Hoàn cảnh vô cùng xấu hổ.
Cũng không phải xấu hổ bởi vì chuyện này, mà là từ biểu tình đến ngôn ngữ của Từ Tinh Tinh, rõ ràng làm cho một cảnh tượng thoạt nhìn còn tính bình thường đột nhiên liền trở nên không bình thường.
Hạ Cẩm Tây có chút bất đắc dĩ, Từ Tinh Tinh ngó trái ngó phải, chỉ chỉ cửa, lưu luyến nói: "Mọi người nói chuyện đi, mình sẽ đợi cậu."
"Không vội." Hạ Cẩm Tây nói, "Ngồi đi."
Từ Tinh Tinh chạy nhanh đặt mông ngồi xuống, đối diện Hạ Cẩm Tây, bên cạnh Trâu Y Na.
"Mình hôm nay tới chủ yếu để đưa xe cho cậu......" Từ Tinh Tinh nói một câu, nhìn về phía Trâu Y Na, "Na Na công việc gần đây thế nào rồi?"
Trâu Y Na: "......"
Cô ấy không muốn lặp lại lời đã nói lúc nãy lần nữa.
Vì thế chỉ có lệ nói: "Khá tốt."
Từ Tinh Tinh cười vỗ vỗ bả vai cô ấy: "Không chịu thua kém à, phải tiếp tục nỗ lực."
Trâu Y Na gật gật đầu, Từ Tinh Tinh nâng tay: "Vậy mọi người tiếp tục, mọi người tiếp tục."
Thế này làm sao có thể tiếp tục, Trâu Y Na nói chuyện cá nhân thì có Trịnh Tiêu ở đây, nói chuyện công việc thì có Từ Tinh Tinh là người của công ty khác, nói như thế nào đều không thích hợp, đề tài nào cũng không thể mở miệng.
Vì vậy chỉ có thể nhận thua đứng lên, nói: "Em tới là muốn tâm sự với chị Cẩm Tây, chờ lát nữa còn có cuộc họp, em phải đi qua chuẩn bị đây."
Từ Tinh Tinh: "Ah......"
Nét mặt thật sự lộ vẻ tiếc nuối thất vọng.
Hạ Cẩm Tây cũng đứng lên, đưa Trâu Y Na ra cửa: "Nếu hôm nay các em đều tới rồi, vậy cùng nhau tham gia hội nghị thường kỳ đi, bên bộ phận tuyên truyền có ít vấn đề cần kết nối với các em......"
Trâu Y Na theo bước chân cô đi tới cạnh cửa, Hạ Cẩm Tây giơ tay kéo cửa cho cô ấy, Trâu Y Na đột nhiên đứng lại, nhìn cô mở hai tay ra.
Từ Tinh Tinh: "!!!!"
Trịnh Tiêu: "......"
Hạ Cẩm Tây cảm nhận được hai đôi mắt nóng cháy đang đặt ở trên người mình, trong lòng thở dài một hơi.
Ánh mắt Trâu Y Na nhìn cô thực kiên định, Hạ Cẩm Tây biết hôm nay nếu cô không cho cái ôm này, Trâu Y Na có thể biến thành một cục đá ngay tại đây.
Bên trong cánh cửa hay ngoài cửa đều có người, chút mặt mũi này vẫn là phải cho. Hạ Cẩm Tây giơ tay, nhẹ nhàng ôm cô ấy một chút.
Cũng may Trâu Y Na còn biết phân rõ trường hợp, cô ấy không dây dưa, biết lúc nào nên dừng, đẩy cửa ra khỏi văn phòng.
Cửa văn phòng lần nữa đóng lại, Hạ Cẩm Tây tháo xuống một chút phòng bị, không đi đến trước mặt sô pha, đứng tại chỗ dựa vào cái bàn bên cạnh, nhìn Từ Tinh Tinh.
"Nói đi." Cô nói.
Từ Tinh Tinh cố gắng đưa mắt ra hiệu với cô.
Hạ Cẩm Tây: "Không có việc gì, cậu nói đi."
Từ Tinh Tinh nhìn nhìn Trịnh Tiêu, rồi nhìn nhìn Hạ Cẩm Tây, thanh thanh giọng nói, thẳng thắn sống lưng, mười phần bình tĩnh nói: "Hai người không phải cãi nhau cạch mặt sao? Sao lại ở chung một chỗ?"
Hạ Cẩm Tây: "......"
Trịnh Tiêu: "......"
Hạ Cẩm Tây: "Mình kêu cậu nói cái này sao?"
Trịnh Tiêu: "Chúng em không cãi nhau cạch mặt."
Từ Tinh Tinh: "Ôi ~~~~~"
Hạ Cẩm Tây giơ tay hất hất tóc, mặt có chút nóng: "Cậu nói chính sự đi."
Từ Tinh Tinh: "Hai ngươi tối hôm qua ở cùng nhau?"
Hạ Cẩm Tây trừng đôi mắt, muốn đánh người, Từ Tinh Tinh hiểu biết vẻ mặt này của cô, nhanh chóng giơ tay nói: "Vấn đề này thật sự đứng đắn, nếu hai người tối hôm qua ở chung, vậy thì việc này mình có thể hỏi, nếu hai người tối hôm qua không ở chung, vậy hai ta phải nói chuyện riêng."
Nói như vậy liền hiểu, Hạ Cẩm Tây đã biết cô ấy muốn nói chuyện gì.
Thân mình thả lỏng nhích ra phía sau, nói: "Không có việc gì, đã giải quyết."
Từ Tinh Tinh lúc này mới sốt ruột lên mặt, đứng dậy vừa đi đến trước mặt Hạ Cẩm Tây vừa mắng: "Cậu thật sự rất lợi hại, xảy ra chuyện lớn như vậy ở chỗ của mình thế mà cậu không hề nói với mình, cậu còn xem mình là bạn bè hay không? Tiêu Tiêu ở xa như vậy lại chạy tới......"
Nói đến đây dừng một chút, quay đầu nhìn Trịnh Tiêu: "Tiêu, tối hôm qua cậu ấy vào đồn cảnh sát em mới chạy tới sao?"
Trịnh Tiêu nói đúng sự thật: "Trước đó đã xuất phát, nhưng tới nơi quả thật là ở đồn cảnh sát."
Từ Tinh Tinh nắm giữ chứng cứ có lợi, người cũng đi đến trước mặt Hạ Cẩm Tây, giơ một ngón tay tàn nhẫn chọc mạnh vào bả vai cô: "Ngầu, quá, cậu có hiểu một đạo lý gọi là, nước xa không cứu được lửa gần không?"
Hạ Cẩm Tây nắm lấy ngón tay kia của cô ấy, bóp trong lòng bàn tay: "Không cần giận, Trịnh Tiêu vừa khéo mà tới, việc này mình có thể tự giải quyết. Cậu lúc đó không phải đang bận sao?"
Lúc đó Từ Tinh Tinh thật sự bận rộn, tiểu chó săn mới vừa vào nhà của cô ấy, hai người liền lăn lộn trên sàn nhà.
Nhưng điều này cũng không ảnh hưởng đến việc cô ấy gấp rút tiếp viện cho bạn thân, chỉ cần Hạ Cẩm Tây gọi một cuộc điện thoại, quần cô ấy đã cởi ra đều có thể mặc trở lại.
Từ Tinh Tinh trước nay không phải là người thấy sắc quên nghĩa. Nhưng hiện tại Từ Tinh Tinh cảm thấy, Hạ Cẩm Tây có thể là người như vậy.
Cô ấy nặng nề hừ một tiếng, muốn rút tay ra lại không động được, muốn tiếp tục mắng chửi người hai câu, nhưng Trịnh Tiêu ở đây, không thể phá mặt mũi của Hạ Cẩm Tây.
Cuối cùng đành phải từ bỏ, nói: "Bọn họ nếu tìm tới cậu gây phiền phức, nhớ rõ nói với mình, mình có cách trị bọn họ."
"Biết rồi." Hạ Cẩm Tây nói, "Cảm ơn."
Từ Tinh Tinh: "Nếu không phải hôm nay nhìn dáng vẻ cậu xinh đẹp là mình đánh cậu đó nha......"
Hạ Cẩm Tây cười rộ lên, trợ lý gõ gõ cửa, Hạ Cẩm Tây buông tay Từ Tinh Tinh ra, nói: "Vào đi."
Trợ lý vào phòng, gật gật đầu với giám đốc Từ đang có phong thái khác thường, nói: "Giám đốc Hạ, tổng giám đốc Vương gọi chị vào phòng họp nhỏ."
"Được." Hạ Cẩm Tây đồng ý.
Từ Tinh Tinh thực săn sóc: "Cậu làm việc của cậu đi, biết cậu bận rộn, xe cậu mình cho đậu ở bãi đỗ xe rồi, đợi lát nữa nếu có thể chờ được cậu thì chờ, chờ không được thì mình đi về."
Hạ Cẩm Tây nhìn qua phía Trịnh Tiêu, Trịnh Tiêu cười cười, nói: "Không lo."
Hai chữ này nói thật sự...... mập mờ không rõ.
Không biết Hạ Cẩm Tây lo hay là Trịnh Tiêu lo, cũng không biết Hạ Cẩm Tây lo cái gì Trịnh Tiêu lo cái gì, dù sao biểu hiện này, chính là tùy ý để cho người khác đoán như thế nào cũng được.
Huống chi là người thích hóng hớt như Từ Tinh Tinh.
Hạ Cẩm Tây nhất thời cảm thấy đôi mắt cô ấy sáng lên.
Hạ Cẩm Tây không muốn đối mặt với hình ảnh này, phất phất tay, dứt khoát quang minh chính đại mà chạy.
Cửa phòng vừa đóng lại, chung quanh liền yên tĩnh, không có Hạ Cẩm Tây, Từ Tinh Tinh thoải mái hào phóng trở về trước sô pha, chậm rì rì pha trà đổ nước cho chính mình.
"Trà ngon." Từ Tinh Tinh thưởng thức một ngụm trà, nhìn Trịnh Tiêu một cái, "Không có Cẩm Tây, hai ta có thể thoải mái hơn."
Trịnh Tiêu cười cười, không nói tiếp.
Từ Tinh Tinh mở đề tài: "Cậu ấy thật sự bận rộn, nếu cậu ấy bước chân vào công ty, căn bản không thể nghỉ ngơi. Em xem, tổng giám đốc muốn tìm cậu ấy, phía dưới nghệ sĩ nhỏ cũng phải tìm cậu ấy. Chị đã nói với cậu ấy rất nhiều lần, mọi việc không cần tự tay làm hết, đã đến vị trí này, không muốn quản cũng đừng quản. Nhưng tính tình cậu ấy thật mạnh mẽ, cũng thật sự thích công việc này, có một số việc, người khác làm cậu ấy không yên tâm, thường xuyên qua lại, mỗi người ở trong công ty này, đều hận không thể tạo lập mối quan hệ với cậu ấy."
Trịnh Tiêu gật gật đầu.
Từ Tinh Tinh quan sát nét mặt của cô ấy, tiếp tục nói: "Nhưng Cẩm Tây làm việc có nguyên tắc của chính mình, đã nói không chạm vào thì tuyệt đối sẽ không chạm vào. Thời gian cơ bản đều hiến cho cái giới này, nhưng lại lén lút trốn tránh đến rất xa, ngày thường chị vẫn thích hóng hớt, còn cậu ấy thì hận không thể tắt điện thoại đi một chút."
Trịnh Tiêu rốt cuộc mở miệng nói: "Phải, em biết rõ."
Từ Tinh Tinh không nói, cô nhìn Trịnh Tiêu, cân nhắc một hồi lâu.
Mấy năm nay đã thấy nhiều đầu trâu mặt ngựa, nhưng gặp phải người như Trịnh Tiêu, kỳ thật cô không thể nắm chắc.
Trịnh Tiêu không có dục vọng về vật chất, cho nên cũng không có mục đích mạnh mẽ, lời nói của cô ấy, nhìn như khách sáo cũng có thể là thiệt tình, thái độ của cô ấy, nhìn như tùy tiện cũng có thể là nghiêm túc.
Lúc trước Hạ Cẩm Tây ở trong group la to chửi mắng Trịnh Tiêu một hồi, Từ Tinh Tinh không dám ở trước mặt Hạ Cẩm Tây nhắc đến Trịnh Tiêu nữa, đương nhiên, cũng tuân thủ ước định với bạn mình, sẽ không tự tiện lén lút liên hệ với Trịnh Tiêu.
Nhưng cô đã nói việc này với Phàn Phàm không ít lần, hai người một bên quen thuộc một người, ghép vào với nhau lại không thể khâu cho việc này thành hoàn chỉnh. Giữa Hạ Cẩm Tây cùng Trịnh Tiêu rốt cuộc đã xảy ra cái gì, quan hệ tiến triển đến bước nào hay lui về bước nào, hai người đối với đối phương rốt cuộc là có tình cảm gì, tất cả đều không thể nói ra được.
Một số việc chỉ loáng thoáng, lộ một nửa ẩn một nửa, thân hãm trong sương mù, mới làm lòng người ngứa ngáy nhất.
Hạ Cẩm Tây từ trước đến nay là một người quả quyết, nói cái gì thì cơ bản sẽ không đổi ý. Cho nên vốn dĩ Từ Tinh Tinh cho rằng trong khoảng thời gian ngắn cô không cách nào giải được câu đố này, lại không nghĩ đến, cơ hội đột nhiên tới như vậy, nhanh như vậy.
Từ Tinh Tinh thừa nhận, hiện tại đối mặt với Trịnh Tiêu – người đang ngồi ở trong văn phòng của Hạ Cẩm Tây và nói hai người không cãi nhau cạch mặt, Từ Tinh Tinh thực kích động.
Kích động đến Trịnh Tiêu chỉ nói "Em biết rõ" ba chữ, Từ Tinh Tinh liền tổ hợp rất nhiều khả năng ở trong đầu, mỗi cái đều muốn lôi ra thử thử.
Cuối cùng, cô từ bỏ thử. Cô cảm thấy đối mặt loại người như Trịnh Tiêu, tốt nhất nên hỏi thẳng.
Vì thế cô đứng thẳng thân mình, lấy dáng vẻ bạn thân nhiều năm của Hạ Cẩm Tây, hỏi Trịnh Tiêu: "Em biết nhiều hay ít?"
Trịnh Tiêu: "Sao?"
Từ Tinh Tinh: "Về Cẩm Tây, em biết nhiều hay ít?"
Trịnh Tiêu cười, đôi tay ôm chén trà ấm áp, nói: "Không nhiều lắm, chị Tinh Tinh mới vừa nói cô ấy không tìm người trong giới, em tin tưởng cô ấy."
Từ Tinh Tinh: "Lấy thân phận gì tin tưởng?"
Trịnh Tiêu mím môi: "Thân phận gì cũng không ảnh hưởng đến việc em tin tưởng chuyện này."
Từ Tinh Tinh: "Vì sao?"
Trịnh Tiêu đột nhiên cười tươi hơn, giống như nói đùa, vui vẻ đến không còn hình tượng: "Trâu Y Na không phải gu của cô ấy, cô ấy thích dạng gì em biết."
Từ Tinh Tinh: "......"
Tin tức có chút lớn, cô cần phải ngơ ngác sửng sốt.
Ngơ xong rồi, Từ Tinh Tinh mang tâm tình phức tạp hỏi Trịnh Tiêu: "Na Na rất thích Lão Hạ?"
Trịnh Tiêu: "Không phải vừa rồi chị Tinh Tinh vẫn luôn nhấn mạnh điều này sao?"
Từ Tinh Tinh: "......"
Cô không nhấn mạnh! Cô chỉ là muốn cho Trịnh Tiêu không cần hiểu lầm cái ôm kia!
Trâu Y Na rốt cuộc có thích Hạ Cẩm Tây hay không cô không chắc lắm! Hạ Cẩm Tây không nói rõ với cô điều gì cả, cô vẫn luôn phải suy đoán rất là thống khổ có biết không!
Hiện tại thêm Trịnh Tiêu nói những lời tựa như đang lộ ra tin tức, nhưng lại tựa như kín mít không kẽ hở......
Từ Tinh Tinh sắp tức chết rồi.
"Uống trà!" Cô nói, "Hôm nay uống không hết ấm trà này thì không được đi!"
Một bình trà nhỏ mà thôi, hai người uống không được bao lâu đã hết rồi.
Từ Tinh Tinh không phải người rảnh rỗi, còn một đống việc lớn, uống trà xong, cũng liền rời đi.
Trịnh Tiêu lại không có ý muốn đi, cô ấy chỉ ở trong văn phòng Hạ Cẩm Tây yên tĩnh chờ đợi, xem xong hai quyển tạp chí trên giá.
Hạ Cẩm Tây rốt cuộc trở về văn phòng, cô bận đến không thể dừng chân, đột nhiên trở về cũng chỉ muốn lấy một phần văn kiện khóa ở trong ngăn tủ.
Trời đã tối rồi, Trịnh Tiêu không bật đèn, ẩn trong bóng đêm, khoảnh khắc Hạ Cẩm Tây bật đèn lên, đáy lòng khẽ run run.
"Còn ở đây sao." Cô nói, tuy rằng cô đã biết việc này từ trợ lý.
"Ừm." Trịnh Tiêu nhàn nhạt đáp lại cô một tiếng, đứng dậy đi đến bên cạnh cô.
Hạ Cẩm Tây có chút ngượng ngùng: "Nếu cô có việc thì đi trước đi, tôi kết thúc công việc cũng khá muộn, cơm chiều chắc là ăn không được."
"Tôi không có việc gì." Trịnh Tiêu nhìn cô, "Nhưng đã đáp ứng tôi nhất định phải cho tôi."
Cô ấy nói rất nghiêm túc, giống như một việc lớn khó lường gì đó. Hạ Cẩm Tây bị đôi mắt này nhìn, cảm thấy hơi hoảng hốt.
Cô cười cười, hơi hơi lui nửa bước ra sau: "Tôi sẽ cố gắng nhanh hơn, nhất định sẽ mời cô ăn cơm."
Nhưng không thể kéo ra khoảng cách giữa hai người, Trịnh Tiêu tiến lên một bước, đột nhiên mở hai tay ra.
Hạ Cẩm Tây: "????"
Trịnh Tiêu: "Thiếu tôi cái gì cũng nhất định phải bổ sung."