Chính là nguyên liệu nấu lẩu có hạn, may mà khẩu phần ăn vừa đủ, hai người ăn uống toát hết mồ hôi hột.
Vì mai là thứ hai phải dậy sớm nên hai người bọn họ tắm rửa sạch sẽ rồi nghỉ ngơi, sáng hôm sau trời vẫn còn tờ mờ sáng.
Hứa Mỹ Lam và Trương Hùng còn đang trong giấc mộng, bên ngoài đột nhiên vang lên tiếng gõ cửa, Trương Hùng lập tức liền tỉnh dậy.
Theo bản năng lấy chăn bịt hai tai của Hứa Mỹ Lam lại, sau đó nhìn đồng hồ trên cổ tay, hơi cau mày, lúc này mới hơn năm giờ, ai mới sáng sớm đã quấy rầy người ta trong lúc đang ngủ như vậy.
Anh nhẹ nhàng đứng dậy, đi tới cửa mở miệng hỏi, “Ai vậy?”
Ngay khi có giọng nói phát ra từ bên trong, động tác gõ cửa của người ngoài cửa hơi dừng lại, sau một lúc, một giọng nói có chút quen thuộc xuyên qua cánh cửa vang lên.
“Là Tiểu Hùng à, chú là Tề Lôi đây, chú đến đây để mang bữa sáng cho các cháu!”
Trương Hùng cũng nhận ra giọng nói này là của Tề Lôi, vì vậy anh cũng không nhiều lời, liền trực tiếp mở cửa ra, trên khuôn mặt góc cạnh của anh không có một nụ cười nào.
Hoàn toàn trái ngược với Tề Lôi, một tay cầm bình giữ nhiệt, một tay xách theo túi vải, khuông mặt tươi cười như hoa khi nhìn thấy Trương Hùng.
“Mỹ Lam đã sửa cách xưng hô thành chú Lôi rồi phải không?”
Một câu nói không đầu không đuôi khiến cho Tề Lôi bối rối một lúc, nhưng ông ấy vẫn gật đầu theo bản năng, “Đúng vậy, có vấn đề gì sao?”
Nói đến đây, ông ấy vẫn là rất thích cô gái nhỏ này. Sau khi biết Trương Hùng có quan hệ huyết thống với bọn họ, cô lập tức sửa lại cách xưng hô, tốt hơn nhiều so với đứa trẻ vụng về này. “Hửm!” Trương Hùng nhìn thấy vẻ mặt khoe khoang của ông ấy liền cảm thấy rất ngứa tay ngứa chân.
“Đừng tưởng rằng Mỹ Lam thấy chú đáng thương mà gọi một tiếng chú, chú có thể thản nhiên quấy rầy giấc ngủ của người khác lúc sáng sớm như vậy!”
Bất cứ ai bị đánh thức vào buổi sáng sớm trong khi đang có một giấc mơ đẹp đều sẽ không vui. Bởi vì trước đó không biết quan hệ giữa bọn họ, anh đối với Tề Lôi vẫn có ấn tượng rất tốt, nhưng sau khi nhìn thấy người mẹ ruột kia của mình, anh cũng có chút oán trách người chú cùng huyết thống này.
Tuy rằng anh biết đây là đang giận chó đánh mèo, nhưng ai làm người đàn ông này đ.â.m đầu vào họng s.ú.n.g của anh!
“Hừ, chú không thích nghe cháu nói những lời như vậy, cái gì mà Mỹ Lam nhìn chú đáng thương. Cháu phải biết rằng chú và cô gái nhỏ đó có quan hệ rất thân thiết, cháu không cần ở chỗ này châm ngòi khiêu khích chúng ta, cháu biết cũng biết mình không còn là con nít nữa mà!”
Tề Lôi đối với Hứa Mỹ Lam luôn có ấn tượng tốt, không phải có liên quan gì đến tình yêu, ông ấy chỉ cảm thấy cô gái nhỏ này có duyên với mình, giống như một trưởng bối yêu thích hậu bối vậy.
Bây giờ biết cô là cháu dâu của nhà mình, chính là người nhà của mình nên sự thương yêu càng không cần tiền mà cọ cọ tăng lên.
Cô thậm chí còn được chào đón hơn đứa cháu ngoại mà nửa đường nhận về này, tất nhiên không muốn người khác nói xấu mình, nếu là người khác, ông ấy có thể đáp trả lại để xả giận, nhưng người trước mặt ông ấy bây giờ chính là cháu ngoại ruột của mình.
Đánh không thể đánh, mắng cũng không thể mắng, trời còn chưa sáng đã bị bắt đem canh gà đến đây, lại còn bị oán hận một trận, trong lòng thật sự rất uất ức!
“Được rồi, chú có gì thì nói nhanh lên, nếu không nói vậy cháu đóng cửa đây!” Trương Hùng cũng không thèm cãi lại, liền muốn đuổi người này đi, anh còn muốn ôm vợ mình ngủ nướng một lúc nữa.
Sự thiếu kiên nhẫn trên mặt của Trương Hùng đã thể hiện ra bên ngoài quá rõ ràng, tin chắc rằng chỉ cần không bị mù, thì có thể nhìn ra được, mà Tề Lôi chính là người không bị mù.
Bắt dậy từ sáng sớm ông ấy cũng rất tức giận, thấy Trương Hùng không nể mặt mình như vậy, ông ấy tức giận nhét túi vải và bình giữ ấm vào trong n.g.ự.c Trương Hùng, tức giận hầm hừ nói một tiếng, “Hừ, đây là canh gà mà bà của cháu đã hầm cho vợ của cháu, thứ trong túi vải chính là thức ăn dinh dưỡng. Nhớ cho kỹ, là cho vợ của cháu, không phải cho cháu đâu thằng nhãi thúi!”