Tiêu Ngự không có cách nào hoàn toàn tín nhiệm Tác Đức được.
"Đã như vậy. Ta đem ngươi cứu ra. Ước định sẽ dừng ở đây." Tiêu Ngự hờ hững nói. Hắn không phải người vì tham mà mất đi lí trí. Một ít luyện kim dược hoàn và phương pháp luyện kim mà thôi. Duy nhất đáng tiếc là khẩu sung kia mà thôi. Nhưng mà mặc dù như vậy. Mấy thứ này cũng không đáng giá để Tiêu Ngự đi chết thay. Súng cũng không phải vũ khí chủ yếu của Tiêu Ngự.
Tiêu Ngự còn suy nghĩ được. Trên người Tác Đức có dấu hiệu của hắc ám tinh linh để lại. Đoạn đường tiếp theo này. Tự nhiên sẽ gặp phải hắc ám tinh linh đuổi giết. Nếu như thoát khỏi nhiệm vụ này. Bọn họ sẽ thể tránh thêm một ít mạo hiểm.
Thứ quan trọng nhất đã nằm trong lòng bàn tay. Nhiệm vụ lần này như vậy là đã đáng giá rồi. Còn lại. Chỉ là một ít lợi nhuận thêm vào mà thôi. Làm người không thể quá tham. Cần phải biến chuyển dựa theo tình huống.
Tiêu Ngự đối với Triệu Lam Hinh nói: " Nhiệm vụ không được khen thưởng. Chúng ta đi thôi."
"Đợi một chút. Anh hùng. Chúng ta còn còn có thể lượng mà." Tác Đức khẩn trương đi tới. xiểng nịnh nói. Lúc này. Hắn mới hiểu được. Hoàn cảnh xấu của hắn. Tiêu Ngự chỉ cần muốn chạy là có thể rời đi.
Tiêu Ngự cười lạnh một tiếng. Chủy thủ ở đầu ngón tay đi đi lại lại xoay vòng. Ánh mắt mạnh mẽ sát phạt liếc nhìn Tác Đức. Quay người rời đi.
Triệu Lam Hinh cũng rất là chán ghét cái lão đầu đáng khinh hèn hạ này. Nếu như chỉ cần hơi không phòng bị. Rất có khả năng sẽ bị dính ám chiêu của hắn. Không bằng quyết đoán rời đi. Nàng rất tán thành với quyết định của Tiêu Ngự.
Dù cho thế nào. Triệu Lam Hinh cũng đều kiên định ủng hộ quyết định của Tiêu Ngự.
Tiêu Ngự đang định rời đi. Một cái bóng đen đột nhiên xuất hiện ở trước người hắn. Một thanh chủy thủ hướng về mặt của hắn đâm thẳng đến. Sau lưng cũng có một thanh chủy thủ đâm thẳng tới cái ót. Con ngươi của Tiêu Ngự chợt co rút lại, làm một chút phản xạ có điều kiện thi triển Đào Thoát.
"Có người đánh lén!" Phổ Địch khắc kinh hô nói.
Tiêu Ngự Đào Thoát né ra ngoài.
Có Đạo tặc!
Tiêu Ngự vừa chuyển đầu. Phát hiện Phổ Lạp Địch Lạc Khắc đã chiến đấu cùng mấy tên hắc ám tinh linh Đạo tặc.
Bên cạnh Triệu Lam Hinh cũng có 2 tên hắc ám tinh linh Đạo tặc. Nàng lóe lên một cái biến ra ngoài. Tránh thoát hắc ám tinh linh Đạo tặc đánh lén. 2 tên hắc ám tinh linh Đạo tặc kia hướng về phương hướng Triệu Lam Hinh chạy trốn lao thẳng tới.
Tiêu Ngự đem U Linh Bỉ Mông triệu hồi ra. Mượn tầm nhìn của U Linh Bỉ Mông. Hắn cuối cùng cũng thấy rõ được tình huống trên sân, tổng cộng 13 người. Cùng chiến đấu với Phổ Lạp Địch Lạc Khắc là 2 tên hắc ám tinh linh Đạo tặc tinh anh + cường hóa, còn cùng lại đều là tinh anh bình thường.
Hắc Ám tinh linh cuối cùng cũng đã truy tung đến đây.
Thấy được 2 tên hắc ám tinh linh Đạo tặc đánh về phía bản thân. Tác Đức hoảng hốt la lên. Hốc vào bình dược hoàn thu nhỏ. Biến thành kích thước ngón tay cái trốn vào trong bụi cỏ toán loạn. 2 tên hắc ám tinh tìm không thấy Tác Đức. Chỉ có thể lật bụi cỏ. Tìm tung tích của Tác Đức.
"Bắt được ngươi rồi!" một tên hắc ám tinh linh Đạo tặc hắc hắc cười thành tiếng đem một người kích thước ngón tay cái bắt lên, không ngờ lại thấy tên tí hon kia vỡ vụn tan biến. Biến thành 1 đống bùn." Tên người dã môn đức hèn hạ giảo hoạt đây là khôi lỗi a."
2 tên hắc ám tinh linh Đạo tặc tiếp tục vạch bụi cỏ tìm tung tích của Tác Đức.
Tiêu Ngự nghe được cái danh từ người dã môn đức này nhíu mày một chút. Nhanh chóng tìm tòi một chút tư liệu.
Long Tường Thuật!
Tiêu Ngự một chiêu Long Tường Thuật đá ra ngoài đánh trúng một tên hắc ám tinh linh. Tay phải một đòn Tạc Kích đâm xuống.
Ở khi Tiêu Ngự công kích cái tên hắc ám tinh linh này. Bên cạnh có 1 đoàn lớn hắc ám tinh linh vọt tới. Tiêu Ngự nhìn lướt qua. Chừng 5 tên.
Bị 5 Đạo tặc bao vây tấn công. Nếu như tùy tiện dính phải 1 kỹ năng khống chế. Thì Tiêu Ngự nhất định sẽ phải chết!
Tiêu Ngự mở ra Ám Ảnh Khống Chế. Gia trì tất cả trạng thái. Lực công kích và tốc độ công kích lập tức tăng lên cao nhất. Một chiêu Đột Thứ hướng về một tên hắc ám tinh linh trong đó.
Cảnh tàn sát khốc liệt. Tiêu Ngự cùng tên hắc ám tinh linh Đạo tặc kia hỗn chiến. Nhờ vào tốc độ và công kích cường đại của bản thân. Không hề hạ phong.
Thịch thịch thịch thịch. 3 tên hắc ám tinh linh Đạo tặc bị đánh bay ra ngoài. Tiêu Ngự lau một chút máu tươi trên khóe miệng. Hắn còn lại hơn 300 huyết lượng. Triệu Lam Hinh nơi đó cũng không có nhàn rỗi. Tiêu Ngự lấy ra 1 trong bình Trung cấp Dược Hoàn Phục Hồi Máu Trong Nháy Mắt đưa lên mõm.
Tiêu Ngự giương tay lên cao đánh ra thêm mấy cái Công Kích Tà Ác. Sau đó một chiêu Phản Thủ Bối Thứ. Rồi lại một chiêu Bạo Liệt đem hắc ám tinh linh còn lại đánh bay ra ngoài.
Mới qua 2 phút. Toàn bộ 13 hắc ám tinh linh đã tử ẹo. Phổ Lạp Địch Lạc Khắc tiêu diệt 6. Trong đó có 2 tên là tinh anh + cường hóa. Triệu Lam Hinh tiêu diệt 2. Tiêu Ngự tiêu diệt 5.
Xung quanh nằm la liệt xác chết của hắc ám tinh linh Đạo tặc.
Tác Đức dần dần hóa lớn. Tê liệt ngồi dưới 1 cây đại thụ. Miệng hít thở hổn hển. Thảm hại kinh khủng.
Tiêu Ngự đã tìm thấy được tư liệu của người dã môn đức. người dã môn đức. Một chủng tộc lấy class luyện kim làm chủ. Có lai lịch luyện kim từ xa xưa. Cùng chủng tộc địa tinh là họ hàng gần. 2 bên ai cũng có sở trường riêng. Bên kia sở trường về công trình học. Mà người dã môn đức am hiểu về luyện kim. Ở đế quốc Ai Lạp Tây Á thời đại hậu kì. Tộc người dã môn đức bị đế quốc Ai Lạp Tây Á bao vây tiễu trừ. Đến lúc chủng tộc diệt vong. Chỉ còn một chút người dã môn đức lẻ tẻ còn sống.
Nghe nói người dã môn đức sở dĩ bị diệt tộc. Là bởi vì hoàng gia Ai Lạp Tây Á muốn có thượng cổ thần khí - Không Gian Hoán Chuyển ở trong tay bọn họ. Nhưng mà. Cho đến tận khi người dã môn đức bị diệt tộc. Không Gian Hoán Chuyển vẫn tựa như hư không tiêu thất. Lại vẫn không có thấy xuất hiện.
Nghe nói. Không Gian Hoán Chuyển là 1 vật phẩm bị nguyền rủa. Chính nó đã khiến cho tộc người dã môn đức đi đến diệt vong.
Sau khi người dã môn đức bị bao vây tiêu diệt. Những người dã môn đức trốn được cũng đều bị đuổi giết. Thương vong hầu như không còn. Chỉ có chút ít người dã môn đức cuối cùng may mắn còn sống sót. Chỉ có thể mai danh ẩn tích.
Sau khi Tiêu Ngự thấy được những tư liệu này. Lộ ra vẻ mặt trầm tư. Chủng tộc trên Ân Trạch Tư đại lục không có mấy vạn thì cũng phải tương đương như vậy. Từng chủng tộc đều có các đoạn bí mật cùng lịch sử khác nhau. Mà người dã môn đức. Lịch sử về chủng tộc của bọn họ đều là xoay quanh không gian thần khí - Không Gian Hoán Chuyển. Tiêu Ngự cùng Triệu Lam Hinh trong lúc vô ý gặp được một người dã môn đức.Có phải hay không rằng. Đoạn lịch sử kia. Lại bắt đầu muốn viết tiếp từ nơi đây?
"Anh hùng. Ta có thể đem luyện kim phương pháp điều chế súng và dược hoàn đều cho các ngươi trước. Xin các ngươi giúp đỡ chúng ta rời khỏi nơi này." Tác Đức khẩn cầu. Chuyện xảy ra vừa rồi đã làm hắn sợ muốn chết. May mắn là hắn tránh ở trong bụi cỏ. Không bị bắt được. Nếu không sinh mệnh của hắn cũng khó mà nắm giữ.
Tác Đức mặc dù tham tài. Nhưng hắn càng tiếc mạng. Từ trong hành trang. Hơn nửa ngày mới lấy ra được 1 vài thứ.
Tiêu Ngự cười lạnh một tiếng. Đi qua đem những khen thưởng này nhận lấy. Tuy nhiên mấy thứ này đã không còn đủ hấp dẫn với Tiêu Ngự nữa.
Từ sau khi biết Tác Đức là người dã môn đức. Tiêu Ngự đã không còn ý định rời đi nữa. Hắn muốn tiếp tục quan sát Tác Đức. Xem cái Không Gian Hoán Chuyển - không gian thần khí kia có thể xuất hiện hay không. Nếu như có thể đem vật kia thu vào tay. Vậy chuyến đi này quá ngon rồi. Đã được gọi là thần khí hẳn sẽ có chỗ không tầm thường.
Tác Đức là 1 hậu duệ còn sót lại của tộc người dã môn đức. Không gian thần khí rất có khả năng ở trên người hắn a. Chỉ là muốn cho cái tên Tác Đức tham tiền này đưa ra. Thì khó khăn lắm a! Thứ này chính là chí bảo của tộc dã môn đức a!
Tiêu Ngự tâm mang ý xấu. Đem khẩu súng cùng 1 trương phương pháp luyện kim dược hoàn và 2 bình dược hoàn cấp Truyền Thuyết nắm vào trong tay.
Phương pháp điều chế dược hoàn Truyền Tống Ngẫu Nhiên: vật phẩm. cấp Truyền Thuyết. Sau khi sử dụng ngẫu nhiên dịch chuyển trong phạm vi 3.000m. Yêu cầu vật liệu. Nguyệt nha thảo, hỏa viêm thạch, thạch quặng hỏa tinh hoa. Yêu cầu: luyện kim cấp tông sư.
Phương pháp điều chế này khá hữu dụng a. Khi gặp phải nguy hiểm có thể truyền tống rời đi, chỉ là này rơi xuống một nơi ngẫu nhiên, vạn nhất rơi vào hang sói, miệng hổ thì cũng hơi mệt a. Cái này thông thường chỉ có luyện kim cấp tông sư mới có thể chế tạo ra được, vật liệu cũng không dễ dàng thu thập a.Đối với Tiêu Ngự mà nói. Có ý nghĩa vừa phải, có lẽ nên đưa cho Phong Dã. Để cho hắn sau khi chế được ra dược hoàn rồi kiếm vài bình. Hoặc là đem bán kiếm thêm ít tiền cũng được.
Lại nhìn 2 bình dược hoàn còn lại.
Dược hoàn Sí Diễm Chi Cánh: vật phẩm. Cấp Truyền Thuyết. Khi sử dụng hình thành 1 đôi cánh lửa. Tốc độ di chuyển + 100%. Duy trì 2 phút.
Tổng cộng 2 bình Sí Diễm Chi Cánh. Có thể bay vọt qua chướng ngại và thoát khỏi nguy hiểm. Không có tác dụng khác. Nhưng thế đã là không tệ rồi. Cứ giữ lại chuẩn bị khi cần đến. Tiêu Ngự lấy 1 bình dược hoàn. Còn giao dịch cho Triệu Lam Hinh 1 bình. Tính ra. Nàng so với Tiêu Ngự càng dễ gặp phải nguy hiểm hơn. Thứ này đối với nàng mà nói. Càng hữu dụng.
"Chúng ta đi nhanh lên thôi. 1 lát nữa bọn chúng sẽ đuổi đến." Tác Đức có chút hoảng loạn nói. Khẩn trương nhìn thoáng qua phía sau. Kéo Phổ Lạp Địch Lạc Khắc chạy đi. Kệ Tiêu Ngự cùng Triệu Lam Hinh rớt lại ở phía sau.
4 người cùng rời đi.
Dọc trên đường đi 4 người Tiêu Ngự đã mấy lần bị chặn đường. Tuy nhiên đều bình yên vô sự. Bởi vì hắc ám tinh linh truy kích theo có thực lực đều không mạnh. Thậm chí ngay cả siêu cấp tinh anh cũng không thấy. Mắt thấy khoảng cách với địa hạ thành càng ngày càng xa. Vẻ mặt kinh hoàng của Tác Đức đã hơi hơi yên ổn lại một ít.
"Cái tên này sợ chết nhất nhóm a."
Trò hề của Tác Đức khiến cho Tiêu Ngự rất là khinh thường. Tiêu Ngự có thể tìm được một ít từ để hình dung ra Tác Đức. Thì phải là gian xảo, xảo trá,tham tài, vô đức, nhát như thỏ đế vậy. Trong đó không có 1 từ nào là lời ca ngợi cả. Không hiểu vì sao cự nhân Phổ Lạp Địch Lạc Khắc có thể đem Tác Đức nhận làm chủ nhân nữa?
Cự nhân tộc thành thực thuần khiết. Bọn họ rất dễ bị lừa gạt. Nhưng mà Tác Đức đem những phẩm chất xấu xa này biểu hiện rõ ràng như vậy. Cự nhân Phổ Lạp Địch Lạc Khắc lại vẫn cứ cam tâm tình nguyện để cho Tác Đức sai bảo. Thậm chí đối với nhiều trò hề của Tác Đức làm như không thấy. Cái này có phần không hợp với lẽ thường.
"Chủ nhân là một Pháp sư vĩ đại khiến cho người ta tôn kính" cự nhân Phổ Lạp Địch Lạc Khắc không ngừng lặp lại những lời này. Mỗi lần nghe được những lời này. Tiêu Ngự không biết là nên chế giễu hắn ngốc ngếch hay không nữa. Nhưng mà. Tiêu Ngự lại cảm giác thấy có gì đó không đúng. Hắn dường như từ trong lời nói của cự nhân Phổ Lạp Địch Lạc Khắc nhìn ra một điều gì đó khác thường. Nhưng vẫn không rõ đến tột cùng là cái gì.
Tiêu Ngự kiên nhẫn chờ đợi. Có lẽ kế tiếp sẽ phát sinh ra 1 vài chuyện. Khiến cho nhiệm vụ nảy sinh biến đổi.
"Cách hơn 2.000m có một con sông. Qua con sông đó chúng ta sẽ an." Tác Đức chà xát tay. Lộ ra thần sắc hưng phấn.
Ở bên cạnh Tác Đức. Phổ Lạp Địch Lạc Khắc duy trì trầm lặng trước sau như 1. Từ đầu đến cuối như 1 cận vệ ở bên cạnh Tác Đức.
Phổ Lạp Địch Lạc Khắc đột nhiên cảnh giác. Cảnh giác nhìn xung quanh. Trên mặt tràn đầy vẻ cẩn thận.
Phổ Lạp Địch Lạc Khắc ngừng bước chân.
3 người Tiêu Ngự cũng ngừng lại.
Tiêu Ngự nhìn về phía Phổ Lạp Địch Lạc Khắc bên cạnh lão đầu thấp bé kia. Chẳng lẽ hắn phát hiện ra cái gì? Qua mấy chục giây. Trong rừng truyền đến một ít động tĩnh. Vô số thân ảnh từ 4 phía trong rừng xuất hiện xung quanh đám người Tiêu Ngự. Đem 4 người Tiêu Ngự bao vây.
"Người này lỗ tai khá nhạy cảm a." Tiêu Ngự nhìn lướt qua xung quanh. Trước bụi cây. Trong rừng cây. Thậm chí trên cành cây. Đứng đầy hắc ám tinh linh. Chừng hơn mấy trăm tên. Trong đó có 5 tên là siêu cấp tinh anh mang huân chương màu vàng.
"Kiểu này lành ít dữ nhiều rồi." Tiêu Ngự trong lòng thầm tính toán. Nhiều hắc ám tinh linh như vậy. Không phải 4 người Tiêu Ngự có thể đối phó nổi. Nhất định phải nghĩ biện pháp chạy trốn. Mới có thể tránh được họa sát thân. Tiêu Ngự bỗng nhiên nghĩ đến 2 bình dược hoàn Sí Diễm Chi Cánh vừa rồi kia. 2 bình dược hoàn này đúng lúc có thể dùng đến! Tiêu Ngự đánh tiếng cho Triệu Lam Hinh nói: "Đợi lát nữa dùng dược hoàn Sí Diễm Chi Cánh nhé!"
"Ân."
2 bình dược hoàn này là của Tác Đức. Tác Đức hẳn cũng biết. Bọn họ 4 người chống cự rất có khả năng sẽ gặp phải nguy hiểm. Mới đưa cho Tiêu Ngự cùng Triệu Lam Hinh 2 bình dược hoàn Sí Diễm Chi Cánh. Thấy rõ Tác Đức cũng không có ý hy sinh Tiêu Ngự cùng Triệu Lam Hinh. Tiêu Ngự đối với Tác Đức hơi có chút hảo cảm hơn.
Tròng mắt lanh lợi của Tác Đức vòng quanh. Vứt cho Phổ Lạp Địch Lạc Khắc 1 bình dược hoàn. Quát: "Chúng ta đi "
"Nhưng mà. Bá tước đại nhân" cự nhân Phổ Lạp Địch Lạc Khắc sốt ruột nói. Nhìn về phía Tiêu Ngự cùng Triệu Lam Hinh.
"Tự mình cầu phúc đi." Lúc này Tác Đức đã uống 1 bình dược hoàn Sí Diễm Chi Cánh, phía sau mọc ra một đôi cánh hỏa diễm. Bay lên không, đem 3 người Phổ Lạp Địch Lạc Khắc bỏ xa lại phía sau.
Tiêu Ngự trong lòng đối với Tác Đức vừa nảy sinh được một chút thiện cảm cũng tiêu ma hầu như không còn. Tác Đức vẫn là tên gia hỏa gặp phải nguy hiểm sẽ đem đồng bọn vứt bỏ không thèm để ý.
Tiêu Ngự cùng Triệu Lam Hinh uống xong dược hoàn Sí Diễm Chi Cánh. Sau lưng dài ra một đôi cánh hỏa diễm. Vỗ cánh tạo thành khí lưu. 2 người bay thẳng lên không. Bay cao lên đến mấy mét. Phổ Lạp Địch Lạc Khắc cũng bay lên trời.
"Ngăn bọn họ!"
"Nhanh lên ngăn bọn họ lại!"
Từng đạo mũi tên bắn lên thiên không. Sau khi bay đến giữa trời không có bắn tới được đám người Tiêu Ngự, dư lực sút giảm. Cuối cùng rơi xuống.
3 người Tiêu Ngự đã vỗ cánh hướng về Tác Đức đuổi theo. Mục tiêu là bờ bên kia con sông.
Phía sau phần đông hắc ám tinh linh trợn trừng mắt nhìn vào bóng lưng đám người Tiêu Ngự rời đi. Vừa qua 1 lát, 5 cái thân ảnh khác cũng bay vút lên trời. Là 5 tên hắc ám tinh linh siêu cấp tinh anh kia. Không biết làm cách nào mà trên lưng bọn họ đã có thêm 1 đôi cánh chim màu đen. Hướng về đám người Tiêu Ngự đuổi tới. Tốc độ rất nhanh.
4 người Tiêu Ngự đang bay qua sông. Nhìn lại. 5 thân ảnh kia đã đuổi càng lúc càng gần.
Sau khi thấy đám hắc ám tinh linh sắp bắt kịp. Phổ Lạp Địch Lạc Khắc dường như đã làm ra một quyết định.
"Chủ nhân. Phổ Lạp Địch Lạc Khắc không thể thành tâm cống hiến sức lực cho người nữa. Bá tước đại nhân tôn kính. Xin mang chủ nhân của ta rời khỏi nơi này." Phổ Lạp Địch Lạc Khắc ở bên cạnh Tiêu Ngự cùng Triệu Lam Hinh lẩm nhẩm nói. Đột nhiên chuyển hướng. Đánh về phía 5 tên hắc ám tinh linh siêu cấp tinh anh đang đuổi theo kia.
Tiêu Ngự cùng Triệu Lam Hinh nao nao. Quay đầu nhìn lại. Thân ảnh cao lớn của Phổ Lạp Địch Lạc Khắc ngăn chặn 5 tên hắc ám tinh linh siêu cấp tinh anh kia.
"Trở về ngay. Cự nhân đáng chết. Ngu xuẩn." Tác Đức quay đầu lại thấy được Phổ Lạp Địch Lạc Khắc làm như vậy. 2 mắt đỏ rực gào lên."Ngươi cho là ngươi có thể đánh thắng được bọn họ sao?"
Tác Đức dừng lại nhìn Phổ Lạp Địch Lạc Khắc đang chặn đường hắc ám tinh linh. Hổn hển tức giận quay đầu bay tới.
"Chúng ta nên làm cái gì bây giờ? Triệu Lam Hinh có chút sốt ruột nhìn về phía Tiêu Ngự.
Thấy được Tác Đức quay đầu trở về. Tiêu Ngự sững sờ một chút. Trong trí nhớ của hắn Tác Đức dường như không có kinh khủng như vậy a.
"Xông lên nào. Cùng lắm là chết." Tiêu Ngự nhìn bóng lưng Phổ Lạp Địch Lạc Khắc phía xa. Nói. Đôi khi. Rõ ràng biết là chuyện không thể làm. Mà vẫn muốn làm. Tiêu Ngự cùng Triệu Lam Hinh hoàn toàn có thể nhân cơ hội chạy thoát. Tạm thời sống sót. Không cần thiết phải đi theo chịu chết. Nhưng mà Tiêu Ngự lại không thể không quay đầu lại. Không cầu sống. Chỉ cầu an lòng mà thôi. Tiêu Ngự không muốn thẹn với bất luận kẻ nào. Bao gồm cả NPC.
Nhìn vào vẻ mặt kiên định của Tiêu Ngự. Trong mắt của Triệu Lam Hinh phiếm xuất ra một tia thành tựu. Sự lựa chọn của nàng không có sai. Tiêu Ngự là người có can đảm là chỗ dựa vững chắc.
"Chúng ta có phải là quá ngốc hay không. Không có nổi can đảm làm rùa đen rút đầu a." Tiêu Ngự thản nhiên cười. Huy vũ đôi cánh. Đánh tới những hắc ám tinh linh kia.
Ánh đao tung hoành. 5 tên hắc ám tinh linh điên cuồng công kích Phổ Lạp Địch Lạc Khắc. Chẳng bao lâu. Phổ Lạp Địch Lạc Khắc đã nhận phải vô số đạo vết thương nghiêm trọng. Máu tươi thấm đỏ áo choàng trên người.
" Nhân loại ngu xuẩn. Các ngươi quay lại đây làm gì. Các ngươi và Phổ Lạp Địch Lạc Khắc đều ngu như nhau. Điên hết rồi. Nhanh ngừng hành vi ngu xuẩn của các ngươi lại." Tác Đức bay đến chỗ Tiêu Ngự cùng Triệu Lam Hinh. Ngăn Tiêu Ngự cùng Triệu Lam Hinh lại. Hổn hển gầm lên.
Tiêu Ngự khinh bỉ nhìn thoáng qua Tác Đức. Quát lạnh một tiếng: "Cút ngay. Đừng có ngăn cản ta."
"Các ngươi đây là đi tìm chết!" Tác Đức tức giận.
Tiêu Ngự vỗ cánh. Bức bách Tác Đức lùi lại. Vung tay. Đem Tác Đức đánh bay ra ngoài.
"Nhát gan. Lăn xa ra một chút. Bằng không ngay cả ngươi ta cũng giết." Tiêu Ngự liếc mắt nhìn Tác Đức. Lạnh giọng nói. Vỗ cánh. Hướng về phương hướng Phổ Lạp Địch Lạc Khắc phóng đi.
Đột nhiên. Đôi cánh của Tiêu Ngự giống như là bị lực lượng nào đó giữ lại. Không cách nào cử động nữa.
"Ta không hiểu sao động đậy được nữa." Triệu Lam Hinh gắng sức nói. Nàng và Tiêu Ngự như nhau. Cánh không có cách nào vỗ được nữa. Cứ như vậy trôi nổi trên không trung. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
Tiêu Ngự hướng về phía Phổ Lạp Địch Lạc Khắc nhìn lại. Trên người Phổ Lạp Địch Lạc Khắc nhuộm đầy máu tươi. Từ trên không trung rơi xuống. Thân hình cường tráng nặng nề rớt xuống đất. ( chưa bay đến bờ sông a )
"Chủ nhân của ta là một Pháp sư vĩ đại khiến cho người ta tôn kính "
"Bá tước đại nhân tôn kính. Xin mang chủ nhân rời khỏi nơi này."
Lời nói chất phác của Phổ Lạp Địch Lạc Khắc dường như vẫn còn vang vọng bên tai. Hắn chỉ là NPC. Nhưng cái hình ảnh này. Lại khắc sâu ở trong đầu Tiêu Ngự.
Phổ Lạp Địch Lạc Khắc làm việc nghĩa không hề chùn bước, quay đầu lại ngăn chặn 5 tên hắc ám tinh linh chỉ là để giúp cho chủ nhân Tác Đức của hắn có thể bình yên rời đi. Lòng trung thành của hắn khiến cho người ta kính nể.
"Cự nhân Ngu xuẩn hỗn đản. Cái đồ tự cho là đúng " Tác Đức nhìn vào Phổ Lạp Địch Lạc Khắc. Phẫn nộ điên cuồng hét lên. Tiêu Ngự quay đầu lại muốn quát mắng Tác Đức. Khiến cho hắn câm miệng, nhưng lại phát hiện ra trong ánh mắt của Tác Đức tràn đầy tơ máu đỏ rực. Lời nói trong miệng lại nuốt trở vào. Tác Đức không ít lần lợi dụng Phổ Lạp Địch Lạc Khắc. Phổ Lạp Địch Lạc Khắc cũng không có một lời oán hận. Giữa bọn họ chẳng lẽ chỉ có quan hệ lợi dụng, chủ tớ thôi sao?
1 cỗ khí thế mạnh mẽ từ trên người Tác Đức bạo phát ra. Nghiêng trời lệch đất. Ma pháp nguyên tố vô cùng vô tận bắt đầu điên cuồng hội tụ. Tiêu Ngự dường như cảm giác được cả nỗi đau buồn phẫn nộ trong lòng Tác Đức.
"Chủ nhân của ta là một Pháp sư vĩ đại khiến cho người ta tôn kính "
Nếu như là đổi lại bình thường lời này của Phổ Lạp Địch Lạc Khắc sẽ chỉ làm cho Tiêu Ngự cảm thấy buồn cười mà thôi. Nhưng mà bây giờ. Trên người Tác Đức bộc phát ra khí thế lại khiến cho trong lòng người ta sinh ra kính sợ.
Tiêu Ngự không có cách nào tưởng tượng được. Trong thân hình gầy đét của Tác Đức. Lại ẩn chứa một cỗ lực lượng khổng lồ như vậy.
Vẻ mặt vốn đáng khinh gian xảo. Đã biến thành nghiêm nghị nghiêm trang.
5 tên hắc ám tinh linh siêu cấp tinh anh kia bay đến chỗ cách đám người Tiêu Ngự trên dưới 10m. Toàn bộ ngừng lại. Ngạc nhiên nghi ngờ nhìn vào Tác Đức. Bọn họ không có cách nào tưởng tượng được. Cái tên người dã môn đức vốn nhỏ yếu mặc cho người ăn hiếp này. Đùng một cái tự nhiên lại trở nên mạnh mẽ như vậy. Trên người Tác Đức có quá nhiều điểm đáng ngờ. Quá nhiều bí mật. Nguyên lai vẻ nhát gan gian trá tham lam. Tất cả đều là để ngụy trang vẻ ngoài của hắn.
Tác Đức vung tay bên phải lên. Một thứ màu đen lóe sáng hướng về chỗ Tiêu Ngự bắn thẳng đến. Tay phải Tiêu Ngự đưa ra bắt lấy. Trong lòng bàn tay đã nhiều thêm 1 thứ.
"Nó thuộc về ngươi." Tác Đức nhìn thoáng qua Tiêu Ngự nói. Quay đầu đi. Trong tay từ hư không có thêm 1 cây pháp trượng. Từng chùm lửa ở quanh người hắn xoay tròn nhảy múa. Pháp bào toàn thân phẫn nộ căng phồng lên. Giống như một vị thần nghiêm nghị không thể xâm phạm. Không hề sợ hãi quay mặt đối diện với 5 tên hắc ám tinh linh.
Tiêu Ngự nắm chặt bàn tay. Nhìn vào ánh mắt kiên định của Tác Đức. Nơi nào đó ở trong tim có chút nhói lên.
"Chủ nhân của ta là một Pháp sư vĩ đại khiến cho người ta tôn kính "
Nhìn vào bóng lưng Tác Đức. Tiêu Ngự lần đầu tiên đồng ý với những lời này của Phổ Lạp Địch Lạc Khắc. Tác Đức nhát gan nhu nhược tham tài …. Tất cả những điều đó. Tiêu Ngự lại không hề nhìn ra. Hiện tại đối với Tác Đức nảy sinh sự tôn kính từ tận đáy lòng.
" Tổ tiên tôn kính. Hậu duệ của ngài. Tác Đức. Được kế thừa ý chí của người dã môn đức. Đem thân hình,sinh mạng ti tiện dâng hiến cho thần linh..Thiêu Đốt." Tác Đức giơ lên cao trượng. Trang trọng ngâm xướng chú ngữ.
Nghe xong đoạn ngâm xướng này. Tiêu Ngự đã ý thức được nguồn gốc lực lượng trên người Tác Đức. Chính là lấy sinh mệnh làm mồi. Đốt cháy sinh mệnh mà đạt được.
Tiêu Ngự cùng Triệu Lam Hinh không có cách nào thoát khỏi trói buộc. Chỉ có thể nhìn vào tất cả sự việc phát sinh ra.
Tay phải Tiêu Ngự mở ra. Trong lòng bàn tay là 1 chiếc nhẫn màu bạc có phong cách cổ xưa.
Không gian thần khí. Không gian chuyển!
Tiêu Ngự nhìn vào chiếc nhẫn trong lòng bàn tay này. Không nghĩ tới Tác Đức lại đem Không Gian Hoán Chuyển đưa cho mình. Trong lúc nhất thời trong lòng có trăm mối cảm xúc phức tạp. Nếu như vừa rồi Tiêu Ngự chọn lựa sợ chết mà rời đi. Khả năng sẽ không có cách nào có được chiếc nhẫn này. Dứt khoát lựa chọn tử vong. Muốn đi chết mà lại không được. Cái thế gian này quả thực kỳ diệu. Có ai có thể hiểu rõ?
Chiếc nhẫn này chậm rãi bay lên. Trôi nổi ở trên không trung trong lòng bàn tay của Tiêu Ngự. Tỏa ra ánh sáng bạc. Hệt như 1 đạo thất luyện.( cái này thì hok rõ lắm ) Chuyển động quay tròn. Rực rỡ chói mắt.
Tiêu Ngự nhìn một chút thuộc tính chiếc nhẫn này.
Phong Ấn Không Gian Hoán Chuyển: vật phẩm. cấp Truyền Thuyết. Có thể xác lập 5 điểm truyền tống tại địa phương bất kì. Có thể tùy ý truyền tống qua lại giữa mỗi điểm truyền tống. Có thể mang theo nhiều nhất là 2 người.
Không Gian Hoán Chuyển này là đã qua phong ấn. Sau khi bị phong ấn mà nó vẫn còn có thể là một cái trang bị cấp Truyền Thuyết. Cái kỹ năng truyền tống của trang bị này. Có thể giúp cho Tiêu Ngự ở Ân Trạch Tư đại lục đi lại tự nhiên. Chứng thật là một thứ tốt. Chỉ là không biết sau khi giải khai phong ấn. Thuộc tính sẽ còn phải như thế nào. Dù sao cũng là cấp thần khí. Tiêu cho tới bây giờ cũng chưa có từng thấy qua. Không có cách nào suy đoán thuộc tính của nó được.