Trịnh Tiêu chở Hạ Cẩm Tây đi đến chợ nông sản gần đó.
Chợ nông sản này thật sự là chợ nông sản, cho dù vào mùng ba tết, bên trong cũng không có mấy cửa hàng nghỉ ngơi.
Rau dưa củ quả tươi mới còn có các loại thịt, chủng loại phong phú, mênh mông vô bờ.
Trịnh Tiêu dừng xe mini lại, từ cốp xe lấy ra một cái túi mua hàng rất lớn. Loại túi mua hàng đan sọc màu.
Hạ Cẩm Tây chỉ vào nó: "Cái này......"
Trịnh Tiêu: "Tôi mua."
Hạ Cẩm Tây: "......"
Trịnh Tiêu cười đến không được: "Khá đẹp, nên mua."
Hạ Cẩm Tây cho cô ấy một cái mỉm cười, chắp tay sau lưng đi vào chợ.
Cô hiếm khi tới nơi như thế này, ngày thường công việc bận rộn không có thời gian để tự nấu cơm ăn, cơ bản đều là gọi cơm hộp.
Cho dù vào ngày nghỉ, có tâm tình, cũng chỉ ở siêu thị dưới lầu mua mấy thứ, giá cả đắt hơn, còn chất lượng không chắc có tốt hay không.
Nơi này hoàn toàn không giống.
Trịnh Tiêu có lẽ đã quá hiểu hình thức sinh tồn của những thanh niên hiện đại này, cho nên vừa mua vừa giới thiệu: "bên khu đông bán lẻ, khu tây chủ yếu là cung cấp hàng hóa vào thành phố."
"Rau dưa theo mùa đều vô cùng mới mẻ, hầu hết thường được hái vào buổi sáng, giá cả tương đối thống nhất, nhắm mắt mua cũng không có vấn đề gì."
"Nếu trái mùa, hoặc địa phương không sản xuất, thì phải chú ý một chút. Rất nhiều bị phun thuốc giữ tươi trên đường vận chuyển, cô mới nhìn sẽ thấy không tệ, nhưng mua về nhà bỏ tủ lạnh một ngày, ngày hôm sau bắt đầu hỏng rồi."
"Giống loại củ cải này, phải chọn màu xanh hơn một chút. Loại nấm này không tệ, mặt nấm nguyên vẹn, hơi nước nhiều."
"Hôm nay ăn thịt dê hầm được không?"
"Hở?" Hạ Cẩm Tây đang lắng nghe hăng say, bỗng nhiên bị cua, giương mắt đối diện tầm mắt của Trịnh Tiêu, cảm thấy mình ngốc ngốc, "Được."
"Bên kia có thịt tươi." Trịnh Tiêu chỉ về phương hướng kia, "Cô sợ hãi không?"
Hạ Cẩm Tây: "Ai? Sợ cái gì? Tôi không sợ nha."
Trịnh Tiêu: "Vậy dẫn cô đi xem giết dê."
Hạ Cẩm Tây có loại ảo giác bị người thân dẫn đi dạo hội chùa khi còn nhỏ. Nhưng cô thật sự cảm thấy rất hứng thú.
Trịnh Tiêu cho cô xem những đồ vật độc đáo kỳ kỳ quái quái của cô ấy, Trịnh Tiêu như mang theo cô bước hai chân vào pháo hoa, cũng thú vị.
Hai người ở trong chợ đi bộ rất lâu, mua không ít đồ vật.
Lúc ra ngoài, cốp xe mini nhỏ không bỏ xuống hết được, đành phải lấy ra một ít đặt ở trên bàn đạp phía trước.
Trịnh Tiêu nhấc chân lên xe, Hạ Cẩm Tây nhìn phía trước phía sau, có chút lo lắng: "Có thể chở được không? Nhét đầy hết rồi."
Trịnh Tiêu: "Có thể được."
Hạ Cẩm Tây: "Hay là để tôi cầm mấy túi phía trước đi, tôi sợ nó ngã xuống."
"Rất nặng, tay sẽ lạnh." Tầm mắt của Trịnh Tiêu quét một chút đến tay cô, "Cô giữ chặt tôi là được."
Hạ Cẩm Tây mím môi, lên xe.
Lần này Trịnh Tiêu chạy thật sự chậm, hai người lảo đảo lắc lư mà lái về nhà, thật giống như cưỡi con cừu nhỏ.
Mũ bảo hiểm ngăn cách không khí lạnh, cũng ngăn cách một ít âm thanh, Hạ Cẩm Tây bắt đầu lầm bầm lầu bầu: "Ai có thể nghĩ đến đâu, nhà nghệ thuật nổi tiếng trải qua cuộc sống như thế này mỗi ngày ......"
"Trước kia tôi cảm thấy nếu một tháng tôi kiếm được một vạn tệ là đủ rồi, nhưng đến khi được con số đó, lại cảm thấy một chút đều không đủ."
"Muốn mua phòng, muốn mua xe, muốn mua quần áo túi xách phù hợp với mình, để không bị mất mặt ở trong mọi trường hợp."
"Kiếm được nhiều, muốn càng nhiều hơn, muốn càng nhiều hơn, cũng chỉ có thể càng nỗ lực kiếm tiền."
"Có đôi khi sẽ nghĩ, khi nào mới kết thúc, nhưng nhìn xem những người bên cạnh, mọi người không phải cũng giống nhau sao."
"Ở trong giới kia lâu rồi, sẽ cảm thấy thế giới này đều là dáng vẻ đó, mỗi người đều liều mạng để phơi bày để được xếp hạng, để kiếm tiền, kiếm tiền, kiếm tiền......"
Hạ Cẩm Tây khe khẽ thở dài: "Thật sự yêu cầu nhiều như vậy sao?"
Cô cười nhéo nhéo thịt trên eo Trịnh Tiêu: "Lúc cô nói cô không thiếu tiền, tôi còn suy nghĩ cho rằng giọng điệu của người này thật lớn, tôi đã thấy những người đặc biệt đặc biệt có tiền, bọn họ cũng sẽ không nói ra lời như vậy."
"Hiện tại cảm thấy quả thật là cô không thiếu."
"Cô thật sự rất lợi hại, cô có thể không để bụng thế giới này, chỉ để ý chính mình."
"Cô cân nhắc tiêu chuẩn của riêng mình, cùng thế giới này không quan hệ, cho nên cô không bị ràng buộc, cô là tự do."
Giọng nói của Hạ Cẩm Tây càng ngày càng thấp, cuối cùng chỉ hai cánh môi nhẹ nhàng động đậy: "Thật hâm mộ cô nha."
Trịnh Tiêu không có trả lời cô, tùy ý để cô một mình lẩm bẩm lầm bầm.
Cô ấy chỉ cần lái xe vững vàng, lái đến thong thả, theo con đường nhỏ mới, chạy ngang qua nhà kính.
Hai người về tới nhà, cửa vẫn còn mở ra.
Hạ Cẩm Tây hơi lo lắng, cô dò đầu vào trong nhìn: "Cô không sợ sẽ có người trộm đồ sao?"
"Không có gì đáng giá." Trịnh Tiêu lấy hết đồ xuống, "Cách vách có con chó."
"Đó cũng là ở cách vách nha!" Hạ Cẩm Tây bắt đầu nhọc lòng, "Mấy thứ này của cô, người ta chỉ cần chụp ảnh và tra trên mạng, đều sẽ biết đáng giá bao nhiêu."
Trịnh Tiêu: "Cô đứng phía sau một chút."
Hạ Cẩm Tây: "Sao?"
Trịnh Tiêu: "Hướng bên kia."
Hạ Cẩm Tây phải xê dịch theo.
Cô nhìn chằm chằm Trịnh Tiêu, Trịnh Tiêu từ trong túi lấy ra một miếng thịt dê to, đột nhiên giương giọng hô: "Hắc Tử!"
Sau đó Hạ Cẩm Tây liền nhìn thấy một con chó đen lớn từ trên tường chạy ra, trong chớp mắt đã chạy vội tới trước mặt Trịnh Tiêu.
Hạ Cẩm Tây: "!!!!"
Con chó rất đen, rất to, to hơn ít nhất là gấp đôi so với con chó vàng đuổi theo xe hai người.
Con chó cũng thật sự hung, thật sự khôn, vừa nhấc đầu đã ngậm được miếng thịt trong tay Trịnh Tiêu, nhồm nhoàm cả thịt lẫn xương cốt, vài giây đã nuốt vào bụng.
Trịnh Tiêu nâng bàn tay trống trơn đùa nó: "Bên này, bên này......"
Hắc Tử nhảy theo lòng bàn tay cô ấy, Hạ Cẩm Tây nắm chặt nắm tay, tư thế chuẩn bị sẵn sàng xông lên. Này cũng quá nguy hiểm, Hắc Tử có thể cắn rớt tay của Trịnh Tiêu bất cứ lúc nào.
Trịnh Tiêu một bên đùa với chó, một bên quay đầu nhìn về phía cô.
Ánh mắt kia dịu dàng mang theo chút cưng chiều, không khác với ánh mắt nhìn con chó.
Hạ Cẩm Tây: "......"
Bàn tay của Trịnh Tiêu cuối cùng dừng lại trên đầu Hắc Tử, vỗ nhẹ nhẹ một chút: "Đã hết rồi."
Hắc Tử cũng không quấn lấy cô ấy, lắc lắc đầu, vòng quanh cô ấy xoay hai vòng.
Rồi sau đó xoay đầu, đi ngang qua đồ vật rơi tan tác ở trong sân, dẫm lên bờ tường trước mặt, bay vọt qua bên kia tường.
Toàn bộ hành trình im hơi lặng tiếng, không một âm thanh, cả cái mái ngói cũng chưa bị chạm vào.
Hạ Cẩm Tây chờ con chó đi rồi, mới thả lỏng thần kinh xuống, mới dám ở sau lưng trêu chọc nó.
"Lúc tôi tới nó giống như không nhìn thấy tôi, còn trông cậy vào nó giữ nhà cho cô."
"Bởi vì cô là do tôi dẫn đến." Trịnh Tiêu đi đến trước mặt cô, quét cô liếc mắt một cái, "Cô là người của tôi."
Hạ Cẩm Tây chưa mở miệng, Trịnh Tiêu lại bồi thêm một câu: "Chó cũng nhìn ra được."
Hạ Cẩm Tây: "......"
Trịnh Tiêu nhấc chân vào phòng, Hạ Cẩm Tây đứng tại chỗ một hồi lâu.
Trịnh Tiêu nói lời này mang nghĩa khác quá nhiều, Hạ Cẩm Tây chỉnh đốn lại bản thân một chút mới có thể bày ra một thái độ bình thường.
Một thái độ dành cho bạn giường trước đây, hiện tại là bạn bè.
Chỉnh đốn xong, Hạ Cẩm Tây lại phát hiện, mặc kệ thế nào, cô đều có thể đánh Trịnh Tiêu một trận.
Vì thế trong lúc Trịnh Tiêu thả một ít đồ vật vào tủ lạnh, sắp mang theo một ít đồ khác đến phòng bếp, khi một lần nữa đi ngang qua bên người cô, Hạ Cẩm Tây nhảy lên trên người Trịnh Tiêu, chuẩn bị kẹp cổ Trịnh Tiêu từ phía sau, làm cho cô ấy tiếp xúc thân mật với mặt đất.
Nhưng cô không nghĩ tới Trịnh Tiêu phản ứng nhanh nhẹn như thế.
Trong nháy mắt cô nhào qua, Trịnh Tiêu đánh rơi bao nilon trong tay, sau đó khom người chắp tay sau lưng, làm cho Hạ Cẩm Tây quá mức thuận lợi mà cưỡi lên lưng cô ấy.
Sau đó giữ chân của cô, cõng cô lên.
Hạ Cẩm Tây: "......"
Trịnh Tiêu thậm chí còn giữ chặt lại: "Muốn cùng tôi đi phòng bếp à?"
Hạ Cẩm Tây từ bỏ lý trí, hô: "Tôi đây là muốn đánh cô!"
"Ôm cổ, cẩn thận ngã xuống." Trịnh Tiêu nói, "Cô ôm ổn rồi đánh."
Ôm ổn rồi còn có bầu không khí đánh nhau sao.
Đôi tay của Hạ Cẩm Tây trong khoảng thời gian ngắn không biết nên chạy đi đâu, dứt khoát tránh ra phía sau, muốn leo xuống.
Trịnh Tiêu không buông tha cho cô, Trịnh Tiêu càng cúi thấp eo, hai tay không thả lỏng một chút nào: "Cô đoán xem tôi có thể cõng cô đến đâu?"
Loại trò chơi của con nít, Hạ Cẩm Tây không thèm chơi.
Hạ Cẩm Tây: "Nhiều nhất tới cửa."
Trịnh Tiêu: "Ba vòng."
Hạ Cẩm Tây: "Sao?"
Trịnh Tiêu đột nhiên bắt đầu đi tới: "Thua rửa chén."
Nói xong cô ấy đã vọt đến phía trước, hai cánh tay của Hạ Cẩm Tây không biết đặt đâu đành phải rơi xuống trên vai Trịnh Tiêu, tùy ý để cô ấy không đầu không đuôi mà bắt đầu đơn phương đánh cược.
Trong sân cũng không bằng phẳng, nhưng Trịnh Tiêu quen cửa quen nẻo, giống như Hắc Tử, cái gì cũng không chạm vào.
Vòng thứ nhất Hạ Cẩm Tây còn lo lắng Trịnh Tiêu té ngã làm cô chịu tội, vòng thứ hai Hạ Cẩm Tây bắt đầu nghĩ lại có phải mình đã nhận thức sai lầm đối với tố chất thân thể của Trịnh Tiêu rồi hay không.
Chờ đến vòng thứ ba, Hạ Cẩm Tây bất giác nhớ về lần đầu tiên của hai người, Trịnh Tiêu mềm mại mà kiềm chế cô ở dưới thân, một lần qua đi, lại một lần.
Cả người Hạ Cẩm Tây đều không bình thường, Trịnh Tiêu dừng bước chân, nói: "Tôi thắng."
Hạ Cẩm Tây suy nghĩ hỗn loạn: "Ừm."
Trịnh Tiêu: "Còn không xuống sao?"
Hạ Cẩm Tây: "À."
Trịnh Tiêu buông cô xuống, Hạ Cẩm Tây yên lặng nhìn lưng cô ấy, lại muốn cưỡi lên, bằng một phương thức khác.
Trịnh Tiêu xoay người, đầu tóc trên trán có chút loạn, đôi mắt sáng ngời phản chiếu ánh sáng.
Hạ Cẩm Tây đột nhiên muốn cho thời gian chảy ngược, trở lại lúc ban đầu hai người quen biết, sau đó đi sau vào những đoạn thời gian đó, phân tích ra từng chút, kéo dài thêm nữa, chậm rãi cảm nhận.
Yết hầu Hạ Cẩm Tây hoạt động, cô nói: "Tôi đói bụng."
Trịnh Tiêu giơ tay vỗ nhẹ nhẹ trên đầu cô một chút: "Giờ liền nấu cơm cho cô."
Cô ấy đi ngang qua Hạ Cẩm Tây, bả vai lướt qua bả vai.
Hạ Cẩm Tây xoay người, nhìn cô ấy nhặt đồ làm rơi trên mặt đất, đi vào phòng bếp.
Hạ Cẩm Tây nói: "Cô vừa rồi là xem tôi như Hắc Tử sao?"
Trịnh Tiêu: "Oan uổng."
Hạ Cẩm Tây: "Cô vừa rồi giống như Hắc Tử, ở trong sân chạy tán loạn."
Trịnh Tiêu: "Tôi vừa rồi là Trư Bát Giới."
Hạ Cẩm Tây thu lại tất cả cảm xúc, nghiêm túc nhìn cô ấy: "Về sau đừng nói lời kiểu đó."
Trịnh Tiêu sửng sốt, ngước mắt nhìn cô.
Hạ Cẩm Tây: "Tôi không thích giữa bạn bè thả thính nhau."
Trịnh Tiêu dừng một chút, đồng ý nói: "Được."