Tác giả: Tê Hạc
Edit: Sâm
*
Sau khi nhóm Phó Hàn Dương trở lại biệt thự, họ lập tức kiểm tra video giám sát nhưng cũng không phát hiện điều gì. Đúng như vệ sĩ nói, Úc Thư đã biến mất trong điểm mù của camera.
Lục Xuyên nổi trận lôi đình, chỉ vào đám vệ sĩ và người hầu quát to.
"Cái đám vô dụng này, lúc trước đã dặn dò các cô các cậu thế nào? Bảo mấy người trông em ấy thật kỹ, thế mà lại thành ra như thế này? Nếu có chuyện gì xảy ra với bé cưng, tôi sẽ lột da mấy người!"
Lục Xuyên giận dữ đi đi lại lại, mà Phó Hàn Dương ngồi trên sô pha không nói một lời, song có thể thấy được từ đôi mày nhíu chặt của hắn, rằng hắn đang trên đà phát nổ, hắn lạnh băng nhìn chăm chú vào video giám sát.
Căn biệt thự này nằm trong núi sâu, muốn xuống núi chỉ có thể dùng phương tiện di chuyển xuống núi. Nếu không, muốn đi bộ xuống chân núi cũng phải mất một thời gian dài.
Đánh giá tình hình hiện tại, Úc Thư không đi đường quốc lộ. Trên đường quốc lộ đều lắp camera, nếu cậu đi đường đó thì sẽ bị bọn họ phát hiện ngay.
Nếu vậy Úc Thư chỉ có thể đi đường núi, tuy núi không dốc nhưng cũng không hề dễ đi. Xét theo thể lực và quãng đường đi thì chắc hẳn vẫn chưa rời khỏi núi, còn có thể sẽ gặp phải nguy hiểm.
Nghĩ đến việc Úc Thư rất có khả năng gặp nguy hiểm, lòng họ tràn ngập sự lo lắng và nỗi bất an. Việc Úc Thư chạy trốn lần này đã khiến họ hiểu được tầm quan trọng của cậu trong lòng mình.
Mỗi người đều muốn nhanh chóng bắt được con mèo hoang nhỏ về, để Úc Thư cảm nhận được sự lo lắng của họ.
Tần Hoài Vũ từ trên sô pha đứng lên, nói với đám vệ sĩ:
"Người lên núi tìm kiếm vẫn chưa có tin tức?"
Khuôn mặt hắn âm trầm, nhìn bọn họ bằng con mắt tràn ngập lạnh lẽo.
Đám vệ sĩ toát mồ hôi lạnh khi phải đối mặt với năm con mãnh thú cuồng nộ, như thể đang ở trong địa ngục và có thể bị họ giết chết bất cứ lúc nào.
Một vệ sĩ căng da đầu nói, vì căng thẳng mà giọng còn hơi run:
"Không... Không thấy, đội tìm kiếm đã tìm hai tiếng nhưng không tìm được gì."
Mặc dù họ đã đoán được trước, nhưng nó vẫn làm bùng lửa giận trong họ lần nữa. Họ quyết định rằng khi tìm được Úc Thư, chắc chắn phải thay thế hết lũ vô dụng này.
Cuối cùng Tần Hoài Vũ không thể ngồi yên:
"Lão đại, tôi cũng phải đi tìm, dựa vào đám ăn hại này thì không biết khi nào mới tìm được."
Tần Hoài Vũ nói xong liền lệnh mấy tên vệ sĩ đi theo ra ngoài. Lục Xuyên và anh em Mục thị cũng muốn đi tìm. Phó Hàn Dương khẳng định không ngăn cản họ, đứng dậy lạnh lùng liếc nhìn đám vệ sĩ người hầu khiến họ sợ tới mức cúi thấp đầu không dám nhúc nhích.
"Ở yên đây, có tin tức lập tức báo cho tôi."
"Vâng!"
Họ đồng thanh trả lời, sợ mình chậm trễ.
Phó Hàn Dương hừ lạnh, cũng đi ra ngoài tìm Úc Thư cùng Tần Hoài Vũ.
Mỗi người mang theo một ít vệ sĩ tách ra đi tìm. Dưới chân núi cũng bố trí người canh giữ, không chỗ nào được phép lơi lỏng.
Tần Hoài Vũ tìm hơn một tiếng vẫn không tìm được. Nhưng hắn vẫn kiên trì, hắn có dự cảm Úc Thư vẫn còn ở trong núi.
Ban đêm tối om, lá cây xào xạc theo gió, tiếng chim chóc côn trùng vang lên khiến màn đêm càng thêm hiu quạnh.
Úc Thư mệt mỏi dựa vào thân cây, đã mười mấy giờ cậu chưa ăn uống gì, hơn nữa đi đường núi lâu như vậy cũng kiệt sức, bây giờ vô cùng suy yếu.
Bàn chân bị trẹo đã sưng tấy, cổ chân vừa đau vừa tê, Úc Thư bị thương trở nên rất mỏng manh và nhạy cảm, cậu như rơi vào hố sâu tuyệt vọng.
Trong bóng đêm, các giác quan của Úc Thư được phóng đại vô hạn, nhưng cũng có thể là nhờ mong muốn sống sót mạnh mẽ mà cậu nghe được tiếng người phía sau mình.
Cậu vội quay đầu lại, thấy phía xa có ánh sáng yếu ớt, cậu dụi dụi đôi mắt, cẩn thận nhìn rồi nghe ngóng.
Niềm hy vọng nhen nhóm trong lòng cậu, Úc Thư không còn quan tâm đến việc liệu mình có bị phạt sau khi tìm thấy không nữa. Cậu chỉ mong mình có thể được tìm thấy, kể cả bị phạt cũng tốt hơn là ở đây tự sinh tự diệt.
Cậu xua tay và hét lên về hướng đó, hy vọng họ sẽ phát hiện.
"Tôi ở đây!"
Vì Úc Thư đã suy yếu nên giọng nói cũng không lớn, không thể vang đến tận xa như vậy. Người đằng xa không có phản ứng, cảm giác hy vọng ở ngay trước mắt mà không thể với tới càng làm Úc Thư tuyệt vọng. Đam Mỹ Sắc
Cậu rất sợ họ sẽ bỏ cuộc khi không tìm được cậu, vậy nên cậu càng gắng sức kêu to.
"Tôi ở đây! Tôi ở đây! Cứu tôi! Hu hu hu.... Cứu tôi với... Tôi ở đây."
Úc Thư kêu lớn, nước mắt lần nữa trào ra.
Tần Hoài Vũ nơi xa như cảm nhận được tiếng kêu của Úc Thư, hướng đèn pin về phía Úc Thư rồi vội bước nhanh đến chỗ cậu.
Úc Thư nhìn chùm sáng ngày càng gần, trong lòng lại bốc lửa hy vọng. Cậu lau nước mắt, tiếp tục hô to, dù âm thanh ngày càng yếu nhưng Tần Hoài Vũ cũng cách cậu gần hơn. Cuối cùng thấp thoáng nghe được giọng Úc Thư, hắn càng chắc chắn Úc Thư ở phía trước.
Hắn bắt đầu chạy, mặc dù con đường không hề dễ đi song cũng chẳng thể ngăn cản quyết tâm tìm được Úc Thư của hắn. Cuối cùng, khi nhìn thấy Úc Thư ngồi dưới tàng cây, tảng đá trong lòng hắn rốt cuộc cũng rơi xuống.
Hắn sốt sắng chạy đến bên Úc Thư, ngồi xổm xuống ôm lấy khuôn mặt nhỏ nhắn đầy vết sẹo và nước mắt của cậu. Ngay khi tìm được Úc Thư, cơn giận với việc cậu chạy trốn cũng biến mất không còn dấu vết, chỉ còn lại sự đau lòng.
Những vệ sĩ phía sau thấy Úc Thư đều thở phào nhẹ nhõm, lập tức báo tin cho những người khác.
"Con mèo hoang nhỏ này, cuối cùng cũng tìm được rồi."
"Oa oa oa... Tôi... Tôi... Oa oa oa..."
Úc Thư vừa nhìn thấy Tần Hoài Vũ liền khóc rống, tất cả những cảm xúc không cách nào trút bỏ bỗng chốc ồ ạt trào ra ngoài.
Sợ hãi, cô quạnh, bất lực, ấm ức, nhớ nhung. Tất cả đều thoát hết ra ngoài.
Cậu ôm eo Tần Hoài Vũ, ôm rất chặt, sợ rằng nếu buông ra hắn sẽ biến mất.
Tần Hoài Vũ cũng ôm lấy Úc Thư, hôn lên tóc cậu.
"Bây giờ mới biết sợ, xem em còn dám trốn nữa không. Em có bị thương không?"
"Chân... Hu hu... Bị trẹo... Đau quá."
Tần Hoài Vũ liền cầm đèn pin chiếu lên chân cậu, quả nhiên, cổ chân lộ ra ngoài đã sưng tấy lên, lòng hắn lại quặn thắt.
"Đi, anh cõng em về nhà."
Nói xong cõng Úc Thư lên, đám vệ sĩ mở định vị vệ tinh đến quốc lộ. Họ đã gọi người lái xe đậu ở ven đường chờ.
Mất khoảng một tiếng đồng hồ để trở về, dọc đường Úc Thư đều khóc, nắm chặt lấy tay Tần Hoài Vũ không chịu buông ra.
Sau khi về biệt thự, Tần Hoài Vũ để Úc Thư vòng tay qua cổ mình, ôm cậu xuống xe rồi trở vào biệt thự. Phó Hàn Dương cùng những người khác đã về từ lâu, đều đang đợi Tần Hoài Vũ trở về trong phòng khách.
Khi họ nhìn thấy Úc Thư, trái tim lơ lửng của họ cuối cùng cũng buông xuống. Chỉ có Phó Hàn Dương vẫn giữ khuôn mặt nghiêm túc, không nói một lời nhìn Úc Thư đang nằm trong lòng Tần Hoài Vũ, quay lưng về phía bọn họ.
Tần Hoài Vũ ôm Úc Thư ngồi trên sô pha, để bác sĩ khám chân của Úc Thư. Bác sĩ cẩn thận kiểm tra rồi nói với họ chỉ là trẹo chân bình thường, không bị gãy xương, bôi thuốc một hai ngày là lành.
Nghe vậy nhóm người Tần Hoài Vũ mới hoàn toàn yên tâm. Ngoại trừ Phó Hàn Dương, những người khác nhìn bộ dáng đáng thương chật vật của Úc Thư thì tất cả lửa giận trong lòng đều biến mất, họ cảm thấy thật may mắn, may mắn vì Úc Thư không gặp phải những tổn thương không thể chữa lành.
Sau nhiều giờ tìm kiếm, họ càng hy vọng Úc Thư sẽ bình an vô sự.
Nhưng biểu tình Phó Hàn Dương vẫn âm trầm, cơn giận còn chưa nguôi ngoai, hắn lạnh lùng nói với Úc Thư.
"Vì sao lại bỏ trốn."
Lời nói Phó Hàn Dương đầy tức giận. Hắn giận Úc Thư không nghe lời hắn, tự bỏ trốn, tự đặt mình vào nguy hiểm. Hắn cũng giận cậu ỷ lại Tần Hoài Vũ, khiến lòng hắn cực kỳ hụt hẫng.
Úc Thư nghe được giọng nói của Phó Hàn Dương thì khẽ giật mình trong lòng Tần Hoài Vũ, sợ hãi không dám nhìn thẳng mặt Phó Hàn Dương, cúi đầu vân vê quần áo của mình:
"Tôi... Tôi nhớ ba..."
Phó Hàn Dương nghe vậy thì sắc mặt cảng u ám.
"Không phải tôi đã nói mấy ngày nữa sẽ đưa em đi gặp ba ư?"
"Tôi tưởng... Tôi tưởng anh lừa tôi, nên..."
"Tôi lừa em lúc nào!?"
Giọng nói Phó Hàn Dương hùng hổ dọa người dồn Úc Thư đến mức không thở nổi... Lòng cậu tủi thân òa khóc.
"Oa oa oa... Thật sự xin lỗi... Oa oa oa..."
Những giọt nước mắt khiến Phó Hàn Dương không kịp đề phòng. Lửa giận của hắn, bị nước mắt dữ dội của Úc Thư dập tắt. Hắn thở dài một hơi, muốn lấy người từ tay Tần Hoài Vũ, ôm cậu vào lòng dỗ dành một chút.
Thế nhưng tay còn chưa kịp chạm vào cậu, Úc Thư đã ôm chặt lấy cổ Tần Hoài Vũ, vùi mặt vào vai hắn, không nhìn Phó Hàn Dương, im lặng từ chối hắn.
Phó Hàn Dương sững người, bầu không khí tràn ngập hơi thở căng thẳng. Cuối cùng Phó Hàn Dương hờn dỗi rời khỏi phòng khách, những người còn lại đều ghen tị nhìn Tần Hoài Vũ được Úc Thư ôm và ỷ lại.
Còn Tần Hoài Vũ, tuy trên mặt không biểu hiện nhưng trong lòng lại vô cùng đắc ý.
Hắn vỗ nhẹ vào lưng Úc Thư, từng chút từng chút trấn an cậu.
"Không sao rồi, không sao rồi. Không được có lần sau, biết chưa?"
"Ừm..."