Trịnh Tiêu nhìn cô một hồi lâu.
Toàn bộ đôi mắt của Hạ Cẩm Tây đều hồng, mày nhăn lại, bộ dáng ấm ức còn lộ ra khí thế muốn đánh nhau.
Trịnh Tiêu trượt bàn tay xuống, đáp ở trên eo cô: "Cô không muốn."
Hạ Cẩm Tây tiến tới trước mặt cô ấy, bắt lấy môi cô ấy: "Tôi nói muốn là muốn......"
Trịnh Tiêu không nghiêng đầu, môi bị đụng phải, tiếp đón tất cả hơi thở ấm áp phả lên môi.
Trịnh Tiêu hít vào một hơi thật sâu. Hạ Cẩm Tây hôn lung tung, không thể cạy ra khớp hàm của Trịnh Tiêu.
Cô càng hôn càng giận, dứt khoát cắn một ngụm lên cánh môi của Trịnh Tiêu, mềm mại, đầy đặn, mùi vị thực ngon.
"A......" Trịnh Tiêu phát ra tiếng kêu đau khe khẽ.
Hạ Cẩm Tây buông môi cô ấy ra, cũng đẩy bàn tay đang ôm eo mình ra, xoay người đi vào phòng ngủ.
Trịnh Tiêu bắt lấy cánh tay cô.
"Cô làm gì?" Hạ Cẩm Tây không quay đầu lại, "Không làm cũng đừng chạm vào tôi."
Lòng bàn tay của Trịnh Tiêu thực nóng, giống như bàn ủi dán lên làn da cô: "Cô vẫn chưa ăn cơm chiều?"
Hạ Cẩm Tây nhắm mắt, không thể trả lời. Cô đã đi đến quán ăn, gọi một bàn cơm, nhưng cô chỉ uống lên nửa chén nước.
Trịnh Tiêu cũng không bắt buộc cô phải trả lời, cô ấy quơ quơ bàn tay đang nắm cánh tay Hạ Cẩm Tây, làm cho thân thể của Hạ Cẩm Tây cũng hơi hơi đong đưa.
"Tôi chuẩn bị đã lâu, chỉ còn một quá trình cuối cùng."
Hạ Cẩm Tây mím chặt môi, Trịnh Tiêu tiếp tục lắc lư tay cô, làm nũng giống như trẻ con: "Cô đi rửa mặt đi, sau đó có thể ăn đồ nóng hổi."
Tất cả cảm xúc của Hạ Cẩm Tây đều nghẹn trong cổ họng, chỉ cần mở miệng liền sẽ tràn ra.
Cô cảm thấy tay chân lạnh lẽo, nhưng trái tim lại nóng, cô cảm thấy hoảng loạn, lại cảm thấy có chút an tâm.
Cô không biết bây giờ nên làm cái gì mới tốt, nhưng may mắn Trịnh Tiêu đã chỉ thị cho cô.
"Ừm." Hạ Cẩm Tây nói ra một chữ, vung khỏi tay Trịnh Tiêu, đi vào toilet.
Cô máy móc tẩy trang, rửa mặt, dưỡng da. Dùng dây cột tóc cột mái tóc dài buông xõa lên, đá đá đôi giày cực kỳ không thoải mái trên chân.
Sau khi ra khỏi toilet, Hạ Cẩm Tây vào phòng thay đổi giày cùng quần áo.
Sạch sẽ mát mẻ thoải mái ngồi vào trước bàn ăn, Trịnh Tiêu đã múc canh cho cô.
"Tôi làm ít bánh," Trịnh Tiêu nói, "Cho nên không làm món chính. Buổi tối ăn ít tinh bột vẫn tốt hơn."
"Ừm." Hạ Cẩm Tây ôm chén canh, bị hơi nóng thơm ngào ngạt xông vào mặt, đột nhiên cảm thấy không có gì ghê gớm nữa.
Gặp người không muốn gặp không có gì ghê gớm, mặc kệ là hy vọng hay là thất vọng cũng chẳng sao cả, cùng lắm thì cuộc sống của cô vẫn sẽ tiếp tục, bằng phương thức mà cô thích.
Hạ Cẩm Tây uống một ngụm canh, nói: "Hương vị rất ngon, cảm ơn."
Trịnh Tiêu cười nói: "Tôi không có lúc nào làm cô thất vọng."
Hạ Cẩm Tây đột nhiên rất muốn nói lời thiệt tình: "Có."
Chiếc đũa đang gắp đồ ăn của Trịnh Tiêu khựng lại một chút, nhưng cuối cùng vẫn thản nhiên tiếp thu nhận định này, cũng không phản bác: "Vậy về sau nếu có lúc như vậy, cô nói với tôi."
Hạ Cẩm Tây: "Thất vọng mà có thể nói ra khỏi miệng cũng không tính là thất vọng."
Trịnh Tiêu không nói tiếp, một hồi lâu sau, cô ấy đột nhiên nói: "Sau này tôi cẩn thận hơn một chút."
Hạ Cẩm Tây giương mắt nhìn cô ấy, cảm thấy mình thật đúng là một người vô ơn.
Ăn của người ta uống của người ta, đem người ta trở thành đối tượng để trút giận, xong việc còn muốn ngươi ta "Cẩn thận một chút".
"Cũng không cần." Cô bực bội quậy nguyên liệu trong chén canh, "Chúng ta ở chung như bình thường là được."
"Ừm." Trịnh Tiêu đồng ý.
Nhưng rõ ràng vẫn là cẩn thận hơn, cơm nước xong Hạ Cẩm Tây giành việc thu dọn chén đũa, Trịnh Tiêu cũng chưa dám cản.
Khi cô ở trong phòng bếp bận việc, Trịnh Tiêu đi ngang qua cửa phòng bếp ba lần, mỗi một lần đều sẽ vào lúc cô nhìn không thấy trộm liếc nhìn cô một cái.
Thật sự làm cho Hạ Cẩm Tây chịu không nổi.
Bất kỳ ai tiếp xúc nhiều với Hạ Cẩm Tây, đều biết cô là người ăn mềm không ăn cứng. Ngày thường đi làm, cấp dưới làm sai việc gì, đều sẽ không ngoại lệ lựa chọn cảm xúc biểu hiện ở trước mặt cô là giả vờ đáng thương.
Chỉ cần đủ đáng thương, Hạ Cẩm Tây luôn đối xử khoan hồng một chút.
Cô chịu không nổi bộ dáng yếu thế của người khác, chịu không nổi người khác cẩn thận, chịu không nổi người khác mang áy náy trên lưng.
Bởi vì nó sẽ khiến cho cô nghĩ đến chính mình, nghĩ đến thời gian hai năm ở trong nhà sau năm mười sáu tuổi, ngay cả hô hấp cũng cảm thấy là sai.
Hạ Cẩm Tây thu dọn xong phòng bếp đi ra, Trịnh Tiêu nằm ở trên sô pha, mở to đôi mắt nhìn cô.
Một góc trên sô pha là tấm chăn được xếp chỉnh chỉnh tề tề mà buổi tối cô ấy sẽ đắp, Hạ Cẩm Tây cảm thấy cô ấy giống như động vật nhỏ, tìm được ổ của mình rồi, ngoại trừ việc chơi đùa với chủ nhân, thì cũng chỉ dám ở trong địa bàn của mình.
Trong tầm tay cô ấy đặt quyển ký họa, Hạ Cẩm Tây liếc nhìn qua, hỏi cô ấy: "Mới vừa vẽ tranh sao?"
Trịnh Tiêu lắc lắc đầu.
Hạ Cẩm Tây lau khô bọt nước trên tay đi đến trước mặt cô ấy, giơ tay cầm ký họa: "Hôm nay vẽ rất lâu đi......"
Kết quả lời nói còn chưa nói xong, vở liền bị người ta đoạt đi.
Trịnh Tiêu giấu quyển ký họa ở phía sau, bộ dáng có chút cảnh giác, có chút hoảng loạn: "Cái này hiện tại không thể xem."
Hạ Cẩm Tây nói: "Vì sao?"
Trịnh Tiêu: "Không thích hợp."
Hạ Cẩm Tây: "Vẽ tranh mà thôi, có gì không thích hợp."
Trịnh Tiêu chỉ lắc đầu, không nói, càng như vậy, Hạ Cẩm Tây càng tò mò.
Cô nhích đến gần hơn, ý đồ muốn đoạt lại vở, Trịnh Tiêu phản ứng thực nhanh, một cái xoay người bò ngã vào trên sô pha, đè quyển vở ở dưới người mình.
"Oh wow." Hạ Cẩm Tây cười rộ lên, "Rất thông minh nha."
Trịnh Tiêu: "Cô đừng tới đây."
Hạ Cẩm Tây giơ tay, cào lên eo cô ấy: "Tôi cứ tới đấy."
Hai người nháo thành một đoàn, nhiều năm tập boxing của Hạ Cẩm Tây sẽ không phải vô dụng, sức mạnh và tốc độ ra tay đều chiếm ưu thế. Nhưng cô sợ quơ tay làm hư quyển vở, lo đè người bị thương, sợ hãi rụt rè, vì thế đấu một trận không phân cao thấp.
Cuối cùng, Trịnh Tiêu đặt mông ngồi trên thảm, không chịu đứng lên. Hạ Cẩm Tây ngồi xổm trên sô pha từ trên cao nhìn xuống cô ấy, trên người nóng lên vì lăn lộn, trong ánh mắt tràn đầy tươi cười.
Cô vừa nâng cằm, nói: "Cô vẽ tôi có phải không hở?"
Trịnh Tiêu mím chặt môi.
Hạ Cẩm Tây nhìn biểu tình của cô ấy, càng thêm khẳng định suy đoán của mình: "Có phải toàn vẽ tôi không hở?"
Trịnh Tiêu hít hít cái mũi, một bộ dáng nói nữa liền khóc.
"Được rồi." Hạ Cẩm Tây giơ tay chụp một cái lên đầu cô ấy, "Đừng giả vờ, đưa qua đây cho tôi xem, xem xong tôi và cô trao đổi một bí mật."
Trịnh Tiêu bỗng nhiên đứng dậy, hai tay dâng vở lên, một chút do dự cũng không có.
Hạ Cẩm Tây: "......"
Trịnh Tiêu: "Tôi chỉ vẽ tranh thôi, sẽ không công khai, cũng sẽ không cầm đi bán lấy tiền."
Hạ Cẩm Tây tiếp nhận vở, tim đập có chút mau: "Vậy xem cô vẽ thế nào."
Kỳ thật cô biết, Trịnh Tiêu vẽ sẽ không tệ.
Cô cũng đã chuẩn bị tốt, việc nhìn thấy mình ở trong mắt của Trịnh Tiêu. Nhưng cô không nghĩ tới, Trịnh Tiêu vẽ nhiều như vậy.
Trong phòng ngủ có ánh nắng sớm mờ nhạt, một cô gái đang ngủ say, cô gái xuống giường duỗi người, loay hoay với chiếc dép lê, dong dong dài dài đi vào phòng tắm.
Trong phòng tắm có chiếc gương sáng ngời, cô gái trang điểm trước gương, cẩn thận vẽ hàng lông mày tôn lên dáng vẻ thành thục, mỉm cười rạng rỡ khi thoa son, mang phong thái tươi đẹp của một thiếu nữ.
Trong phòng bếp sạch sẽ vừa nhìn vào đã biết ngày thường không hay dùng, cô gái nhíu mày nhìn trứng chiên, dây áo ngủ rơi xuống bả vai, cô gái giơ tay kéo lên, đầu ngón tay kẹp một điếu thuốc lá lượn lờ ......
Hạ Cẩm Tây không xem hết, cô khép ký họa lại.
Cô cho rằng mình đã chuẩn bị tốt để bày ra một nét mặt tùy tiện không để ý lắm, nhưng hiện tại khóe miệng của cô muốn giương không giương được, đôi mắt muốn chớp không chớp được, ngừng tại một bầu không khí nửa vời xấu hổ.
Cô không phải chưa được người khác vẽ cho, cô là chưa được người như vậy vẽ cho.
Trịnh Tiêu tùy tiện vẽ một bức tranh, cũng đều phải giống như những con búp bê sứ để đầy ở trong sân kia, thế nào cũng phải làm đến cực hạn, làm đến điên cuồng, làm đến cho không ai có thể chịu nổi lực chú ý cuồng nhiệt chứa đựng trong đó.
Có lẽ đây chính là nhà nghệ thuật chân chính đi, không miễn cưỡng cảm xúc của mình, cũng không suy xét đến hậu quả thế tục, muốn cất giữ liền cất giữ vô cùng trọn vẹn, muốn nói liền nói vô cùng nhuần nhuyễn.
Hạ Cẩm Tây từ bỏ giãy giụa, cô không cố tình khống chế biểu hiện của mình nữa, phát ra cảm thán từ nơi sâu trong linh hồn: "Cô làm gì vậy? Vẽ nhiều như thế không mệt sao?"
"Có phải rất thú vị hay không?" Trịnh Tiêu tiến đến trước mặt cô, thực vui vẻ lấy quyển vở làm trang giấy nhanh chóng rơi xuống, "Lật trang lên."
Là lật trang lên, Hạ Cẩm Tây không phải đồ ngốc, nhưng cô cảm thấy Trịnh Tiêu là đồ ngốc: "Cô muốn làm một bộ sách lật cho tôi sao?"
Đôi mắt Trịnh Tiêu lóe sáng nhìn về phía cô: "Cô muốn không?"
Hạ Cẩm Tây: "Không muốn!"
"Ờ." Trịnh Tiêu vỗ vỗ vở, "Vậy vẽ xong cái này rồi tính."
Một quyển vở rất dày, nhưng lấy tư thái làm việc chăm chỉ này của Trịnh Tiêu, Hạ Cẩm Tây chắc chắn sẽ chỉ mất vài ngày mà thôi.
"Cô có phải......" Hạ Cẩm Tây mím mím môi, cảm thấy lời này nói ra hơi kỳ quái, vì thế chuyển vấn đề, "Cô uống rượu không?"
Trịnh Tiêu: "Có thể."
Hạ Cẩm Tây xuống sô pha, đến quầy rượu lấy một chai rượu tốt.
Số độ không cao lắm, nhưng hương vị rất ngon, không đến mức làm người say đến bất tỉnh nhân sự, nhưng có thể làm não bộ choáng váng mà buông xuống đề phòng cùng da mặt.
Hạ Cẩm Tây rót rượu cho hai người, nâng ly nói: "Chạm vào một cái."
Trịnh Tiêu thực nghe lời, nhẹ nhàng chạm ly, sau đó dừng một chút nói: "Mỗi ngày đều ăn no ăn ngon."
Hạ Cẩm Tây cười rộ lên: "Chúc phúc như vậy thôi sao?"
Trịnh Tiêu: "Mỗi ngày đều có thể có được bữa cơm tối như hôm nay, ăn đến no no."
Nụ cười của Hạ Cẩm Tây dừng lại một nửa, bĩu môi, đột nhiên rất muốn khóc. Cô cúi đầu, cảm thấy lời chúc phúc này thật đúng là một lời chúc phúc long trọng.
Bận rộn xong một ngày, ở bên ngoài bị ấm ức về nhà, có người để ôm, có người đã sớm chuẩn bị đồ ăn cho mình.
Cô ấy lo lắng cô có đói bụng không, cô ấy sợ cô tức giận, cô ấy thật cẩn thận mà an ủi cô, còn nghĩ mọi cách chọc cô vui vẻ.
Quan trọng nhất chính là, tất cả những gì thuộc về cô ấy đều phù hợp với quan điểm thẩm mĩ của cô, trong lòng cô biết rõ, cô càng ngày càng thích cô ấy, thích vô cùng.
Hạ Cẩm Tây ngửa đầu, một hơi làm hết ly rượu.
Mùi rượu rất thơm, thời điểm bốc lên trên đầu, lá gan của cô liền trở nên lớn giống như cô giả vờ thường ngày.
Hạ Cẩm Tây hỏi Trịnh Tiêu: "Cả ngày cô đều nghĩ đến tôi đúng không, trong đầu cô luôn có ý đồ xấu với tôi đúng không, linh cảm đối với tôi vẫn chưa đánh mất đúng không, tôi có phải...... Năm trước và cả năm nay, là người cô thích nhất?"
Nét mặt của Trịnh Tiêu trở nên có chút khổ sở, cô ấy không mang dáng vẻ bất động như núi kia, càng thêm giống một đứa trẻ đơn thuần.
"Đúng vậy." Cô ấy trả lời Hạ Cẩm Tây.
Tựa như đáp án rõ ràng này, căn bản không là vấn đề.