Tại hiện trường quay hình tiệc tối đêm giao thừa Tết Nguyên Đán, Trâu Y Na gặp phải Chân Mộng.
Từ sau lần hai người được lên hot search trước kia, liền rất ít liên hệ, càng đừng nói gặp mặt.
Trâu Y Na không phải chán ghét Chân Mộng, Chân Mộng người này rất thú vị, vốn dĩ hai người có thể làm bạn tốt bình thường trong giới, nhưng trải qua đợt lần đó, chuyện này nghĩ như thế đều cảm thấy xấu hổ.
Hai người chỉ là bạn, bị paparazzi chụp thành tình yêu giả giả thực thực, bị công ty biết đi ăn máng khác giả giả thực thực.
Trước nay Trâu Y Na đều không tính toán đi ăn máng khác, cho dù vào thời điểm xảy ra mâu thuẫn lớn với công ty, cho dù vào thời điểm Hạ Cẩm Tây từ chức.
Bởi vì những gì UM có thể cho cô, xác thật là tương lai tốt nhất.
Yêu đương mù quáng một đợt, hiện giờ Hạ Cẩm Tây đã thoái ẩn cùng Trịnh tiêu trải qua cuộc sống điền viên sinh hoạt bình đạm nhẹ nhàng, thứ Trâu Y Na có thể nắm lấy trong tay, cũng chỉ còn lại sự nghiệp cùng giấc mơ của mình.
Vì thế ngay khoảnh khắc nhìn thấy Chân Mộng, Trâu Y Na giật mình một chút, sau đó mới bày ra thái độ thích hợp, gợi lên khóe miệng cười cười với cô ấy.
Nụ cười rất bình thường, Trâu Y Na sẽ bày ra nụ cười này đối với vô số người bên cạnh mỗi ngày.
Nhưng Chân Mộng, không hề tính toán vội vàng buông tha lần gặp mặt này, cô ấy nâng nâng tay, nói: "Hi~~"
Trâu Y Na: "Ừm."
Chân Mộng dừng bước chân, hỏi cô: "Cô là mấy giờ vậy?"
Trâu Y Na: "9 giờ rưỡi."
Chân Mộng: "Oh wow, thời gian đó thực tốt."
Quả thật tốt, vừa mới bắt đầu, chuẩn bị làm nóng lên, khán giả ngồi xuống trước màn hình, bừng bừng hứng thú, liền có thể nhìn thấy cô biểu diễn solo.
Trâu Y Na gật gật đầu, Chân Mộng lại nói: "Đây là trang phục lát nữa biểu diễn sao?"
Trâu Y Na cúi đầu nhìn chiếc váy được bọc dưới áo lông vũ: "Ừm."
Chân Mộng tươi cười xán lạn: "Thật xinh đẹp."
Hai người hiện tại đang ở trên hành lang, chung quanh người tới tới lui lui không ít. Có nghệ sĩ, biên đạo, các loại nhân viên công tác, nhìn về phía cuối, còn có fans đang si ngốc chờ bị ngăn cản ở khu vực riêng.
Hiện giờ Chân Mộng không còn là người vô danh chưa được ra mắt, bị công ty không xem trọng nữa. Mức độ nổi lên của cô ấy khiến ai cũng không nghĩ đến, so với Trâu Y Na, cô ấy càng giống như được vận may ngoài ý muốn.
Trâu Y Na có xem chương trình biểu diễn, Chân Mộng biểu diễn sau cô một chút, nhưng kết hợp cùng với ca sĩ tiền bối danh tiếng, cũng là một tiết mục quan trọng.
Trâu Y Na cảm thấy nên tìm đề tài, bằng không cô có vẻ quá mức cao ngạo lạnh nhạt.
Vì thế theo chủ đề nói: "Cô cũng đẹp."
"Ngầu chứ?" Chân Mộng còn muốn tiếp tục được khen.
Bộ áo da đinh tán rất đẹp, mặc trên người của người khác khả năng sẽ quê mùa, nhưng với thân cao chân dài, và gương mặt đường nét rõ ràng của Chân Mộng, vô cùng thích hợp.
Giống siêu sao rock and roll lóng lánh.
Trâu Y Na cười cười, nói: "Nếu cô không nói nhiều lời như vậy thì càng ngầu."
"Ah......" Chân Mộng vẻ mặt ưu sầu, "Ghét bỏ tôi......"
Cô ấy ở bên này còn chưa nói xong, đã bị trợ lý vội vàng đi đến đụng phải một chút.
Vẻ mặt trợ lý nôn nóng, nhíu mày nhăn mặt, lúc đụng phải Chân Mộng cái trán còn đập vào quần áo của cô ấy một cái, để lại dấu vết hồng hồng.
"Ai u cô chậm một chút." Chân Mộng đỡ cô ấy, "Người nhiều như vậy, cô chạy làm cái gì."
Chỉ nghe lời nói sẽ cảm thấy khá hung dữ, nhưng kèm với giọng điệu, liền có vẻ rất là tùy ý gần gũi.
"Trong phòng nghỉ......" Trợ lý gào ra ba chữ, lập tức hạ thấp giọng nói, cô ấy nhìn trái nhìn phải, nhón chân nói vào lỗ tai Chân Mộng, "Ai kia ở đây......"
Chân Mộng ngoáy ngoáy lỗ tai: "Cô nói chuyện bình thường đi."
Trợ lý làm mặt quỷ: "Ai kia kìa, ở chung phòng nghỉ với cô."
Chân Mộng: "Ai vậy?"
Trợ lý gấp đến độ bốc khói, không kề tai nói nhỏ nữa, vung cánh tay nói: "Người đó, cô không thích......"
"À, tôi đã biết." Chân Mộng ngăn cản nửa câu sau của cô ấy, cũng bắt đầu biểu hiện vẻ mặt giống như trợ lý, "Vậy làm sao bây giờ đây? Tiết mục còn lâu mới đến, tôi phải đi đâu tìm chỗ ngồi chờ mấy giờ chứ......"
Trâu Y Na mím môi, không nói chuyện.
Chân Mộng thong thả chuyển đầu qua bên cô: "Làm sao bây giờ? Thật là khiến người phát sầu, bên chị A Lâm có anh Chính ở, tôi không thể đi làm bóng đèn, những người khác, hình như đều không quen biết......"
Trâu Y Na vẫn không nói lời nào, nhìn cô ấy, tùy ý cô ấy biểu diễn.
Chân Mộng chà xát cánh tay: "Ai, bộ quần áo này đẹp thì đẹp, nhưng cũng quá lạnh, Đậu Tử này tôi thấy hối hận rồi, hay là chúng ta vào trong xe đi, ít nhất có áo lông vũ mặc......"
Trâu Y Na thở sâu: "Được rồi, cô đến đây đi."
Chân Mộng: "Ah! Chị Na Na nguyện ý giúp tôi việc này sao?"
Trâu Y Na tiếp tục đi về hướng phòng nghỉ của mình: "Tôi lại không giúp thì biên đạo ở chung quanh sắp nhìn không được......"
Những lời này cô nói nhỏ giọng lẩm bẩm, Chân Mộng đương nhiên không nghe thấy.
Hai người một trước một sau, bên cạnh theo hai trợ lý nhỏ, xuyên qua hành lang, tới cửa phòng nghỉ dán tên Trâu Y Na.
Trâu Y Na đẩy cửa đi vào, Chân Mộng nhìn xem trước sau mới vào phòng, Đậu Tử đóng cửa lại, tiếng ồn ào bên ngoài lập tức rút đi.
Phòng không lớn, cách âm thực tốt, sô pha, gương, máy lọc nước đều có, độ ấm thích hợp.
Trâu Y Na mới vừa ngồi xuống trên sô pha, Chân Mộng liền đặt mông ngồi dựa gần vào cô.
Trâu Y Na nhíu nhíu mày, hỏi cô ấy: "Không có chỗ ngồi sao?"
Chân Mộng: "Dựa gần ấm áp."
Trâu Y Na: "Vào trong xe mở điều hòa cao lên càng ấm áp."
Chân Mộng vui vẻ đến không được, nhanh nhẹn đứng dậy, ngồi xuống phía đối diện.
"Chọc cô chơi thôi." Chân Mộng nói, "Chúng ta hiện tại đều là ngôi sao lớn, gặp mặt phải giả vờ không thân thiết, nếu tôi không trêu chọc cô, vậy thật sự thành không thân rồi."
Trợ lý cầm ly nước đến đây, Trâu Y Na mở cái ly ra, nhìn hơi nóng lượn lờ, không uống nước.
"Là rất không thân......" Cô thấp giọng nói.
"Còn tức giận sao?" Chân Mộng hỏi cô, "Việc này không phải tôi mới nên tức giận sao? Làm trò với netizen cả nước, một chút mặt mũi đều không cho tôi. Sau lưng thật nhiều người kêu tôi là Mộng Mộng cẩu, nói tôi không chiếm được giống như liếm cẩu*."
(*Từ thông dụng trên internet. Chỉ đối phương không có cảm tình với mình, còn lần nữa hạ thấp phẩm giá mà dùng mặt nóng dán mông lạnh vào người ta.)
Trái tim Trâu Y Na nhảy dựng, không biết nên trả lời cô ấy thế nào.
Hơn nửa năm không liên hệ, thật sự là bởi vì phong ba lần đó, nhưng người bình thường đều biết cho dù gặp lại nhau cũng không thể nhắc đến việc này, ngoại trừ xấu hổ bối rối, không có gì hay.
Nhưng Chân Mộng căn bản không phải người bình thường.
Trâu Y Na ôm ly nước, ước chừng vuốt ve hai vòng, mới nói: "Ai cho các người tự chủ trương đăng lên Weibo kiểu vậy."
Dừng một chút, cô nói tiếp: "Hơn nữa, lời của tôi nói là thật."
Đúng là lời nói thật, lúc ấy trong lòng trong mắt cô đều chỉ có hạ Cẩm Tây, hận không thể khiến thế giới nổ mạnh vì hai người.
Nhưng đến khi thế giới thật sự nổ mạnh, Trâu Y Na nhìn ánh lửa bị dời đi kia, nhìn đầy những lời nghi ngờ lẫn chửi mắng trên Weibo của Hạ Cẩm Tây cùng Trịnh Tiêu, nhìn toàn bộ group trong công ty đều loạn cả lên, lại cảm thấy sống lưng phát lạnh, lông tơ dựng thẳng.
Đó là lần đầu tiên, cô cảm giác được nỗi sợ hãi.
Cô cũng không giống như mình đã tưởng tượng, có thể tùy tiện ném xuống sự nghiệp mà mình yêu thích, cô cũng không có can đảm, hoàn toàn không dám nghĩ sẽ nhảy ra khỏi cái giới này, biến mất hoàn toàn trong tầm mắt của người xem.
Từ đó về sau, cô hành quân lặng lẽ, cẩn trọng làm việc. Cô nghe theo công ty sắp xếp, lấy lòng fans, xa cách bạn bè của mình, hoàn toàn giống với đại đa số nghệ sĩ ở trong giới này.
"Nhưng cô tổn thương lòng tôi." Chân Mộng nhăn mặt.
Tầm mắt của Trâu Y Na vẫn đặt lên ly nước của mình, không nói tiếp.
Chân Mộng đột nhiên lướt qua khoảng cách một bàn trà, tiến đến trước mặt Trâu Y Na, duỗi đầu vào nhìn ly nước của cô: "Để tôi nhìn xem cô uống vật phẩm quý hiếm gì, hấp dẫn ánh mắt của cô như vậy ......"
Trâu Y Na đột nhiên rụt ra sau một chút. Trong ly khá nhiều nước, đổ ra ngoài vài giọt, rơi xuống trên mặt Chân Mộng.
Chân Mộng: "Ah......"
Đậu Tử phản ứng thực mau: "Bị phỏng rồi sao bị phỏng rồi sao tôi nhìn xem......"
"Không có việc gì không có việc gì." Chân Mộng dùng ngón tay cọ cọ trên mặt.
Đậu Tử: "Cô muốn uống nước thì nói chứ, nước ở trong túi tôi đây này."
Chân Mộng: "Tôi không phải muốn uống nước, tôi muốn nhìn nước của Na Na."
Đậu Tử nhìn về phía Trâu Y Na: "Chị Na thực xin lỗi, nghệ sĩ của nhà chúng em có chút ngốc......"
"Cô ấy không ngốc." Trâu Y Na nói.
Chân Mộng thật sự thông minh, thông minh giống như cô một năm trước, không biết gì không sợ hại, dám nói dám làm.
Trâu Y Na đưa cái ly trong tay qua: "Cô xem đi, xem cẩn thận chút, nhìn không thấy hoa cô liền tạo ra hoa cho tôi."
Chân Mộng không nhận cái ly, vẫn duỗi đầu xem như vậy. Trong ly chính là nước lọc đơn giản nhất, trong suốt thấy đáy, không có gì đa dạng.
Vì thế Chân Mộng nói: "Na Na chiếc lắc tay này của cô thật đẹp."
Trâu Y Na: "......"
Chân Mộng: "Thật nhiều bông hoa nhỏ xâu lại với nhau."
Trâu Y Na: "......"
Chân Mộng: "Ah, tôi rất thích quần áo của cô, vì sao bọn họ luôn để tôi mặc loại này, quá nam tính đi......"
Thật là cái gì cũng dám nói.
Trâu Y Na hận không thể chặn miệng cô ấy lại.
Cô cầm cái ly về để lên trên bàn trà, giơ tay tháo chiếc lắc đó xuống ném qua kia: "Cho cô cho cô, coi cô ngốc như vậy."
Chân Mộng tiếp được lắc tay, vui vẻ ra mặt: "Chị Na hào phóng như vậy sao, thật sự cho tôi, đây là tên thương hiệu phải không? Đừng để đêm nay tôi còn chưa kịp đeo, đã bị người khác đuổi theo đòi lại......"
"Câm miệng." Trâu Y Na nói, "Là của tôi."
Chân Mộng nắm chặt chiếc lắc tay vuốt ve hai cái, cất vào trong túi: "Ừm."
Không ngờ chỉ nói một chữ như vậy.
Không ngờ thật sự ngậm miệng.
Không ngờ đột nhiên liền ngoan ngoãn, không nói lời nào nữa, cũng không làm động tác dư thừa, cứ thế ngồi xuống, ngồi ở trước mặt cô, lướt xem di động.
Trâu Y Na nhích ra phía sau, cũng cầm lấy di động của mình. Trên di động có tin nhắn những việc cần chú ý do quản lý gửi đến, còn có một đoạn ghi âm giọng nói khá dài.
Trâu Y Na mang tai nghe, click mở ghi âm.
Không phải giọng nói của quản lý, là giáo viên thanh nhạc của cô, không phải nói những điều vô nghĩa, là giảng giải làm mẫu chỗ khó của ca khúc lát nữa cô sẽ biểu diễn.
Trâu Y Na cẩn thận nghe, hơi hơi hé miệng, không tiếng động mà luyện tập.
Người quản lý mới vô cùng khắc nghiệt, yêu cầu cô duy trì nhiệt độ lưu lượng đồng thời còn muốn cô có được thực lực hơn người.
Chân Mộng rời tầm mắt khỏi di động. Hoặc là nói kỳ thật cô ấy căn bản không nhìn kỹ di động.
Trâu Y Na bảo cô ấy câm miệng, cô ấy đành phải sử dụng khóe mắt liếc nhìn cô. Bây giờ lực chú ý của Trâu Y Na không ở trên người cô ấy, cô ấy liền có thể nhìn một cách quang minh chính đại.
Có đoạn thời gian không gặp, tuy rằng thường xuyên nhìn thấy ảnh chụp cùng video ở trên mạng, nhưng chung quy người thật vẫn khác biệt.
Ảnh chụp có thể chỉnh sửa, video có bộ lọc, chỉ khi được nhìn thấy người thật, mới có thể nhìn ra bạn của mình rốt cuộc là cô ấy mập hay gầy, thích mình hay chán ghét mình, vui vẻ hay không vui.
Nhận thức của chân Mộng đối với người khác, vẫn luôn dựa vào trực giác.
Thời điểm Trâu Y Na ghét cô ấy nhất là lúc vừa gặp mặt, sau này mỗi một lần ở chung, đều gia tăng thêm cảm tình giữa hai người.
Bởi vì từ trước đến nay Chân Mộng luôn thành tâm đối đãi với người mình thích, bởi vì Trâu Y Na tuy rằng luôn hung dữ với cô ấy, nhưng trước giờ cũng không phải người xấu.
Trâu Y Na rơi vào hố tình yêu, là thời điểm Chân Mộng quen biết cô ấy. Rồi sau đó Trâu Y Na giãy giụa, quay cuồng, tuyệt vọng trong cái hố ấy, Chân Mộng cảm thấy cô đáng thương lại đáng yêu.
Cô ấy thích người có lập trường rõ ràng dám yêu dám hận, thậm chí cô ấy nghĩ tới, nếu Trâu Y Na bởi vì việc này mà lâm vào tình trạng khủng hoảng dư luận, vậy cô ấy nhất định sẽ không màng công ty ngăn trở, dùng thân phận nghệ sĩ của mình để giúp cô nói chuyện, cho cô dựa vào.
Nhưng cô ấy không chờ đến cơ hội này, người Trâu Y Na thích là Hạ Cẩm Tây, Hạ Cẩm Tây là người tốt, dũng cảm, và tuyệt tình.
Hạ Cẩm Tây không nợ bất kỳ kẻ nào cái gì, về việc của mình, trước nay đều xử lý đến sạch sẽ lưu loát. Đương nhiên bao gồm cả Trâu Y Na.
Chân Mộng không chờ được cơ hội để giúp bạn không tiếc cả mạng sống, nhưng lại chờ đến Trâu Y Na hành quân lặng lẽ.
Tất cả mọi thứ đều hành quân lặng lẽ, tình yêu dâng lên kia, lòng dũng cảm điên cuồng đó, nụ cười xán lạn như ánh mặt trời, cùng tiếng khóc kinh thiên động địa sau khi uống nhiều rượu.
Lúc trước chưa gặp lại Trâu Y Na, Chân Mộng suy đoán như vậy, hiện giờ gặp được Trâu Y Na, đã chứng thực suy đoán của Chân Mộng. Chân Mộng cảm thấy tiếc hận, tiếc hận đồng thời cảm thấy bừng bừng sức sống.
Trâu Y Na và Hạ Cẩm Tây đã xong đời, nhưng chuyện xưa giữa cô và cô ấy vẫn chưa xong đời.
Cô còn bằng lòng để ý đến cô ấy, bằng lòng thương xót mang cô ấy vào phòng nghỉ, sẵn sàng ném vật phẩm cá nhân của mình cho cô ấy.
"Đoạn này dùng giọng gió càng tiện hơn." Chân Mộng nói.
Trâu Y Na thấy cô ấy nói chuyện, nhưng không nghe rõ, tháo một bên tai nghe xuống: "Sao?"
Chân Mộng làm mẫu lại câu kia một chút: "Đoạn này, hát không lên nổi thì vẫn nên dùng giọng gió, bằng không đoạn sau sẽ rất mệt."
Trâu Y Na: "Làm sao cô biết tôi hát không lên nổi?"
Chân Mộng báo quãng giọng.
Trâu Y Na ha hả cười lạnh: "Tôi đã không phải tôi lúc trước, tôi đã có thể hát lên tone C cao."
Chân Mộng cười rộ lên, dựng ngón tay cái cho cô: "Lợi hại."
Trâu Y Na lấy cả hai bên tai nghe xuống, hỏi cô ấy: "Hôm nay cô chỉ đánh trống?"
Chân Mộng: "Bí mật."
Trâu Y Na nhấc chân đá cô ấy, chạm vào mũi chân cô ấy một chút: "Vậy ra khỏi phòng nghỉ của tôi đi."
Chân Mộng: "Ca hát."
"Ờ, vậy còn được." Trâu Y Na nói, "Cô hát nghe cũng được."
Đâu chỉ nghe cũng được.
Trình độ âm nhạc của Chân Mộng rất cao, chất giọng cũng rất tốt. Nhưng bởi vì khi tham gia tuyển chọn thần tượng đã biểu diễn một đoạn trống Jazz mà nổi lên, sau này diễn xuất của cô ấy thường xuyên bị vòng tới phạm vi của chơi trống.
Trâu Y Na nghe qua cô ấy ca hát, cảm thấy cô ấy làm ca sĩ chính thức rất tốt.
"Cho nên tôi mới dám chỉ đạo chị Na chứ." Chân Mộng vừa nhấc mông, lại ngồi xuống trước mặt Trâu Y Na, "Tới, tôi nghe đoạn nhạc đệm của cô một chút."
Trâu Y Na: "Vừa rồi tôi không nghe nhạc đệm."
Chân Mộng: "Vậy cô nghe cái gì tôi nghe một chút."
Trâu Y Na: "Giáo viên gửi cho tôi sự chăm sóc đặc biệt, tôi cho cô nghe không phải tôi thiệt thòi sao."
Chân Mộng: "Tôi sẽ cho cô sự chăm sóc đặc biệt hơn."
Trâu Y Na cười rộ lên: "Cô thật là khoe khoang."
Chân Mộng là kiểu người dễ dàng thân quen với người khác. Huống chi, hai người vốn dĩ không xa lạ.
Một chút khúc mắc giữa hai người, đã bị người này vừa lừa vừa gạt liền lừa gạt đi qua, trước khi Trâu Y Na lên sân khấu, Chân Mộng nói cố lên với cô, tươi cười xán lạn hết mức, còn loá mắt hơn bóng đèn trên đỉnh đầu.
Trâu Y Na bước lên sân khấu, các bài hát đã tập rất nhiều lần đến thuần thục, bởi vì có hai vị giáo viên hướng dẫn, mấy đoạn khó hát trở nên nhẹ nhàng rất nhiều.
Biểu diễn rất hoàn mỹ, không xuất hiện bất kỳ việc ngoài ý muốn gì.
Trâu Y Na xuống sân khấu trong tiếng hoan hô cùng vỗ tay, phía sau màn hơi tối, ở bậc thang có dây điện, không cẩn thận vướng vào một chút.
Có người đỡ được cô, quần áo trên người cộm đến làm đau làn da của cô.
Trâu Y Na che kín mic, nhỏ giọng hỏi cô ấy: "Sao cô còn ở chỗ này?"
Đôi tay của Chân Mộng nắm lấy eo cô, dường như ôm lấy cô từ trên bậc thang xuống: "Đưa trẻ con đi đương nhiên phải đón về."
Trâu Y Na nhíu mày, muốn đánh cô ấy. Chân Mộng sớm nhảy dựng lên, tránh thoát khỏi công kích của cô.
Trợ lý đi tới khoác áo khoác và lấy mic, Trâu Y Na không thể cử động, chỉ có thể nhìn Chân Mộng chạy trốn xa, trên đường gặp nghệ sĩ quen biết, còn nhảy vỗ tay chào hỏi. Lấy mic xong, rốt cuộc có thể hoạt động.
Trợ lý hỏi cô: "Chị Na, chúng ta tháo trang sức trước hay trực tiếp lên xe?"
Trâu Y Na nghĩ nghĩ: "Đợi lát nữa đi."
Dừng một chút cô hỏi: "Ban tổ chức sắp xếp vị trí cho nghệ sĩ ở chỗ nào?"
Trợ lý giơ tay chỉ chỉ: "Khu vực bên phía nam kia, khá tốt."
"Ừm." Trâu Y Na gật gật đầu, "Tôi đi qua ngồi một chút."
Vốn dĩ cô không tính toán ngồi xem biểu diễn. Ngày mai sáng sớm còn có công tác, đêm nay sau khi kết thúc biểu diễn cô không muốn tham gia xã giao khiến người mệt mỏi.
Nhưng Chân Mộng không so đo hiềm khích trước đây mà trợ giúp cô, vẫn ở phía sau hậu trường chờ xem cô biểu diễn xong, Trâu Y Na cảm thấy dù như thế nào, cũng nên có qua có lại.
Vì thế cô ngồi xuống ghế ở khu vực của nghệ sĩ, khom lưng mỉm cười với chung quanh, bày ra tư thế khiêm tốn của nghệ sĩ nhỏ tuổi, sau đó chờ đợi Chân Mộng lên sân khấu.
Một giờ sau, Chân Mộng xuất hiện trong màn sương khói màu lam, cô ấy trang điểm nổi bật, dùi trống nằm trong tay xoay tròn rơi xuống, hời hợt nhưng rất có lực.
Tiếng thét chói tai ở đằng sau nổi lên bốn phía, vừa vặn chính là khu vực cổ vũ của fans Chân Mộng. Đối với fans mà nói, đây là khoảng cách gần gũi để nhìn thấy thần tượng.
Mà đối với Trâu Y Na, đây là kéo xa khoảng cách để nhìn bạn của mình.
Chân Mộng khi lên sân khấu cùng ngoài đời hoàn toàn không giống nhau. Có lẽ người khác sẽ cố gắng phân biệt lúc nào mới là cô ấy chân thật, nhưng Trâu Y Na biết, lúc nào cũng là cô ấy chân thật.
Cô ấy có cùng lý do để đứng trên sân khấu như cô, có cùng giấc mơ được đứng trên sân khấu như cô.
Thẳng đến giờ khắc này, Trâu Y Na cảm thấy tất cả ngăn cách đều biến mất không còn.
Thậm chí cô cảm nhận được niềm vui vẻ đã lâu, tựa như đột nhiên nhận ra sự kiên trì của cô là có ý nghĩa. Tựa như Chân Mộng ở trên sân khấu là có ý nghĩa.
Một cảnh quay cận cảnh, Chân Mộng giơ cao dùi trống lên, nở nụ cười tươi xán lạn.
Trâu Y Na cũng giống các fans ở phía sau, vòng tay hô to: "A a a a ngầu quá!"
Chân Mộng nghiêng đầu, tầm mắt thẳng tắp rơi đến đây. Có lẽ cô ấy đang nhìn camera, có lẽ đang nhìn fans, nhưng Trâu Y Na đối diện ánh mắt cô ấy, cảm thấy có lẽ cô ấy đang nhìn cô.
Tươi cười rạng rỡ, dùi trống trên tay Chân Mộng vòng qua bằng một động tác hoa lệ, sau đó bị ném xuống. Thon dài ngón tay cầm microphone, cất lên tiếng hát.
Trâu Y Na hưng phấn ấn nút tạm dừng, hết thảy ầm ĩ quanh mình bỗng nhiên rút đi.
Bởi vì cô thấy được chiếc lắc trên tay Chân Mộng, chiếc lắc tay cô tùy tiện ném cho Chân Mộng, được cô ấy mang trên cổ tay, hơn nữa còn mang lên sân khấu.
Lắc tay tiên nữ mặt hình bông hoa, không hề phù hợp với trang phục nam tính của Chân Mộng.
Hiện tại bầu không khí cuồng nhiệt và nhiều người, mọi người đều sẽ không chú ý tới, nhưng chờ khi phát sóng trực tiếp kết thúc, liền có vô số fans canh giữ trước màn hình máy tính bắt đầu chỉnh sửa mỗi một bức hình chụp được, sau đó sẽ phát hiện ra vật phẩm trang sức kỳ lạ này.
Nhưng càng kỳ quái hơn chính là, lần này Trâu Y Na không cảm thấy sợ hãi.
Cô chỉ, chỉ rút đi dáng vẻ lạnh lẽo, một dòng nhiệt ấm áp trào dâng từ trong lòng ngực, lan tràn khắp người. Làm lỗ tai cô nóng lên.
Cô cúi đầu, móc di động ra.
Phương thức liên hệ của Chân Mộng vẫn còn, nhưng lịch sử trò chuyện đã thật lâu trước kia. Trâu Y Na tìm được tin tức triển lãm tác phẩm của Trịnh Tiêu, chụp hình lại gửi qua.
Hỏi cô ấy: 【 Muốn cùng đi xem không? 】
Muốn cùng đi xem không, dù sao cô cũng đã thấy bộ dáng chật vật nhất của tôi, dù sao cô cũng đã biết cảm xúc bi thảm nhất của tôi.
Nếu bắt đầu từ chuyện này, vậy để kết thúc chuyện này, không bằng đặt một dấu chấm hết.
Hạ Cẩm Tây là ban tổ chức của triển lãm, toàn bộ tác phẩm triển lãm đều chứng kiến tình yêu của cô ấy và Trịnh Tiêu.
Trâu Y Na muốn đi xem, vốn dĩ tính toán đâm một nhát đao cuối cùng lên trái tim mình, nhưng hiện giờ ngón tay run rẩy gửi lời mời này, lại cảm thấy mình là đi rút đao.
Ánh sáng màn hình di động tắt đi, Trâu Y Na giấu bàn tay nắm chặt di động dưới lớp quần áo.
Cô chờ đợi Chân Mộng trả lời, Chân Mộng còn ở trên sân khấu, vì thế rõ ràng có thể biết được thời gian trả lời, quá trình chờ đợi mỗi một tiếng nhịp trống đều là một tiếng tim đập.
Tan nát vỡ vụn, nhưng sẽ luôn đạt được sự hồi sinh.