"Mạc tướng quân, chúng ta vào a." Gật gật đầu với Lương Lương, đẩy cửa vào nhà.
Vừa nhìn thì nhìn thấy Mạc Cửu nằm sấp bên giường nhắm mắt ngủ, ôm lấy gối đầu, khẽ nhíu mày.
Hai ta rón ra rón rén di chuyển đến bên cạnh bàn, đem hộp đồ ăn đặt ở trên bàn, lại xê dịch đến bên giường nhìn nàng một chút.
Quần áo của cái tên này đều ướt đẫm, một cái chăn mỏng chỉ che kín nửa người dưới, Lương Lương cẩn thận từng li từng tí một giúp nàng kéo chăn.
"Các ngươi.. ân.. Làm sao đến rồi.." Mạc Cửu hơi mở mắt nhìn ta một chút, chau mày, cắn răng.
"Mạc tướng quân, ngươi.. Vẫn tốt chứ?"
"Ân.. Ta không sao." Mạc Cửu chống lấy thân thể, Lương Lương vội đỡ nàng.
"Hai người các ngươi, đúng là có lòng." Mạc Cửu nhìn hai ta, cười cười.
"Cái kia.. Xin.. Xin lỗi a, ta hôm nay.. Thật sự, thật không phải là cố ý, ta chỉ là muốn giúp ngươi cầu xin, không nghĩ tới.." Ta gãi gãi đầu, một mặt lúng túng.
Mạc Cửu lắc lắc đầu, cũng không phải lưu ý gì.
"Nha đúng rồi, chúng ta đưa cơm tới cho ngươi." Chạy đến bên cạnh bàn mở ra hộp đồ ăn, lấy ra bánh bao nhân thịt đặc biệt to bự A Ba ta bí chế!
"Cho, nếm thử xem, ăn rất ngon không" Đưa đến trước mặt Mạc Cửu.
Mạc Cửu cau mày trái phải nhìn bánh bao lớn nhét vào một bụng món ăn, đưa tay tiếp nhận.
"Cái này gọi bánh bao nhân thịt! Ân.. Lại có thể gọi hamburger!" A Ba một mặt đắc ý giới thiệu.
Mạc Cửu vừa nghe, bĩu môi nở nụ cười, hơi chút ghét bỏ, "Đây đều là cái tên kỳ cục gì."
Nhưng mà ghét bỏ quy về ghét bỏ, Mạc Cửu vẫn là rất cho ta mặt mũi, há miệng đang muốn cắn.
"Dù sao ngươi từng miếng từng miếng ăn là được rồi, hôm nay khi An Mãnh ăn, đem răng cửa đều bị cấn rơi mất."
"Ạch.." Vừa nghe lời này, Mạc Cửu tay ngừng lại, "Ta.. Ta vẫn là đợi lát nữa rồi ăn thôi.."
"Hả?" Ta nói sai lời gì rồi sao?
"Ơ, hai người các ngươi sao lại ở đây?"
Ta nghe tiếng quay đầu, hóa ra là Cổ Diễn đến rồi, trong tay còn cầm lấy bình thuốc nhỏ.
"Sư phụ, chúng ta đi thăm Mạc tướng quân." Lương Lương đi tới trước mặt Cổ Diễn cúi người hành lễ.
"Ân." Cổ Diễn nhìn nàng một cái, cười cười, "Ngoan." Sờ sờ đầu nàng.
"Sư phụ, ta cũng ngoan a." Đứng trước mặt Cổ Diễn đưa đầu nhỏ chờ nàng sờ.
"Hừ." Tên khốn kiếp này lại theo đầu quả dưa của ta hung hăng gõ một cái!
"Ngô.."
"Được rồi, các ngươi đi về nghỉ ngơi trước đi, sư phụ giúp Mạc tướng quân xem vết thương."
"Nga, được." Quay đầu nhìn Lương Lương, Lương Lương cũng gật gật đầu.
Ra ngoài mới vừa đi hai bước, phía sau "Kẹt kẹt" một tiếng.
"Này, chờ một chút" Gọi lại Lương Lương, liếc nhìn cửa phòng bị gió hơi thổi ra, Ơ, A Ba chính là tỉ mỉ như vậy.
Chạy đến cửa vừa muốn đóng cửa.
"Ân.." Trong phòng một tiếng.. Một tiếng.. Làm nũng?
"A.." Lại là một tiếng.. Thở nhẹ?
ahihi.. A Ba lập tức thì ngu luôn! Đây mợ nó cái quỷ gì! Không được không được, để ta tiếp tục nghe sẽ! Thanh âm này là ai phát ra? Vừa rồi trong phòng còn giấu người khác?
Vội nằm nhoài cạnh cửa dựng thẳng lỗ tai cẩn thận nghe.
"Ân.. Ngô.. Sư tỷ.. Nhẹ chút đi.."
Sư tỷ? Hở? Hình như nghe nói Cổ Diễn là sư tỷ của Mạc Cửu a! Lẽ nào thanh âm yểu điệu này là Mạc Cửu phát ra?
"Tiểu Khê? Ngươi đang ở đây làm gì?" Lương Lương đi tới nhìn ta.
"Xuỵt!" Ta vội ra hiệu tay với nàng. Lôi kéo nàng cùng nghe.
"Ân a.. ngô a.. ah.. ân.. hừ.. sư.. sư.. tỷ.. nhẹ chút.. nhẹ chút.. chậm.. chậm một chút.. ân a.. chậm một chút.."
"Uhm."
"Ai ya.. Đừng đụng đó.. Đau.."
"Biết rồi."
Ha ha ha ha - mẹ của ta! Ta con mẹ nó đây là nghe được cái quỷ gì a hahahaha!
Mạc Cửu làm nũng ha ha ha ha, thật đáng yêu ha ha ha ha, ta mịa nó trong đầu lập tức nhớ lại một đống hình ảnh thật kỳ quái ha ha ha ha!
"Tiểu Khê ngươi.. Ngươi cười cái gì?"
"Ta.. Phốc.. Không.. Ta không cười A ha ha ha.." Cố nén ý cười, không thể lên tiếng a a a!
"Mạc tướng quân nhất định rất đau, ngươi làm sao còn đang cười a!"
"Phốc.." Ta con mẹ nó một ngụm máu thì phun ra ngoài, Lương Lương a Lương Lương, ngươi cũng quá đáng yêu rồi, điều này có thể nghe ra nàng.. Đau?
"Ân a.. Ân.."
"Chậc.. Không gọi có được hay không?" Âm thanh bất đắc dĩ của Cổ Diễn bất.
"Làm sao, khi bị đánh không thể kêu, bôi thuốc cũng không để ta kêu vài tiếng a.. Đau lắm.." Mạc Cửu bất mãn mang theo thanh âm làm nũng.
ahihi ha ha ha, kim cương baby đang làm nũng rồi! Ha ha ha! Ngươi trước hết để cho ta cười một hồi!
Ta con mẹ nó che miệng lại cười trầm, đều sắp nhịn chết rồi.
"Để cho người khác nghe thấy được, ta xem đại tướng quân ngươi đây mặt để ở đâu."
"Dù sao nguyên soái trở về, cũng không cần ta hát tuồng mặt đen rồi. Ai ya.. ân hừ.. Sư tỷ, ngươi lực tay này, lúc nào lớn như vậy..
" Tiểu Khê? Tiểu Khê vẫn tốt chứ vẫn tốt chứ? "Lương Lương nhỏ giọng kêu ta, ta.. Ta có thể làm sao? Ta cười đến cái bụng đều căng gân được không! Khom lưng ngồi chồm hỗm trên mặt đất, đứng lên cũng không nổi rồi!
" Ngoan đừng nhúc nhích, kiên nhẫn một chút a. "Nghe Cổ Diễn lời này, là muốn phóng to chiêu rồi?
ahihi! Vậy có nghe được liên hoàn làm nũng của Mạc Cửu không!
" Tiểu Khê? "
" Xuỵt đừng ầm ĩ. "Ta ngay cả Lương Lương đều không để ý tới, vung vung tay với nàng, nín thở ngưng thần dán vào cạnh cửa.
" Các ngươi.. "
" Chậc! Đừng ầm ĩ! "Cũng không biết là ai không nhãn lực nhìn như thế, cần phải để ta hung dữ một câu!
Ta cũng không quan tâm quay đầu đến xem, nhưng mà cảm giác phía sau có bóng người dựa vào đến, đoán chừng là tiểu thị nữ ở đâu ra cũng muốn tới nghe náo nhiệt chứ.
Ta đây trong lòng một trận dâng trào không tên, liền nghe trong phòng, Mạc Cửu ân ân a a réo lên không ngừng, một hồi gọi đau, một hồi để Cổ Diễn nhẹ một chút..
Ngươi đây cho dù công khai nói với ta là Cổ Diễn đang thoa thuốc cho nàng, ta đều không tin được không!
Thuốc gì có thể thoa ra loại thanh âm này? Thanh âm này nghe vào ta đều đỏ mặt được chưa! Ta con mịa nó.. Đều khô nóng rồi!
" Ha ha ha ha, cười chết ta rồi.. Ôi, ngươi tới nghe a, ha ha! "
" Bốp. "Một tiếng.
Đỉnh đầu ta đây đau xót thấy hoa mắt, lập tức ngu rồi.
Nửa ngày mới phục hồi tinh thần lại, phát hiện mình đang ngồi ở trên đất ôm lấy đầu.
Chưa kịp ngẩng đầu, nhìn giày ngắn màu trắng quen mắt.
" Ừng ực. "Một tiếng.. Nuốt ngụm nước miếng.
Đánh bạo ngẩng đầu nhìn lại, quả nhiên nhìn thấy An Lạc Thành ôn thần này, một đôi mắt trừng trừng nhìn chằm chằm ta, ánh mắt kia, nghi hoặc? Kinh ngạc? Mê man? Miêu tả không rõ, ừm.. Một mặt phức tạp.
An Lạc Thành giơ tay chỉ vào ta, hơi chút tức giận," Ngươi.. "
" Ân a.. Sư tỷ.. "Trong phòng Mạc Cửu đúng lúc lên tiếng.
An Lạc Thành cũng là sững sờ, thu tay lại, vừa che cái trán, nửa ngày, khụ một tiếng.
" Khụ! "
Trong phòng lập tức không còn động tĩnh.
" Các ngươi, đang ở đây làm gì? "Chắp tay sau lưng, từ trên cao nhìn xuống nhìn kĩ ta.
" Hồi mẫu thân, chúng ta chỉ là muốn tới thăm Mạc tướng quân một hồi, đây thì phải đi về rồi. "Lương Lương vội đáp lời.
" Nguyên.. Nguyên soái? Ngài làm sao đến rồi? "Cổ Diễn vừa mở cửa, ở khi nhìn thấy An Lạc Thành, vội thi lễ, cúi đầu xuống lại nhìn thấy ta," Ơ? Các ngươi làm sao còn chưa đi? "
" Phốc.. "Ta vừa nhìn thấy nàng, liền nghĩ đến Mạc Cửu vừa rồi, nhất thời nhịn không được, nở nụ cười..
An Lạc Thành hung hăng trừng ta một cái," Còn không mau cút đi? "
" Hở "Đáp một tiếng, lôi kéo Lương Lương vừa chạy ra ngoài.
* * *
" Hai người các ngươi, làm.. Làm gì chứ! "Mới vừa chạy ra cửa viện, liền nghe thấy thanh âm An Lạc Thành răn dạy Cổ Diễn.
* * *
" Ha ha ha ha! "Ta cơ hồ là một đường cười điên trở lại sân nhà mình, Lương Lương lại như nhìn đứa ngốc ta đây.
" Tiểu Khê, ngươi đến cùng đang cười cái gì? "
" Ta cười.. Ạch.. "Chuyện này.. Làm sao nói cho nàng? Nói ta nghe tiếng kêu kỳ quái của Mạc Cửu, nghĩ đến chút hình ảnh kỳ quái? Vậy nàng nếu hỏi ta hình ảnh kỳ quái gì làm sao bây giờ?
" Ân.. Nga, ta đang nghĩ, Mạc tướng quân bình thường nhìn qua rất có uy nghiêm, không nghĩ tới còn có một mặt yếu đuối đáng yêu như thế "Cái này cũng là lời nói thật mà, dù sao vừa rồi thấy Mạc Cửu đúng là để ta mở rộng tầm mắt, tam quan (nhân sinh quan, thế giới quan, giá trị quan) hủy sạch rồi.
" Nga. "Lương Lương gật gật đầu," Nhưng mà Mạc tướng quân hình như luôn như vậy, ta thì thường thường nhìn thấy nàng cùng sư phụ ở riêng cười cười nói nói, rất là cởi mở đó. "
" Hở? Thật sự hả? "Nghe Lương Lương vừa nói như thế, ta lại nghĩ tới Mạc Cửu vừa rồi hình như là nói một câu gì, Nguyên soái trở về rồi, cũng không cần nàng đi hát mặt đen nữa rồi?
Nga.. Hóa ra nàng ở trước mặt chúng ta cố ý nghiêm mặt, dáng vẻ nghiêm túc thận trọng, là vì kinh sợ chúng ta?
Nói đến kinh sợ.. Ngươi kinh sợ quỷ rồi? Mấy tên này nào sợ nàng a? Sợ không phải là cây thước của Cổ Diễn?
Thực sự là đau lòng Mạc Cửu..
" Ôi, đúng rồi. "Ta đứng ở trước mặt Lương Lương, vẻ mặt thành thật nhìn nàng.
" Ta từng nói sẽ nghĩ cách giúp ngươi đánh bại Mạc Cửu, a, ta làm được rồi a. Vậy là ngươi có phải có thể đáp ứng ta một chuyện không đây? "Vô liêm sỉ cười cười.
Lương Lương vừa nhíu mi nhỏ, chép chép miệng, gật gật đầu.
" Ngươi cứ nói là được rồi. "
" Khà khà, ta không muốn gọi ngươi tỷ tỷ, ta thì muốn gọi ngươi Lương Lương. "
" Hả? "Lương Lương sững sờ, phỏng chừng làm sao cũng sẽ không nghĩ đến ta sẽ ta đề xuất loại yêu cầu này.
" Nhưng mà.. "Vẻ mặt thành thật suy nghĩ.
" Lương Lương tốt, ngươi thì đáp ứng ta đi! "Lôi kéo tay nhỏ bé của nàng đung đưa.
" Ân.. Nhưng mà.. Mẫu thân rất chú ý lễ nghi, nếu như bị nàng nghe thấy được, ta sợ ngươi.. "
Nha đúng! Nàng vừa nói ta cũng nhớ đến rồi, An Lạc Thành hình như thật sự đặc biệt để ý những cái này, hôm nay ta không hành lễ cho cô, cô suýt chút nữa đem ta ăn tươi rồi..
" Vậy.. Vậy khi ở riêng, chỉ có hai người chúng ta xưng hô ngươi như vậy, còn không được sao? "
" Chuyện này.. "
" Lương Lương tốt, đáp ứng ta đi! "Vào lúc này thì phải dựa vào nũng nịu thôi, âm nhỏ giọng của ta đây mềm mềm dẻo dẻo còn mang chút âm run, ngươi đừng nói nàng, chính ta đều cả người nổi da gà.
" Được rồi được rồi, sợ ngươi rồi."Lương Lương một tiếng khẽ quở trách, giơ tay chỉ trỏ chóp mũi của ta.
Chậc!
Tốt đẹp!
Hết chương 17