Trịnh Tiêu không đến nơi khác, hẹn với Hạ Cẩm Tây, đi thẳng về nhà.
Uống rượu cũng được, nói chuyện phiếm cũng được, cho dù ha ha phi dấm cãi nhau, chỉ cần là người kia, đã đủ thú vị.
Hai người vẫn giữ liên lạc suốt một đường, Trịnh Tiêu xuống xe trước, liền gọi điện thoại qua, hỏi Hạ Cẩm Tây cơm chiều muốn ăn cái gì.
Hạ Cẩm Tây nói một loạt món ăn, Trịnh Tiêu chưa đi đến cửa siêu thị, vì thế cười hỏi cô: "Ngôi sao lớn kia bỏ đói chị sao?"
"Việc đó có thể giống không?" Hạ Cẩm Tây đúng lý hợp tình, "Đó là công việc, ăn cơm lúc làm việc là thật sự ăn cơm sao? Quả thật phí phạm của trời."
"Được, vậy tối hôm nay chị tha hồ thưởng thức." Trịnh Tiêu nghĩ nghĩ, chọn ba món ăn từ Hạ Cẩm Tây nói vừa rồi, "Như vậy được chưa? Còn lại ngày mai làm."
"Được!" Hạ Cẩm Tây cắn người miệng mềm*, thực dễ nói chuyện.
(*Nghĩa là ăn đồ hay nhận quà của người ta thì không dám làm khó người ta.)
Đề tài đến đây đáng lẽ có thể kết thúc, khi về nhà hai người vẫn có thời gian rất dài để nói chuyện.
Nhưng Hạ Cẩm Tây không cúp điện thoại, Trịnh Tiêu một chân bước vào siêu thị, cũng không muốn cúp điện thoại.
Sau vài giây lặng im, Trịnh Tiêu nói: "Hôm nay trong siêu thị có rất nhiều người."
Hạ Cẩm Tây vô nghĩa mà tiếp câu: "Phải không?"
"Xe đẩy hàng còn lại mấy cái," Trịnh Tiêu nói có sách mách có chứng, "Ngày thường năm hàng xe đều đầy."
Hạ Cẩm Tây: "Em còn đếm cái này."
Trịnh Tiêu: "Đúng vậy, không giống người nào đó, tới mua đồ ăn cũng phải gọi điện thoại."
Nói chính là ngày thường Hạ Cẩm Tây bận rộn công việc, đi nơi nào đều có cấp tốc điện thoại gọi đến, hơn nữa không qua mười phút thì không thể cúp được.
Hạ Cẩm Tây ở bên kia nhỏ giọng cười rộ lên, nói: "Hiện tại em đã không giống trước."
Trịnh Tiêu nghiêng nghiêng đầu, cảm thụ nhiệt độ nóng hầm hập của di động dán lên: "Chị nói đúng."
Hạ Cẩm Tây: "Chị lo làm việc hay bỏ bê em, em thật sự không có không vui sao?"
"Không có." Trịnh Tiêu nói, "Khi em làm việc cũng bỏ bê chị."
Hạ Cẩm Tây cười đến không được: "Em rất thích nhắc đến việc này......"
Hai người chuyện trò vui vui vẻ vẻ, Trịnh Tiêu đẩy xe trống trơn đến trước khu rau dưa, sau đó bộ não lâm vào trống rỗng thật sau.
Lần đầu tiên, cô ấy thất vọng đối với trí nhớ của mình như thế: "Vừa rồi...... Nói muốn ăn cái gì?"
Cứ như vậy, điện thoại vẫn luôn không thể cúp. Thẳng đến khi Trịnh Tiêu mua đồ xong, cố ý đợi Hạ Cẩm Tây, hai người gặp nhau ở cửa chung cư.
Hạ Cẩm Tây giúp cô ấy cầm đồ, Trịnh Tiêu không từ chối, gió đêm mát mẻ, hai người chia sẻ trọng lượng, dẫm lên ánh đèn trở về.
Thời gian này, người đi đường lui tới trong chung cư không ít, Hạ Cẩm Tây xuyên qua đám người, đột nhiên cảm khái: "Như vậy cũng khá tốt."
Trịnh Tiêu cùng cô sóng vai đi, quay đầu hỏi cô: "Cái gì tốt?"
Hạ Cẩm Tây nâng nâng túi mua hàng trong tay: "Bộ dáng của gia đình, ngày thường đâu rảnh đi chọn mua đồ, đâu có thể ăn cơm mình nấu. Không nói gạt em, nếu không có em, hôm nay chị đi gặp Chân Mộng, chắc sẽ thật sự uống rượu."
Trịnh Tiêu: "Uống rượu có hại cho cơ thể."
Hạ Cẩm Tây nhướng mày: "Đêm nay nếu chị muốn uống rượu với em thì sao?"
Trịnh Tiêu: "Uống rượu vừa phải sẽ hỗ trợ cho thể xác và tinh thần vui vẻ."
Hạ Cẩm Tây cười rộ lên: "Trước kia sao chị không cảm thấy em thú vị như vậy."
Trịnh Tiêu nhếch môi, cũng cười rộ lên: "Trách em."
Hai người về đến nhà, Trịnh Tiêu là chủ bếp, Hạ Cẩm Tây giúp việc bếp núc, thực mau làm xong bữa cơm chiều.
Không uống rượu, cũng không nhất thiết phải uống, Trịnh Tiêu pha chế thức uống trái cây có hương vị rất ngon, nên không cần cồn gia tăng bầu không khí.
Hai người trao đổi tin tức hôm nay, cho nhau ăn dấm vài câu, lại rất vui sướng ha hả cười thoải mái.
Chờ đêm về khuya, hết thảy bận rộn đều kết thúc, chơi chút trò tình thú thuộc về hai người, sau đó ôm nhau ngủ.
Trước khi rơi vào mộng đẹp, Hạ Cẩm Tây mơ mơ màng màng nghĩ: Cuộc sống vĩnh viễn như vậy thì tốt rồi.
Kết quả chờ cô mở to mắt, cuộc sống liền hung hăng đạp cho cô một cái.
Pan tự chủ trương liên hệ quản lý của Chân Mông, hai người quyết định hợp tác với nhau để giải quyết tai tiếng lần này.
Bài viết đều được biên tập tốt, đại ý nhất trí với phương hướng xã giao, chứng minh hai người quen biết trong thời gian làm việc, trở thành bạn tốt.
Kết quả đến lúc đăng lên, Chân Mộng tự tiện ghi thêm một câu ở Weibo: Tuy rằng quen biết nhau không tính lâu, nhưng thích nhất là cô ~@ Trâu Y Na.
Trâu Y Na nhanh chóng chia sẻ lại Weibo này, trọng điểm hoàn toàn thay đổi: Tuy rằng Mộng Mộng là người bạn rất thú vị, nhưng mình vẫn thích chị Cẩm Tây nhất ~【 đầu chó 】【 đầu chó 】【 đầu chó 】@ Hạ Cẩm Tây.
Hạ Cẩm Tây còn chưa rửa mặt mê mê man man: ".................."
Cua một cách mạnh mẽ, cua một cách vớ vẩn.
Pan ở trong group không ngừng xin lỗi Hạ Cẩm Tây, nói Na Na chỉ muốn biểu đạt lòng trung thành đối với UM, Hạ Cẩm Tây chuyển qua nhắn tin riêng với Pan, gửi đi hai dòng chữ.
【 Cô là quản lý của em ấy. 】
【 Tôi thấy em ấy là muốn come out. 】
Pan gọi điện thoại đến, Hạ Cẩm Tây tắt đi. Cô ấy lại gọi, Hạ Cẩm Tây dứt khoát ném điện thoại sang một bên, vào toilet.
Rửa mặt xong đi ra, Trịnh Tiêu đang cúi đầu nhìn di động vẫn đang vang lên của cô. Tiếng chuông tự động tắt, Hạ Cẩm Tây nhìn thấy, năm cuộc gọi nhỡ.
Dám gọi nhiều như vậy, xem ra rất sốt ruột.
Nhưng việc này của Trâu Y Na, Hạ Cẩm Tây đã nói với Pan không chỉ một lần, hiệu quả cũng không được gì.
Sốt ruột thì sốt ruột đi, Hạ Cẩm Tây thậm chí không ngại để cô ấy lo lắng một chút.
Hạ Cẩm Tây không quản di động, đi ngang qua Trịnh Tiêu ôm lấy bả vai cô ấy, hôn một cái trên mặt cô ấy: "Đây là đồng nghiệp của chị."
Trịnh Tiêu: "Em biết."
Hạ Cẩm Tây: "Trâu Y Na cũng là đồng nghiệp."
Trịnh Tiêu: "Em biết."
Hạ Cẩm Tây: "Hiện tại và tương lai mà chị nghĩ đến, chị chỉ thích một mình em."
Trịnh Tiêu giơ lên khóe miệng: "Em không ngại bọn họ gọi nhiều mấy cuộc."
Hạ Cẩm Tây lại không để ý lời âu yếm quanh co của cô ấy, gác cằm lên vai Trịnh Tiêu, bắt đầu nghiêm túc suy tư một việc: "Nếu thay đổi cuộc sống như bây giờ sẽ thế nào?"
Trịnh Tiêu không vội vàng trả lời cô, cô ấy nghiêng đâu, nhìn Hạ Cẩm Tây.
Vẻ mặt Hạ Cẩm Tây nghiêm túc, sườn mặt có đường cong xinh đẹp, cô lẳng lặng trầm mặc, qua một lát mới nói: "Tiêu Tiêu, em có để ý chị lợi dụng em không?"
Trịnh Tiêu không cần nghĩ ngợi: "Không ngại."
Hạ Cẩm Tây rốt cuộc quay đầu đối diện tầm mắt cô ấy: "Vậy em có để ý công việc của chị nhàn rỗi, sau đó cả ngày dính lấy em không?"
Trịnh Tiêu hôn lên chóp mũi cô: "Cầu mà không được."
Hạ Cẩm Tây thật thích Trịnh Tiêu như vậy.
Một Trịnh Tiêu thoát khỏi thế tục, chỉ rung động vì tâm.
Một Trịnh Tiêu hờ hững thản nhiên, không chút hoang mang, mặc kệ người khác làm việc sai lầm gì.
Hạ Cẩm Tây trước kia luôn cảm thấy mình là một người táo bạo, hiện giờ, cô cảm thấy cô vẫn chưa đủ táo bạo.
Cô đứng bên cạnh Trịnh Tiêu, thậm chí không cần Trịnh Tiêu hứa hẹn điều gì, chỉ cần cô ấy tồn tại, cũng đủ để cho cô có sức mạnh thoát khỏi hết vòng này đến vòng khác.
"Chị thật lòng yêu em." Hạ Cẩm Tây nói.
Trịnh Tiêu bắt lấy tay cô đặt trong lòng ngực mình: "Nếu em phải vào bệnh viện bởi vì tim đập quá tốc, chị phải phụ trách hoàn toàn."
Sau đó, không chỉ có một mình Trịnh Tiêu bị tim đập quá tốc.
Hạ Cẩm Tây chia sẻ lại tin Weibo mà Trâu Y Na đã tag cô kia, nói: 【 Thực cảm ơn Na Na ủng hộ công việc của chị, nhưng em nói như vậy, bạn gái của chị muốn ghen nha ~@XIAO】
Weibo bị oanh tạc.
Đến tận đây, Hạ Cẩm Tây chính thức come out với toàn thế giới, và thông báo trên Weibo đã từng oanh tạc giới nghệ thuật một thời của nghệ nhân nổi tiếng điên cuồng XIAO, cuối cùng cũng có kết cục.
Vô số ngờ vực cùng chửi bới tuôn trào đến.
Hạ Cẩm Tây tắt âm điện thoại di động, mở âm nhạc lên, làm cho âm nhạc tràn ngập toàn bộ căn phòng.
Cô bắt đầu thu dọn quần áo của mình, chọn lựa bộ mình thích nhất, mà không phải là thích hợp nhất. Gắp từng cái gọn gàng, cất vào trong rương.
Một vị đương sự khác ngoài ý muốn không được bình tĩnh, cô ấy ngồi sững tại giữa phòng xem di động hồi lâu, hàng lông mày đều sắp nhăn thành sâu lông.
Hạ Cẩm Tây sắp xếp xong một rương, bắt đầu sắp xếp đến cái rương khác, trong lúc cô rối rắm nên đổi bộ quần áo nào cho Hoa Nhài, Trịnh Tiêu rốt cuộc đi tới bên người cô, nói: "Để trần đi, chỗ em có."
"Ừm!" Hạ Cẩm Tây sảng khoái buông một bộ quần áo nhỏ xuống, "Chị đang muốn nói em cho chị mấy bộ này đã mặc đến chán rồi."
Trịnh Tiêu nhìn cô, sau một lúc lâu chỉ hỏi ra một câu: "Thật sự không có gì sao? Đây là việc chị quý trọng."
"Người sẽ thay đổi." Hạ Cẩm Tây nói, "Trước kia thứ chị quý trọng chỉ mỗi sự nghiệp, hiện tại chị cảm thấy chị đã có được toàn thế giới."
Trịnh Tiêu nhẹ nhàng ôm eo cô: "Đến nhà em ở đoạn thời gian sao?"
Hạ Cẩm Tây: "Đương nhiên."
Trịnh Tiêu: "Phòng ngủ của em hơi nhỏ, ánh sáng cũng không tốt."
Hạ Cẩm Tây: "Em có sân lớn, không được thì hai ta ngủ trong sân."
Trịnh Tiêu: "Phòng làm việc nhét đầy đồ của em, em muốn chừa ra một chỗ làm phòng làm việc cho chị."
Hạ Cẩm Tây: "Kỳ thật chị không thích động não, cũng không thích đọc sách, chị có thể tình nguyện ở trong sân đào đất trong hoa."
Trịnh Tiêu: "Em sẽ mua cách vách."
Hạ Cẩm Tây ha ha cười rộ lên: "Chính em đã sớm muốn vậy đừng ăn vạ lên đầu chị nha."
Mọi việc cứ như vậy mà thành.
Hạ Cẩm Tây nhấc lên sóng to gió lớn, Hạ Cẩm Tây lần thứ hai bị thông tri tạm thời cách chức.
Hạ Cẩm Tây đóng gói đồ đạc đến nhà bạn gái, Hạ Cẩm Tây trải qua cuộc sống tốt đẹp có nằm mơ cũng chưa mơ thấy.
Mỗi ngày ngủ đến tự nhiên tỉnh, sau đó được bạn gái hôn hôn trán, cho ăn bữa sáng.
Thời tiết tốt hai người cùng nhau chạy bộ trên đồng ruộng, tiện đường trở về ghé vào chợ mua đồ ăn. Thời tiết không tốt thì nằm ở nhà, chọc chọc chó ngắm nhìn hoa, ngồi trong sân bắt sâu bắt bọ.
Muốn nấu cơm tự thì mình động thủ, làm sủi cảo làm bánh kem, có thể yên tâm thoải mái tiêu hao thời gian, không muốn nấu cơm thì lái xe đi ra ngoài ăn, ăn uống no đủ rồi trên đường về nhà chỉ cần nhìn thấy phong cảnh đẹp đẽ, liền dừng xe nghỉ chân, đơn thuần thưởng thức cảnh đẹp, hoặc là không đơn thuần làm chút việc xấu ở trong xe.
Đến buổi tối, cùng nhau xem điện ảnh hay phim truyền hình, lúc nào Hạ Cẩm Tây ngẩn người, Trịnh Tiêu cũng ngẩn người cùng cô. Tới 9 giờ rưỡi, cảm thấy một ngày đã trôi qua vô cùng viên mãn, liền hài lòng ôm nhau ngủ.
Sau một tuần như vậy, Hạ Cẩm Tây hỏi Trịnh Tiêu: "Đồng chí Trịnh Tiêu Tiêu, chị đây là đang bị trừng phạt vì thất trách công việc, còn em thì chơi đến vui vẻ như vậy, không tính toán kiếm tiền ăn cơm sao?"
Trịnh Tiêu: "Em bận rộn đây."
Hạ Cẩm Tây: "Em bận cái gì đâu?"
Trịnh Tiêu: "Bận rộn...... Chơi."
Thật bận rộn chơi, bận rộn chơi với Hạ Cẩm Tây.
Đồ trong phòng làm việc sắp đóng bụi, ngoại trừ lúc Hạ Cẩm Tây quấn lấy cô ấy muốn cô ấy hôm nay nặn con chó, ngày mai nặn con gà nhìn xem, cô ấy cũng không nhúc nhích mấy thứ kia.
Thời điểm duy nhất cô ấy có thể bày ra khí chất của nhà nghệ thuật, chính là ôm sách vở của mình, rảnh rỗi mà vẽ Hạ Cẩm Tây. Ngay cả bộ dáng Hạ Cẩm Tây nằm liệt trong chăn sau khi lăn giường cũng đều vẽ.
Hạ Cẩm Tây cảm thấy không thể tiếp tục như vậy, vì không biến mình cùng Trịnh Tiêu thành phế nhân, cô quyết định tìm việc gì làm.
Vì thế mở di động của công việc ra, lướt xem các loại tin nhắn, ngoài những nhân viên bình thường, ngoài ý muốn còn thấy được mấy người họ hàng không thân thiết.
Bọn họ chỉ trích cô làm như vậy có suy xét đến cảm nhận của ba mẹ không, Hạ Cẩm Tây cười nhạo một tiếng, copy mấy lời thoại gây khó dễ người khác ở trên mạng rồi gửi qua.
Ba mẹ và em trai của cô, từ sau khi gặp luật sư, chưa hề gọi điện thoại, gửi tin nhắn cho cô.
Hạ Cẩm Tây bấm vào thông báo đỏ trên các ứng dụng mạng xã hội, trả lời vài người, còn lại đa số không thèm để ý.
Lãng phí thời gian nửa ngày như vậy, cúi đầu thấp khiến cổ hơi mỏi, Trịnh Tiêu đi đến xoa bóp cổ cho cô, Hạ Cẩm Tây nhìn chằm chằm trần nhà, nói: "Có chuyện, chị phải nói với em."
Trịnh Tiêu: "Nói."
Hạ Cẩm Tây: "Có người, chị phải đi gặp."
Trịnh Tiêu: "Gặp."
Hạ Cẩm Tây nghiêng người nhìn cô ấy, quơ quơ di động trước mặt cô ấy: "Còn nhớ rõ người bạn ngồi cùng bàn mà chị kể với em không? Cô ấy từ hot search thấy được Weibo của chị, đã gửi rất nhiều tin nhắn cho chị."
Tay Trịnh Tiêu bất động, miệng cũng mím lại.
Hạ Cẩm Tây: "Chị muốn giáp mặt tâm sự với cô ấy."
Trịnh Tiêu mím môi càng chặt, quai hàm thậm chí còn phồng lên, giống như sóc con.
Hạ Cẩm Tây cười rộ lên, chọc chọc má cô ấy: "Được không hở được không hở?"
Trịnh Tiêu mở miệng: "Được."
Dừng một chút cô ấy bổ sung nói: "Mời cô ấy đến nhà, em tự mình xuống bếp chiêu đãi cô ấy."