So với chiếm ưu thế trên miệng, Hạ Cẩm Tây càng thích chiếm ưu thế về hành động hơn.
Vì thế cô quay người trở về ngồi xuống trên sô pha phòng khách, cầm lấy di động: "Tinh Tinh Phàn Phàm các cậu đều có thể ăn cay đi, chúng ta không đặt lẩu uyên ương."
Từ Tinh Tinh: "Ah......"
Phàn Phàm: "Ah......"
Hạ Cẩm Tây: "Thực đơn để mình tự nhìn xem."
Từ Tinh Tinh: "Ah......"
Phàn Phàm: "Ah......"
Vài phút sau, Hạ Cẩm Tây buông di động: "Đặt xong rồi, Tinh Tinh đợi lát nữa cậu nhớ gọi điện thoại cho bảo an mang lên dùm."
Từ Tinh Tinh: "...... Được."
Hạ Cẩm Tây đi đến toilet: "Mình đi rửa mặt."
Thật sự một chút cũng không xem mình là khách.
Từ Tinh Tinh thè lưỡi nhìn Phàn Phàm, chờ Hạ Cẩm Tây vào toilet, mới nói với Trịnh Tiêu: "À vậy, cô nhìn xem cô muốn ăn cái gì......"
"Ăn cháo." Trịnh Tiêu nâng nâng tay, "Tôi đặt rồi, đợi lát nữa làm phiền giám đốc Từ nhờ bảo an mang lên dùm luôn."
Từ Tinh Tinh: "Ừm, được."
Cô ấy xoay vòng tại chỗ: "Trên lầu vẫn còn hai toilet, hai người tùy ý dùng. Ah, hay là hai người đi lên, chúng ta phân chia phòng ở một chút đi."
"Ừm." Phàn Phàm nhảy tới trước mặt Trịnh Tiêu, đỡ lấy cánh tay cô ấy.
Áo khoác đều cởi ra, thân thể Trịnh Tiêu càng có vẻ gầy thêm, một người nhỏ nhỏ trắng trắng như vậy, mọi nơi quấn băng vải, làm cho Từ Tinh Tinh nhìn thấy thực băn khoăn.
"Luật sư mà tôi giới thiệu cho cô là người một nhà." Cô ấy vừa đi lên trên lầu vừa nói, "Cô ấy ở thành phố Bắc rất có kinh nghiệm xử lý các việc kiện tụng này, cô có vấn đề gì cứ đi tìm cô ấy."
"Được, cảm ơn giám đốc Từ." Giọng điệu Trịnh Tiêu nói lời cảm ơn thực thành khẩn.
"Kêu tôi Tinh Tinh là được, cô tuổi nhỏ hơn vậy gọi tôi là chị cũng được."
Trịnh Tiêu cười cười: "Chị Tinh Tinh."
Còn rất...... Ngọt.
Từ Tinh Tinh không thể không nhìn Trịnh Tiêu nhiều hơn.
Khuôn mặt của Trịnh Tiêu thật sự đáng yêu, lúc không cười trông vừa ngọt ngào vừa lạnh lùng, nhìn thật không giống như là kẻ lừa đảo theo lời Hạ Cẩm Tây nói.
Từ Tinh Tinh nói: "Cẩm Tây cậu ấy có đôi khi như vậy, em đừng để ý."
Trịnh Tiêu: "Dạ."
Từ Tinh Tinh: "Cậu ấy à, rất mạnh miệng......"
Nói đến một nửa, dưới lầu đột nhiên truyền đến hai tiếng ho khan. Từ Tinh Tinh ngậm miệng, Trịnh Tiêu cười rộ lên, bộ dáng thực vui vẻ.
Phân chia phòng xong, Từ Tinh Tinh dứt khoát kêu Phàn Phàm ở cùng với Trịnh Tiêu và nghỉ ngơi một lát, cô ấy đi xuống lầu hầu hạ nữ vương nhà mình.
Hạ Cẩm Tây mở tủ đồ ăn vặt của cô ấy ra, lấy khoai lát ăn.
"Không giảm cân à!" Từ Tinh Tinh cười nhạo cô.
"Vẻ đẹp trời sinh." Hạ Cẩm Tây nhìn thẳng phía trước, cắn vang lên tiếng rộp rộp, "Không cần giảm."
Từ Tinh Tinh ngồi xuống bên cạnh cô: "Việc này cậu thật sự không nhúng tay sao?"
"Hả." Hạ Cẩm Tây kéo kéo khóe miệng, "Cần mình nhúng tay?"
Rõ ràng không cần cô nhúng tay, nếu đổi lại là người khác, dù thế nào Hạ Cẩm Tây cũng sẽ giúp đỡ cho bạn bè, nhưng người này là Trịnh Tiêu.
Trịnh Tiêu nham hiểm, cô cũng không thấy Trịnh Tiêu hoảng bao giờ, đi giúp loại người này không chừng họ còn ngại phiền.
Từ Tinh Tinh bĩu bĩu môi, không nói. Hạ Cẩm Tây tiếp tục rộp rộp, chờ đồ ăn đưa tới, cô cũng sắp ăn no.
Nồi lẩu này được đặt cũng thật phong phú, như ngày thường đến quán ăn liên hoan, không hề ít hơn.
Trên bàn ăn bày tràn đầy món, sau khi nước lẩu sôi, mùi hương tỏa ra bốn phía, Từ Tinh Tinh kêu lên trên lầu: "Các chị em! Xuống dưới đánh nhau!!!"
Phàn Phàm chạy nhanh xuống trước, theo ở phía sau chính là Trịnh Tiêu động tác thong thả.
Cô ấy quả thật không có gì để vội vàng, bên phía lẩu bày ra ba bộ chén đũa, Hạ Cẩm Tây cố ý cầm cháo của Trịnh Tiêu đến quầy bar bên cạnh, lạnh lẽo, thanh đạm nhạt nhẽo.
Trịnh Tiêu tự giác ngồi xuống trước mặt chén cháo, cầm lấy cái muỗng sứ, chậm rãi quấy.
Ba người bên kia liên tục động ngón trỏ, nhúng thịt bò thịt dê thịt ba chỉ ngon nhất.
Trịnh Tiêu ăn một miếng cháo, sau đó nhìn qua kia.
Từ Tinh Tinh với Phàn Phàm cũng chưa dám ngẩng đầu, sợ lương tâm của mình không đành lòng, Hạ Cẩm Tây thì không giống vậy, cô không chỉ ăn, còn giải thích: "Thịt quán này thật sự rất tươi, nước lẩu cũng ngon, vị cay của nó không phải làm từ loại này, là từ loại kia...... Mình chưa bao giờ khen, trừ khi nhịn không được...... Đây, cậu ngửi mùi vị đi, thơm quá à......"
Từ Tinh Tinh: "......"
Phàn Phàm: "......"
Trịnh Tiêu nghiêng người, che lại khóe môi đang nhịn cười của mình.
Hạ Cẩm Tây: "Phàn Phàm, miếng phá lấu này tôi nhúng cho cô, chấm cái tương này, tươi ngon, ngon đến rớt đầu lưỡi."
Phàn Phàm: "Ah, cảm ơn chị Cẩm Tây......"
Miếng phá lấu vào trong chén của Phàn Phàm, Trịnh Tiêu nhìn Phàn Phàm, lông mày rủ xuống, tay chân cũng vô lực, buông xuống lắc lư.
Phàn Phàm: "......"
Trịnh Tiêu: "Phàm......"
Hạ Cẩm Tây trừng mắt nhìn Phàn Phàm: "Còn nóng ăn đi, nguội là không thể ăn."
Phàn Phàm nhắm mắt nhét vào trong miệng, lại không nhìn Trịnh Tiêu một cái.
Một bữa ăn khiến cho thể xác và tinh thần của Từ Tinh Tinh cùng Phàn Phàm đều mệt mỏi, hai người ngày mai còn phải đi làm, ăn xong rồi đều chạy nhanh lên lầu ngủ, cũng chỉ còn lại Hạ Cẩm Tây và Trịnh Tiêu, dong dong dài dài.
Đồ vật không cần các cô ấy thu dọn, ngày mai sẽ có người dọn nhà đến đây.
Cho nên Hạ Cẩm Tây không biết Trịnh Tiêu còn lề mề cái gì, cô lề mề chủ yếu chính là vì xem Trịnh Tiêu lề mề.
Rốt cuộc Trịnh Tiêu cũng đẩy chén cháo ra ngoài, một chén cháo ăn sắp một giờ, thật là lợi hại.
Hạ Cẩm Tây ôm di động lướt Weibo, khóe mắt trừng cô ấy một cái, Trịnh Tiêu không có việc làm, ngồi yên ở trước quầy bar, giống bức tượng điêu khắc.
Trong phòng đột nhiên yên tĩnh đến mức chỉ nghe được âm thanh của quả lắc đồng hồ trên tường phòng khách.
Cuối cùng Hạ Cẩm Tây nhịn không được, cô so với Trịnh Tiêu, tính tình thật sự nôn nóng hơn.
Vào thời điểm nhà nghệ thuật coi mình là cỏ lau, bạn đừng hy vọng cô ấy mở miệng nói chuyện.
Hạ Cẩm Tây cất di động, nhìn về phía Trịnh Tiêu: "Cô làm gì đó?"
Trịnh Tiêu nhẹ nhàng lắc lư thân mình một chút, tựa như từ trạng thái ngủ đông thức tỉnh dậy: "À, tôi đang đợi cô."
Hạ Cẩm Tây nhăn mày lại: "Chờ tôi làm gì?"
Trịnh Tiêu: "Chờ cô lên lầu ngủ."
Tim Hạ Cẩm Tây nhảy dựng: "Tôi không có ngủ cùng cô."
Trịnh Tiêu cười rộ lên, lười nhác, giống con mèo đã bị thôi miên: "Tôi sợ cô nhìn đến...... Đau lòng......"
"Cái gì?" Trong đầu Hạ Cẩm Tây thật sự toàn là dấu chấm hỏi.
Trịnh Tiêu không nói, chỉ rũ mắt nhìn chân mình.
Cô ấy mặc váy len mềm mại, vớ màu đen liền quần được mang chỉnh tề một bên chân, một bên khác bị cắt, rách nát quấn vào cẳng chân.
Cô ấy nói bàn chân bị trật. Nhưng Phàn Phàm đã dẫn cô ấy đến bệnh viện, lúc nãy đi đường cũng rất bình thường.
Hạ Cẩm Tây cho rằng không quá nghiêm trọng, lúc sau chỉ lo tức giận với người ta, vừa thấy mặt Trịnh Tiêu trong đầu liền phải nghĩ biện pháp kịch liệt trị cô ấy, cũng chưa cẩn thận xem vết thương của Trịnh Tiêu.
Hiện tại nhìn qua, cách khoảng cách xa như vậy cũng có thể nhìn thấy rõ ràng, mắt cá chân Trịnh Tiêu sưng lên.
Giống như chiếc bánh bao đã lên men.
"Cô......" Hạ Cẩm Tây đột nhiên không biết nên nói cái gì.
Bị trật chân như vậy thật sự không quá nguy hiểm, nhưng nếu cử động, mỗi một chút đều sẽ đau đến xuyên tim.
Từ Tinh Tinh đưa Trịnh Tiêu lên xuống lầu, cô ấy đi không hề ít, chính cô ấy căn bản cũng không xem trọng nổi đau đớn của mình.
Cuối cùng lại một hai phải chờ Hạ Cẩm Tây lên lầu trước, lý do là sợ cô nhìn sẽ đau lòng.
Nực cười.
Thật là nực cười.
Bản thân bị thương cũng không thèm để ý, trông cậy vào người khác để ý sao?
Đây là tâm lý của những người ngây thơ, cảm thấy bản thân bị đau thì người khác sẽ khó chịu.
Hạ Cẩm Tây thu lại ánh mắt, cười lạnh một tiếng, nắm di động đi lên lầu.
Dùng hành động cho thấy, mình đối với vết thương của Trịnh Tiêu không hề thương xót, không đau lòng, không có hứng thú.
Cô nhanh chóng đến phòng của mình, cầm đồ đi rửa mặt.
Phòng vệ sinh nằm gần hành lang, có thể nghe thấy tiếng động ở cầu thang, Trịnh Tiêu thật sự cử động, cô ấy chậm rãi, đi lên từng bậc thang từng bậc thang.
Động tác đánh răng của Hạ Cẩm Tây nhanh hơn, đáy lòng bốc hỏa, bực bội không thôi.
Chờ Hạ Cẩm Tây rửa mặt xong, Trịnh Tiêu rốt cuộc đi đến trên lầu, cô ấy vừa nhấc đầu gối liền đối diện tầm mắt Hạ Cẩm Tây, cười cười, nói: "Ngủ ngon."
Ngon cái rắm. Hạ Cẩm Tây vào phòng mạnh mẽ đóng cửa cái rầm.
Đêm nay Hạ Cẩm Tây không ngủ ngon, cô quy nguyên nhân là vì đi du lịch mệt nhọc sau đó khiến đầu óc hưng phấn, khi chân trời xuất hiện vệt trắng bạc, dứt khoát rời giường ra ngoài chạy bộ buổi sáng một vòng.
Hoàn cảnh khu chung cư của Từ Tinh Tinh thật sự tốt, chạy bộ buổi sáng còn có thể thấy được một hai người nổi tiếng đã giải nghệ.
Đánh giá thời gian không còn sớm, Hạ Cẩm Tây mua bữa sáng trở về, người giúp việc nhà đã tới, trong phòng không nhiễm một hạt bụi.
Từ Tinh Tinh cùng Phàn Phàm lục tục rời khỏi giường, hưởng thụ bữa sáng của Hạ Cẩm Tây mua.
Trong lúc Hạ Cẩm Tây tắm rửa đột nhiên cảm thấy buồn ngủ vô cùng, trở về phòng nằm xuống liền ngủ, một giấc thẳng đến khi ánh mặt chói chang.
Di động cá nhân có tin nhắn Sơn Tước gửi đến WeChat, là một bức ký hoạ cảnh đêm thành phố.
Nếu quen thuộc thành phố Bắc một chút, có thể nhìn ra được đây là phong cảnh ở nơi nào, nhưng Hạ Cẩm Tây lựa chọn làm lơ, cô không trả lời tin nhắn của Sơn Tước, ngược lại mở tài khoản Weibo của Sơn Tước ra.
Quả nhiên, sau khi gửi cho cô bức họa này, Sơn Tước cũng đăng bức họa lên trên mạng, kèm dòng chữ: Bầu trời đêm hướng tây, ngôi sao không ngủ.
Hạ Cẩm Tây cong cong khóe môi, nụ cười trào phúng hằng ngày dành cho mấy nhà nghệ thuật này.
Cô lười nhác vươn vai, ra khỏi phòng ngủ, liền nghe được một tiếng vang lớn của đồ vật nặng rơi xuống đất.
Sợ tới mức người không tự chủ được mà run lên một chút.
Kế tiếp đều là phản ứng theo bản năng, Hạ Cẩm Tây bước nhanh chạy tới trước phòng vệ sinh, kéo cửa ra, sau đó lại xốc tắm mành ngăn cản tầm mắt lên.
Trịnh Tiêu dùng một tư thế khó có thể miêu tả ghé nửa người vào bồn tắm, nước gợn bập bềnh, tràn khắp sàn nhà.
Tóc cô ấy bị ướt một nửa, dính vào một bên mặt, nỗ lực ngẩng đầu nhìn về phía Hạ Cẩm Tây, cười đến thực bất đắc dĩ.
"Thực xin lỗi, chạm vào làm ngã cái giá."
Thật sự là đụng vào cái giá đựng đồ dùng tắm gội, cái giá màu vàng xinh đẹp ngã trên mặt đất, đồ vật rơi rớt tan tác.
Nhưng việc này không phải trọng điểm, chút tổn thất nhỏ ai cũng sẽ không để trong lòng. Trọng điểm là Trịnh Tiêu bị té ngã, cơ thể trần trụi, ngã không nhẹ.
Cũng làm quăng ngã đi phong cách lạnh nhạt của một nhà nghệ thuật, hiện tại giống một con gà rớt vào nồi canh, giống một con chó Nhật.
Hạ Cẩm Tây có thù oán với người làm nghệ thuật, nhưng Hạ Cẩm Tây không có thù với cô gái đáng thương.
Nghệ sĩ đầu tiên cô dẫn dắt là một cô gái trẻ, ban đầu cô đã lập quy tắc nghề nghiệp cho mình, là không thể làm con gái bị thương.
Vì thế, cô đi học quyền anh, vì bảo vệ bản thân lúc cần thiết, và bảo vệ người khác.
Hạ Cẩm Tây nhấc chân đẩy đồ vật vướng bận qua một bên, đi đến trước bồn tắm, khom lưng nắm lấy cánh tay Trịnh Tiêu.
"Có thể đứng lên không?" Giọng nói lạnh nhạt, nghe không ra một chút cảm xúc phập phồng nào.
"Không dễ." Trịnh Tiêu trả lời cô, "Chân không có sức lực."
Hạ Cẩm Tây khoác một cái tay khác, đỡ một cánh tay còn lại của cô ấy, động tác dứt khoát nhấc người Trịnh Tiêu lên.
Trịnh Tiêu rất nhẹ, không tốn nhiều sức lực.
Nhưng phía sau lưng cô ấy dựa gần thân mình Hạ Cẩm Tây, đầu tóc ướt dầm dề lướt qua mặt Hạ Cẩm Tây, còn có mùi hương mờ mịt, không biết tại sao lại đột nhiên tràn ngập trong căn phòng tắm không nhỏ hẹp này.
Trên mặt đất khá trơn, Trịnh Tiêu lắc lư vài cái mới đứng vững được chân.
Một chân.
Cô ấy vô cùng lao lực mà xoay người, cuối cùng mới kéo thân thể của mình cách Hạ Cẩm Tây ra một chút, bỗng nhiên nói một câu không hề liên quan.
Cô ấy nói: "Chúng ta cũng chưa từng làm ở bồn tắm."