Tặc Đảm

Chương 196: Tiểu đao:*)



" Đánh trước một trận, nếu ta thua, sẽ không đánh trận thứ hai" Tiêu Ngự sau khi suy nghĩ đôi chút rồi nói, hắn hiểu được, loại hình cá cược này, nếu để thua một trận, có thể làm cho Phong Dã tổn thất rất lớn, thiếu nợ nhân tình của Phong Dã. Nhưng nếu kêu từ bỏ thì Tiêu Ngự không cam lòng, bởi vì đối với hắn, đó là một cơ hội để kiếm tiền, chỉ dựa vào việc bán trang bị để lấy vợ thì phỏng chừng đến lúc có người đi bộ trên mặt trăng cũng chưa chắc đủ. Hắc Tái là một cách kiếm tiền nhanh nhất!

" Nếu đánh một trận thì không thể nhìn ra thực lực mạnh yếu " Phong Dã nói, dù sao đây cũng là lần đầu Tiêu Ngự tham gia loại hình này, khó có thể tránh khỏi một hai sai lầm, cũng không chứng minh được thực lực Tiêu Ngự.

" Một trận là đủ " Tiêu Ngự rất kiên quyết, hơn nữa trận này không thể thua!

Chứng kiến vẻ mặt của Tiêu Ngự, Phong Dã trầm ngâm một hồi lâu, thực lực Tiêu Ngự hắn đã nhìn thấy, nếu tỉnh táo thi đấu, hẳn là không có vấn đề gì, rốt cuộc hạ quyết tâm nói : " Được rồi, tối hôm nay có một trận, thế nào? Muốn đi xem thử không?"

" Ờ." Tiêu Ngự liền đáp ứng, lúc này nội tâm của hắn cũng không bình tĩnh, một trận thi đấu đến 30 vạn cộng thêm tiền thưởng, nếu như đánh thắng nhiều, càng có thể thu vào nhiều, mà đối với Tiêu Ngự mà nói, đây là một hấp dẫn cực lớn. Nếu như thắng, từ nay về sau có một khoản thu đáng kể, nhưng nếu thua, thì xem như đã thiếu nợ nhân tình của Phong Dã. Có thể nói là một bước lên trời cũng là một bước xuống địa ngục. Sở dĩ Phong Dã cho Tiêu Ngự một cơ hội, hoàn toàn bởi vì là Triệu Lam Hinh, nếu không hắn sẽ không tín nhiệm Tiêu Ngự.

Phong Dã nhìn trang bị trên người Tiêu Ngự một chút, rồi nói : " Ngươi nhìn xem, trang bị của ngươi như đứng đầu, nhất là ba kiện trang bị truyền thuyết, cả tà ác liên minh không ai có thể đồng thời tập hợp ba kiện trang bị truyền thuyết cả. Ta sẽ cho người đưa cho ngươi những món trang bị xịn hơn, so với mấy món trang bị truyền thuyết cũng không kém hơn bao nhiêu"

" Được" Tiêu Ngự đáp, cũng không cãi lại, dù sao các trang bị đó dùng xong cũng phải trả lại cho Phong Dã.

Tiêu Ngự hiểu được, hôm nay có thể chính là thời khắc thay đổi vận mệnh của mình. Số tiền trước kia chỉ là con số nhỏ, miễn cưỡng có thể nuôi gia đình sống qua ngày. Khi hệ thống mạng dẹp tiệm, thì sinh lộ của Tiêu Ngự coi như chấm dứt. Còn nếu đánh tại hắc tái thuận lợi thắng vài trận, hắn và Tiểu Vũ sẽ không cần phải sống nghèo khổ nữa.

" Nhất định phải thắng" Nhiệt huyết Tiêu Ngự sôi trào lên, mỗi lần Tiêu Ngự cầu thắng, thì dục vọng cái sau so với cái trước càng mãnh liệt hơn.

Một lát sau, người của Phong Dã đã đến quán trà, mang theo vài bộ tử trang lại, Tiêu Ngự mang những ngón tử trang ấy mặc vào, thay cho bộ lam trang trên người. Bộ tử trang này thuộc tính vô cùng xịn, xem ra cũng là trang bị hàng đầu, làm cho thuộc tính Tiêu Ngự gia tăng một khoảng lớn.

Mà bộ trang bị này, phong cách vừa ưu nhã vừa đại khí, hơn nữa còn có áo choàng truyền thuyết và 2 chuôi chủy thủ truyền thuyết, trang bị trên người Tiêu Ngự phải nói là vô cùng chói mắt, đi đến đâu cũng có thể bị soi.

Phong Dã đánh giá trang bị trên người Tiêu Ngự, rất hài lòng nói : " Đây là tư liệu đối thủ, ngươi xem trước đi. Chúng ta đi thôi. Người bên kia đã đợi lâu" Phong Dã đem một ít tư liệu truyền cho Tiêu Ngự.

Tiêu Ngự cầm lấy xấp tư liệu, vừa đi vừa xem.

Hai người từ trong quán trà đi ra. Theo hướng của Phong Dã tại khu đông địa trung ương đi đến.

Xuyên qua mấy cái hẻm nhỏ, rốt cuộc cũng đến một tòa biệt thự Tây Âu, Phong Dã gõ cửa. Mở cửa là một lão đầu mặc trang phục bình thường, lão nhân nhìn thấy Phong Dã cung kính vái một cái. Đưa Phong Dã và Tiêu Ngự vào bên trong. Bên trong biệt thự được kiến tạo là một đấu trường trống trải.

Tiêu Ngự đánh giá một chút về hoàn cảnh xung quanh, nơi này phương tiểu kiều lưu thủy. Phong cảnh rất đẹp, ánh mắt dần đi vào đấu trường.

" Phong Dã ngươi cuối cùng cũng đến. Nếu không ta cứ nghĩ ngươi sẽ bỏ cuộc"

Tiêu Ngự nhìn theo hướng âm thanh, một người mập mạp, ăn mặc bình thường ra đón Phong Dã và Tiêu Ngự, cái tên mập này khuôn mặt bóng lưỡng, hai mắt híp lại đánh giá Tiêu Ngự, cái tên mập này vừa nhìn đã biết là một kẻ gian trá rồi.

" Nghiêm lão bản, để ngươi phải đợi, ta cảm thấy có lỗi" Phong Dã cười ha ha

Phong Dã đang cùng tên mập hàn huyên mà hai mắt hắn cứ tập trung lên người Tiêu Ngự.

" Đây chính là người ngươi tìm để tham gia thi đấu? Còn rất trẻ " Mập mạp đánh giá:" Trang bị ngươi cho hắn cũng không tệ lắm " Tên mập cứ tưởng ba kiện trang bị truyền thuyết trên người Tiêu Ngự là của Phong Dã cho.

Vẻ mặt Tiêu Ngự lạnh nhạt, tại địa phương này hắn biết không nên nói nhiều.

Phong Dã cười cười, cũng không có ý muốn vạch trần.

" Hẳn là so với mấy tên trước mạnh hơn một chút " Mập mạp trêu chọc.

Vẻ mặt Phong Dã hơi có chút xấu hổ, ngượng ngùng cười.

Tiêu Ngự hiểu được, tại sao Phong Dã lôi kéo mình một cách vội vã như vậy, thủ hạ của hắn khẳng định cũng là cao thủ, nhưng chiến tích bất hảo, làm cho hắn tổn thất không ít, hắn mới nghĩ đến Tiêu Ngự. Xem ra chỉ có quan hệ lợi ích, không có giao tình gì, Tiêu Ngự cũng không để ý.

" Đi, chúng ta đi " Mập mạp nói.

" Nghiêm lão bản hôm nay tính để cho ai xuất trận, hay vẫn là tiểu đao?" Phong Dã lơ đãng hỏi, nhưng thực ra rất để ý vấn đề này.

" Nếu ngươi đã mang một đạo tặc lại đây, ta sao lại để Tiểu Đao lên chứ " Mập mạp cười nói.

Phong Dã dường như thở phào một hơi

Trên đường tới đây, Tiêu Ngự đã nghe Phong Dã giảng giải sơ qua, các loại chức nghiệp thi đấu với nhau thì tiền cược cũng khác nhau. Nếu cùng nghề mà đấu với nhau, tiền cược giống nhau, phần trăm lớn nhất chính là thi đấu chiến sĩ, tỉ lệ 1 :5, đặt cược 100 vạn thì đối phương phải đặt 500 vạn.

Nghiêm lão bản có hai thủ hạ rất mạnh. Một người là Thư Sinh, chức nghiệp Đức Lỗ Y, đã thắng 37 trận, thua 19 trận, thực lực rất mạnh, cùng đạo tặc thi đấu hơn 7 trận, chưa từng bại. Người kia là Tiểu Đao, là một đạo tặc, tại đấu trường hắc tái thắng 21 trận, thua 11 trận, thi đấu với đạo tặc 6 trận, thua 2.

Phong Dã sỡ dĩ thở phào bởi vì nếu Nghiêm lão bản đưa Thư Sinh ra thi đấu, vậy Tiêu Ngự sẽ gặp nguy hiểm, đạo tặc vs Đức Lỗ Y, muốn thắng cũng rất khó khăn. Bất quá nếu Đức Lỗ Y vs Đạo Tặc thì phần trăm là 4:1, nói cách khác Nghiêm lão bản cược 400 vạn còn Phong Dã chỉ cần đặc 100 vạn là được.

Tiêu Ngự là lính mới, chưa có chiến tích, lần đầu tiên thi đấu khẳng định sẽ có áp lực tâm lý, vì nhiều tiền nên Nghiêm lão bản cử ra một đạo tặc.

" Bây giờ chúng ta đặt bao nhiêu? "

" 500 vạn?" Phong Dã thử dò xét, dù sao đây cũng là lần đầu tiên Tiêu Ngự đối địch, Phong Dã cũng không dám tin tưởng hết mình.

" Sao chơi nhỏ vậy, ít nhất cũng 1500 vạn" Nghiêm lão bản híp mắt trào phu1gn nói,cố ý nói lớn tiếng để Tiêu Ngự nghe được. Theo hắn nghĩ, Tiêu Ngự đến với hắc tái, mục tiêu cũng chỉ là tiên, hơn nữa là lần đầu tiên, vừa nghe cá cược 1500 vạn, khẳng định sẽ bị dọa cho hết hồn, trong lòng khẩn trương khó tránh sai lần, mà ở đây, sai lầm là bỏ mạng.

Với những con số này, Tiêu Ngự quả thật hết hồn, những tên này thật lắm tiền, một trận đấu mà ném ra cửa sổ 1000 vạn một lần. Sau khi nghe được ý tứ của đối phương, Tiêu Ngự hoàn toàn không chút khẩn trương mà vô cùng bình tĩnh, trận đấu này nhất định phải thắng, Tiêu Ngự không có đường lui, vì nếu thua, Phong Dã phải trả đến 1500 vạn, khoản tiền này Tiêu Ngự trả cả đời cũng không hết, dù Phong Dã không nói gì nhưng trong lòng Tiêu Ngự cũng không yên tâm.

Lão hồ ly này, Phong Dã làm sao không biết được cái đuôi của hắn chứ, nhìn thoáng qua Tiêu Ngự, vẫn thấy đối phương vô cùng trấn định, bấy giờ Phong Dã đã có vài phần tán thưởng với Tiêu Ngự.

" Chơi cho chẵn số, 2000 vạn" Phong Dã từ từ nói, nhìn thấy bộ dạng tỉnh táo của Tiêu Ngự, Phong Dã có vài phần tin tưởng, có lẽ Tiêu Ngự sẽ làm được.

" Rất chịu chơi, 2000 thì 2000" Nghiêm lão bản cười tủm tỉm, con mắt lúc sáng lúc tối, chả biết nghĩ cái gì trong đầu, trong lòng hắn ngờ vực, Phong Dã tin tưởng tên tiểu tử này đến như vậy?

Lát sau, một thanh niên ước chừng khoảng 30 từ xa đi đến, thân mặc tử trang bì giáp, hộ thối của hắn cũng phải là đồ truyền thuyết, trang bị không tồi. Nhìn thoáng qua tướng mạo, hai gò má hắn tái nhợt, mặt không chút thay đổi, gót chân thoáng cách mặt đất, lặng yên không một tiếng động, càng đi đến gần thì hơi thở càng mãnh liệt. Bạn đang đọc truyện được lấy tại T.r.u.y.e.n.y.y chấm cơm.

" Người này là cao thủ" Tiêu Ngự thầm nghĩ, không biết tên này so với Ảnh Sa ai mạnh ai yếu, bất quá Tiêu Ngự cảm giác được hắn không mạnh hơn Ảnh Sa.

Trong đầu Tiêu Ngự hiện lên những tư liệu về Tiểu Đao khi nãy Phong Dã đã đưa cho mình.

Tiểu Đao : đạo tặc, cấp bậc 19, tốc độ di chuyển phỏng chừng 16, tốc độ công kích 15, hắc tái đạo tặc bài danh đệ tam, công kích sắc bén, lấy tốc độ làm gốc, am hiểu kĩ năng Tạc Kích, Phản Thủ Bối Thứ. Có một kĩ năng đặc biệt : Xá Mệnh Nhất Kích, hy sinh một lượng máu nhất định, không phòng ngự, tập trung một kích, kĩ năng thương tổn "đặc biệt" không biết.

" Am hiểu Tạc Kích, Phản Thủ Bối Thứ, không biết hắn mạnh hay ta mạnh" Tâm lý cầu thắng của Tiêu Ngự trở nên mạnh mẽ, đối với kĩ năng của đạo tặc, Tiêu Ngự tự tin không thua bất kì kẻ nào.

"Tiểu Đao, ngươi cứ từ từ chơi đùa với hắn" Nghiêm lão bản cười híp mắt, vỗ vỗ vai Tiểu Đao nói.

" Ờ." Cái tên đạo tặc được gọi là Tiểu Đao đáp, mắt lạnh như đao, đánh giá Tiêu Ngự, ánh mắt lạnh lung làm cho người khác không dám nhìn kĩ.

Tiêu Ngự không chút sợ hãi đối mắt với hắn, bởi vì Tiêu Ngự không cần phải e ngại bất kì kẻ nào, hơn nữa còn là một đạo tặc, đây là một loại tự tin tuyệt đối.

" Khá lắm" Tiểu Đao thản nhiên nói, xoay người bước đi, hướng đến đấu trường.

" Cẩn thận một chút, tốc độ của người này rất nhanh" Phong Dã nhịn không được dặn đò, Tiểu Đao mạnh như thế nào hắn rõ, thủ hạ của Phong Dã đã bại dưới tay này không ít, đối với Tiêu Ngự, Phong Dã cũng không khỏi lo lắng.

" Uhm" Tiêu Ngự gật đầu, cũng bước đi, hướng về đấu trường.

Tiêu Ngự hiểu được, trận chiến này có quan hệ rất lớn đến vận mệnh về sau của hắn.


TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv