Chính là không còn cách nào khác, vì thương vợ mình bị bệnh tật, anh ta đã thẳng tay g.i.ế.c và bán hết số dê và gà ở trong nhà.
Tuy nhiên, số tiền ít ỏi đó vẫn như muối bỏ biển, thời gian nằm viện kéo dài hơn, tiền ngày nào cũng chảy ra như nước, ở trong thôn có thể mượn ai anh ta cũng đều mượn hết rồi.
May mắn thay, bệnh tình của vợ anh ta đã được kiểm soát sau một thời gian điều trị, nhưng số tiền trong tay gần như đã không còn.
Sở dĩ hôm nay anh ta trốn vào chỗ này khóc là vì nghe vợ nói với bác sĩ đừng kê thuốc cho mình nữa, như vậy để cô ấy c.h.ế.t sớm hơn một chút, cũng sẽ đỡ tốn kém một phần! Trần Đại Ngưu nghe vợ mình nói như vậy, đương nhiên là không cam lòng, vì để cho vợ mình yên tâm chữa bệnh, chỉ có thể nói dối là tìm được một công việc có thể kiếm được tiền.
Anh ta và vợ có tình cảm sâu đậm, từ nhỏ bọn họ là thanh mai trúc mã, cưới được cô ấy đã khó, sao anh ta có thể đồng ý để vợ mình ra đi trước được.
Nhưng anh ta không còn bao nhiêu tiền, hoàn toàn không thể chống đỡ nổi tiền chữa bệnh cho vợ, dưới đủ mọi loại áp lực, mới có thể làm anh ta một người đàn ông lớn trốn đến chỗ này để phát tiết cảm xúc.
Hứa Mỹ Lam nhìn anh ta một hồi lâu, lúc này mới chậm rãi mở miệng nói.
“Ở đây tôi có một công việc. Ưu điểm duy nhất là tiền vào rất nhanh, nhưng hàng ngày cần phải chạy ra ngoài. Nếu muốn làm công việc này, vợ của anh sẽ không phải lo lắng về chi phí thuốc men. Anh có muốn làm không!”
Khi Trần Đại Ngưu nghe nói rằng có công việc kiếm được tiền, không có lý do gì để anh ta từ chối cả, anh ta gật đầu ngay lập tức, “Tôi sẽ làm, mặc kệ là công việc gì tôi đều sẽ làm, cảm ơn, thật sự cảm ơn cô rất nhiều!”
“Được rồi, đây là địa chỉ nhà của tôi, đây là địa chỉ lấy hàng, còn đây là chìa khóa, hàng hóa ở đó sẽ được bổ sung mỗi tuần một lần, giá cả của tất cả đồ vật đều được ghi ở đây. Ngày cuối tuần đầu tiên tôi sẽ cho anh nợ tiền vốn, từ cuối tuần sau, anh phải thanh toán trước cho số hàng hóa mà anh đã lấy.” Hứa Mỹ Lam từ trong túi lấy bút và giấy ra, thật ra là lấy chúng từ trong không gian. Viết ra giá của tất cả những thứ ở trong không gian có thể bán theo giá thị trường, sau đó ghi địa chỉ nhà và nhà mặt tiền nơi đó cũng viết xuống dưới, rồi đưa chúng cho Trần Đại Ngưu.
Sở dĩ sẽ yên tâm như vậy, là vì vợ của Trần Đại Ngưu vẫn đang nằm viện, hơn nữa bệnh viện cũng có thông tin chi tiết về gia đình anh ta nên hoàn toàn không sợ anh ta có động tác nhỏ nào.
Tất nhiên, trong chuyện này cũng có yếu tố đánh cược của cô, Trần Đại Ngưu trông thật thà và lương thiện, nhưng thỉnh thoảng cô vẫn bắt gặp sự khôn ngoan trong mắt của anh ta.
Nếu hợp tác vui vẻ, cô cũng muốn mượn sức của người này về phe của mình.
Sự thật đã chứng minh rằng Hứa Mỹ Lam đã đặt cược đúng, bởi vì vào thời điểm khó khăn nhất của Trần Đại Ngưu, cô đã vươn tay giúp đỡ anh ta, và vì sự tin tưởng tuyệt đối của Hứa Mỹ Lam.
Cho đến nhiều năm sau, dù bị người ngoài dụ dỗ như thế nào, Trần Đại Ngưu vẫn miệt mài làm việc cho Hứa Mỹ Lam.
Theo lời anh ta, tính mạng của gia đình bọn họ đã được Hứa Mỹ Lam cứu, nếu lúc đó cô không giang tay giúp đỡ thì vợ của anh ta đã không thể được trị liệu ở trong bệnh viện, nếu vợ của anh ta xảy ra chuyện gì, cho dù anh ta còn sống, anh ta cũng sẽ giống như một cái xác không hồn thôi.
Chớp mắt đã đến ngày mười tám tháng mười hai âm lịch, sinh viên đại học được nghỉ lễ, cuối cùng Hứa Mỹ Lam cũng không cần phải vác chiếc bụng to này, mỗi ngày dậy sớm đi học!
Bây giờ cô đang mang thai còn chưa đầy năm tháng, bụng cũng bằng bụng của một phụ nữ mang thai bảy tám tháng bình thường, mỗi lần Trương Hùng nhìn thấy cô đi lên cầu thang vào lớp học với cái bụng to, trái tim của anh đều đập loạn nhịp như muốn nhảy ra khỏi lòng ngực. May mắn thay bắt đầu từ ngày mai, anh không còn phải lo lắng về điều đó nữa.
Mặc dù các sinh viên khác trong trường đang được nghỉ, nhưng Trương Hùng vẫn phải đi đến trường bởi vì anh vẫn còn việc phải làm trong viện nghiên cứu.