" Trang bị của băng hệ ma pháp sư, bác bì, nguyên liệu may vá, vật phẩm hoặc là nanh sói, chỉ cần có ta cũng có thể." Băng phái nhìn thấy trang bị trên người Tiêu Ngự vô cùng tốt, biết đây là một khách hàng lớn, không giống bọn nhóm bô bô muốn mua hành trang vừa rồi, cho nên ngữ khí cũng rất khách khí.
"Bác bì?" Tiêu Ngự đột nhiên nhớ tới trong hành trang của mình còn có một tiểu đao bác bì, lấy từ trong hành trang ra một tiểu đao bác bì tử trang.
" Ngươi xem, món đồ chơi này thế nào?" Tiêu Ngự nghĩ thầm, món đồ này tốt xấu gì cũng là một kiện tử trang, giá trị hẳn là cũng tốt một chút đi. Đọc Truyện Online Tại Truyện FULL
Băng pháp nghi hoặc tiếp nhận tiểu đao trong tay Tiêu Ngự, nhìn thoáng qua tiểu đao trong tay, tay run lên, thiếu chút nữa làm rơi trên mặt đất, kích động vạn phần, cầm tiểu đao trong tay không ngừng thưởng thức: " Tử trang bác bì tiểu đao? Trời ai, gia tăng 20% độ hoàn chỉnh bộ da!" Băng pháp thiếu chút nữa hạnh phúc choáng váng, hắn gặp một tiểu đao lam trang tốt nhất là gia tăng 10% độ hoàn chỉnh bộ da.
Chẳng lẽ món đồ này rất đáng giá sao? Tiêu Ngự không nhìn ra thanh tiểu đao bác bì tử trang này hay ở nơi nào.
Không qua tiếp xúc với bác bì đương nhiên Tiêu Ngự không thể hiểu được giá trị của thanh tiểu đao này thế nào, may vá chế tạo trang bị bì giáp cần có lượng lớn da bì, bộ da bì này có chất lượng càng tốt thì quyết định tới trang bị đó có tốt hay không. Trong đó độ hoàn chỉnh của bộ da bì là chỉ tiêu quan trọng hạng nhất, da bì rách rưới không thể chế tạo được một trang bị tốt. Tỉ như một đoàn đội vừa mới giết được một con Tinh anh Ngân Hoàn Ma Lang cấp 20, không có tiểu đao bác bì thích hợp cho dù có cấp bậc bác bì kỹ năng cao thì khi bác bì bộ da đều rách rưới, chẳng khác nào làm phí của trời. Cho nên tiểu đao bác bì này là cực kỳ trân quý.
" Huynh đệ, nói cho ta cái giá đi." Băng pháp ánh mắt sáng quắc nhìn Tiêu Ngự, hắn hiển nhiên chuẩn bị dùng nhiều tiền mua thanh tiểu đao bác bì này. Hắn vốn không phải người làm ăn gì cả, cũng không có tâm kế gì.
Nhìn thấy vẻ mặt của Băng Pháp, Tiêu Ngự ý thức được thanh tiểu đao bác bì này có giá cả xa xỉ thế nào: " Ta cũng không biết bán giá bao nhiêu." Nếu đổi lại là người khác nếu có thanh tiểu đao bác bì này khẳng định sẽ chặt chém một các đẹp đẽ, không tiếp xúc qua món đồ này bao giờ, căn bản Tiêu Ngự cũng không biết giá cả thế nào.
Băng Pháp nhìn Tiêu Ngự một chút hồi lâu nói: " Ta cũng là người sảng khoái, cũng không muốn chiếm tiện nghi cái gì. Nói thật, thanh tiểu đao này giá cả quả thật rất xa xỉ. Người có thể đổi được thanh tiểu đao bác bì này cũng không có nhiều. Ngươi không nhất định có thể tìm được người mua. Như vậy đi, cái thanh tiểu đao bác bì này thuộc về ta, những hành trang ở trên quán này của ta tùy ngươi chọn, vừa lúc ta có cái bản mẫu hành trang 28 ô, chờ ta tìm được da bì làm nguyên liệu ta ra cái hành trang 28 ô này, ta tặng ngươi năm cái hành trang 28 ô, sao được không?"
Chính như theo lời Băng pháp này nói, tiểu đao bác bì này mặc dù quý, nhưng người có thể trao đổi cũng không quá nhiều. Đối phương khai ra cái giá này tuyệt đại bộ phận người chơi đều không tiếp nhận nổi, vừa lúc mình thiếu khuyết hành trang. Hai người theo như nhu cầu của nhau, Tiêu Ngự sảng khoái đáp: " Thành giao, Bất quá năm cái hành trang 28 ô kia phải giao hàng trong một tuần."
" Tốt, ta gọi là Thâm Bạch." Băng pháp đưa tay nói.
"Ta là Tiêu Ngự." Tiêu Ngự đáp. Đưa tay bắt lấy tay của Thâm Bạch, rất nhanh đạt hiệp nghị giao địch, Tiêu Ngự giao dịch đưa tiểu đao bác bì cho Thâm Bạch, lấy trên quầy hàng hắn cái hành trang tốt nhất 20 ô, hai cái 16 ô, thay cái 12 ô trên người. Như vậy trên người Tiêu Ngự có tới 3 cái 16 ô hành trang, 2 cái 20 ô hành trang, không gian trong hành trang đã tăng lớn, không cần lo lắng vấn đề chật hành trang nữa.
Giao dịch hoàn tất. Hai người thêm vào bạn tốt.
Không nghĩ tới trong lúc vô ý đạt được tiểu đao bác bì tử trang, dĩ nhiên lại đổi được nhiều hành trang tới vậy, Tiêu Ngự mừng rỡ không thôi.
"Ta đi trước." Tiêu Ngự nói. Tiêu Ngự chuẩn bị đi chung quanh dạo chơi, cũng không có thể mua được vật gì. Sau đó phải đi Di thất chi thành.
"Chúng ta liên lạc sau." Thâm Bạch nói.
"Tốt." Tiêu Ngự cáo biệt Thâm Bạch, hướng tới phía trước.
Nhìn thấy hai người thành đạt giao dịch, người chơi chung quanh thở dài không thôi. Vật phẩm bọn họ giao dịch tùy tiện xuất ra cũng tương đương với giá trị tổng số vật phẩm trên người bọn họ, giàu nghèo chênh lệch thật quá xa.
Người chơi vây xem có một số người lắc đầu thở dài, xoay người rời đi.
"Tổng cộng có 32 miếng lang nha, một miếng ngân diệu lang nha, cũng không biết có thể đổi được gì không." Tiêu Ngự thăm dò hỏi qua mới biết thì ra một miếng ngân diệu lang nha có thể đổi được 100 miếng lang nha bình thường, tương đương với Tiêu Ngự có 132 miếng lang nha, bất quá số lượng có quá ít, chỉ có thể đổi được một số vật bình thường.
Tiêu Ngự ngẫm lại, nhìn một chút có thể đổi được một chút vật thực dụng hay không, vật phẩm giá cả rẻ một chút.
" Đi đổi một chút dược thảo đi." Tiêu Ngự thầm nghĩ, đi vào nơi tập trung bán dược thảo của chợ đêm.
Chung quanh nơi này dược thảo rất nhiều, các loại dược thảo, loại nào cũng có.
Tiêu Ngự nhìn thoáng qua quầy hàng xa xa, quầy hoàng bên kia là một nơi gần nhất, bởi vì phía sau quầy hàng không ngờ có một cái ao đầm thật lớn, đặc biệt trong ao đầm có nuôi một loại sinh vật – long dăng, loại long dăng này toàn thân màu bích lục, có chút giống với lục long, nhưng không có cái bụng béo mập như lục long, long dăng lưng dài trong suốt, đôi cánh chim màu xanh biếc.
Long dăng chỉ là loài sinh vật đứng sau Long tộc, thực lực cường đại, hơn nữa công kích của chúng nó có chưa hiệu lực cường đại của độc tố trí mạng.
Nhưng hiện giờ, làm người khác mở rộng tầm mắt chính là, đám long dăng này dĩ nhiên lại ôn thuận phía sau một quầy hàng, một lão đầu quần áo lôi thôi đang an dật nằm trên lưng một con long dăng, nhắm mắt ngủ say, loại tổ hợp kỳ quái này hấp dẫn rất nhiều ánh mắt tò mò của người chơi, bọn họ phần lớn quan sát con long dăng kia, nghĩ thầm nếu mình có một con sủng vật như vậy thì thật là phát đạt.
"Không biết bên kia có bán cái gì nhỉ." Tiêu Ngự nghĩ thầm đi tới bên đó.
Dường như cảm ứng được cái gì, lão đầu đột nhiên mở mắt tinh quang bắn ra, nhìn lại Tiêu Ngự đang đi tới.
Tiêu Ngự sửng sốt, ánh mắt lão đầu tựa như một thanh lợi kiếm xuất ra khỏi vỏ, làm người khác không dám nhìn kĩ.
Sao lão lại nhìn mình như vậy? Tiêu Ngự trong lòng buồn bức.
Lão đầu thu hồi ánh mắt, hai mắt vô thần, nằm ở trên lưng long dăng, lầm bầm nói cái gì không rõ.
" Lão đầu cổ quái à." Tiêu Ngự nghĩ thầm, đi tới bên cạnh quầy hàng, nhìn thoáng qua các vật phẩm bày bán, trên quầy hàng này có rất nhiều dược phẩm được bày ra, trừ những cái này ra, bên cạnh quầy hàng còn bày đặt một cái khí kiện bằng kim loại rất kì quái, cái vật bằng kim loại này được tạo hình một quả cầu tròn, ước chường lớn nhỏ bằng một quả bóng, lắp đặt nhiều trang bị rất kỳ lạ, hẳn là một công trình máy móc nào đó.
" Đây là đồ chơi gì?" Tiêu Ngự trong lòng thầm nghĩ.
Giống Tiêu Ngự, các người chơi bên cạnh Tiêu Ngự cũng chỉ chỉ trỏ trỏ, phỏng đoán cái quả cầu đen bằng kim loại này có tác dụng gì.
Tích tích!
Phảng phất có tiếng động trong đồ vật kim loại này, cái đồ vật bằng kim loại này đột nhiên phát lên hai chùm ánh sáng màu đỏ, tựa như tia hồng ngoại quét qua vậy, hai chùm ánh sáng đảo qua trên người Tiêu Ngự thì dừng lại, hai chùm ánh sáng lúc sáng lúc tối.
Mấy người chơi ở bên cạnh bị hiện tượng kỳ lạ này hấp dẫn, tò mò nhìn về phía bên này, nghi hoặc rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
" Người trẻ tuổi, trên người cậu có phải có một món đồ bằng kim loại phải không?" Lão đầu kia nhìn về phía Tiêu Ngự, thanh âm lười nhác nói.
Tiêu Ngự nhớ tới cái chìa khóa kim loại mà Phong Dã đã giao cho mình, lão đầu này nói ắt hẳn là vật này, Tiêu Ngự liếc mắt một cái đánh giá lão đầu này, lão đầu mặc một kiện áo giáo kỵ sĩ cũ kỹ, bên ngoài có là trang sức có chút rách nát nhưng mũi nhọn của nó không hiện lên phong mang, thoáng hiện những tia màu bạc lộng lẫy.
Người này lúc trẻ tuổi ắt hẳn là một long dăng kỵ sĩ cường đại! Mặc dù hiện giờ lão tuổi già sức yếu, nhưng xem ánh mắt vừa rồi, người này dường như không đơn giản, dường như ẩn sâu một lợi kiếm sắc bén, Tiêu Ngự nhớ tới kinh nghiệm đã gặp qua với Áo Đặc đạo sư đạo tặc.
"Đúng vậy." Tiêu Ngự thản nhiên đáp, nói không chừng hiện giờ chính mình vô tình kích động phân đoạn mấu chốt của nhiệm vụ.
" Có phải là vật phẩm của Di thất chi thành không?" Lão đầu ánh mắt sắc bén liếc nhìn Tiêu Ngự một cái, làm cho Tiêu Ngự có cảm giác bị nhìn xuyên qua.
"Đúng vậy." Tiêu Ngự gật đầu đáp, giấu cũng là vô dụng, Tiêu Ngự hiểu được lời nói lão đầu có quan hệ vô cùng với nhiệm vụ của mình.
"Tiểu gia hảo này tặng cho ngươi." Lão đầu khoát tay nói, trong đôi mắt ánh mắt đột nhiên thu liễm.
"Dạ!" Tiêu Ngự tò mò những lời này của lão đầu là có ý gì, quả cầu bằng kim loại trên quầy hàng đột nhiên đứng lên, không ngừng hóa giải trang bị trên người, dĩ nhiên biến thành một người máy thấp bé, đi vòng quanh người Tiêu Ngự, phát ra những tiếng kêu tích tích.
"Tích tích….tích tích…" Người máy nọ phát ra những thanh âm đứt quãng, giống như đang nói cái gì.
"Tiểu gia hỏa này từ di thất chi thành tới." Lão đầu thản nhiên nói, nằm ở trên lưng long dăng, nhắm mắt lại dường như đã ngủ say.
Chúng người chơi chung quanh nghe thấy chuyện của lão đầu cũng Tiêu Ngự, nói tới cái gì mà Di thất chi thành, đại khái hiểu được Tiêu Ngự đã kích động nhiệm vụ, tất cả đều hâm mộ nhìn về phía hắn.
Sau khi nghe lão đầu nói xong, Tiêu Ngự lúc này mới hiểu được, lão đầu nói tiểu từ trước mắt chính là người máy này, người máy có thể hoạt động, con mắt chợt lóe lên, giống như là nhân loại có trí tuệ vậy.
" Tới đó nghiên cứu sau đi." Tiêu Ngự nghĩ thầm vái đầu lão đầu một cái nói: " Cám ơn."
Lão đầu không có lên tiếng, nằm ở trên lưng long dăng không nhúc nhích như là đã ngủ thiếp đi rồi, Tiêu Ngự suy nghĩ một chút, xoay người đi lại, cái người máy nhỏ kia dĩ nhiên đi theo, gắt gao theo sát phía sau Tiêu Ngự. Tiêu Ngự càng thêm xác định, tiểu gia hỏa này hẳn là có liên quan tới nhiệm vụ kế tiếp.
Bản thân mình sở dĩ vào chợ đêm chỉ là do cơ duyên xảo hợp, máy chủ lại sắp xếp đầu mối nhiệm vụ ở ngay tại chỗ này, làm người khác có chút khó hiểu. Có lẽ máy chủ có dụng ý khác, Tiêu Ngự trong lòng phỏng đoán, chợ đêm gần với Di thất chi thành như vậy, từ chợ đêm tìm được manh mối liên quan tới Di thất chi thành cũng không phải là chuyện không thể tưởng tượng nổi.
Tiêu Ngự đột nhiên nhớ tới cái gì đó, chuyển cho Phong Dã một cái tin tức: " Thủ hạ của ngươi đoạt được chìa khóa cùng bản đồ bản sao nhiệm vụ ở đâu thế?"
Một lát sau, tin tức của Phong Dã trở lại, là từ một nơi gần với Chợ Đêm.
Tiêu Ngự bừng tỉnh đại ngộ, không trách được, nói như vậy, hết thảy cũng có thể giải thích.