Mặc kệ là tiền bạc hay đồ vật, đó luôn là tấm lòng của người lớn, không quan trọng là nhiều hay ít, điều mà người lớn để ý chính là sự quan tâm của họ đối với thế hệ trẻ.
“Ông ấy cũng khá hào phóng, vừa vung tay ra cũng tốn hơn năm mươi đồng tiền, nhưng chúng ta không thể vô cớ lấy đồ của người khác, anh xem chúng ta đem thứ gì đáp trả lại đây?”
Trương Hùng suy nghĩ, có một chút do dự, cuối cùng vẫn là lắc đầu từ chối, “Thôi bỏ đi, cũng đã nói dùng nó để mua đồ ăn bồi bổ sức khỏe cho em, em trả lại cho người ta, còn giống bộ dạng gì nữa?”
Hứa Mỹ Lam nghe những lời này, trong lòng cảm thấy buồn cười, rõ ràng anh coi ông ấy là người một nhà nên mới tự tin như vậy, sở dĩ không vội vàng đến nhận người thân, có lẽ cũng chỉ là khó xử mà thôi.
Nhưng trong chuyện này, Hứa Mỹ Lam sẽ không nói nhiều, cô gật đầu và đem số tiền đó cất vào túi.
“Được rồi, vậy thì em lấy, ngày mai em sẽ cầm tiền đi đến cửa hàng bách hóa xem có thứ tốt gì không!”
Cửa hàng bách hóa nằm trong mảnh đất trung tâm của Kinh Thành, từ nhà bọn họ ở đến đó đi xe đạp mất hơn một tiếng đồng hồ.
Từ khi Hứa Mỹ Lam đến Kinh Thành tới bây giờ, cũng chưa đến đó dù chỉ một lần, đúng lúc thời tiết rất đẹp, lại vượt ba tháng khu vực nguy hiểm, đi đến cửa hàng bách hóa dạo một vòng và mua hai bộ quần áo bầu rộng rãi, nếu không đến khi cái thai lớn hơn sẽ bất tiện, hơn nữa còn hai tháng nữa là Tết Nguyên Đán, không khí lạnh cũng đã dần tràn gần đến Kinh Thành, nên chuẩn bị quần áo và giày dép cho mùa đông, những vật dụng linh tinh cũng nên chuẩn bị trước.
Hôm bữa khi nói chuyện với Hách Giai Giai, cô cũng đã nghe cô ấy nói rằng thời tiết ở Kinh Thành có thể thay đổi bất thường, đừng nhìn vào hai ngày nay mọi người vẫn còn mặc váy đi lại khắp nơi, ngày mai liền có khả năng mặc áo bông!
Tất nhiên sự thật không phóng đại như Hách Giai Giai nói, nhưng cũng không kém quá xa, bây giờ tháng mười mới vừa đến, bọn họ chỉ mặc hai bộ quần áo trên người, khi mặt trời ló dạng, bọn họ phải tìm một bóng râm, nơi để tận hưởng sự mát mẻ và tránh đi ánh nắng mặt trời.
May mắn thay, nhiệt độ hiện tại rất thích hợp cho một chuyến đi dạo phố, mua sắm, ngay khi Hứa Mỹ Lam yêu cầu đến cửa hàng bách hóa, Trương Hùng đương nhiên đã đồng ý ngay lập tức. Hôm nay hai người bọn họ liền đi ngủ sớm, bởi vì muốn đi đến một nơi xa như vậy, buổi tối cũng không có làm ầm ĩ.
Sáng sớm ngày hôm sau, hai người bọn họ ăn cơm sáng xong, liền xuất phát đi đến cửa hàng bách hóa ở trung tâm thành phố.
Chiếc xe đạp trước kia mua cho chú Đổng đã được bán đi, ở trong nhà hiện tại cũng chỉ còn một chiếc xe đạp.
Trương Hùng đang chạy xe đạp, Hứa Mỹ Lam ngồi ở ghế sau, hai người bọn họ cũng không vội, vừa nói vừa cười suốt quãng đường đi đến cửa hàng bách hóa.
Ngắm nhìn phong cảnh ở dọc đường, tâm trạng được thả lỏng, cảm thấy như không bao lâu nữa sẽ đến cửa hàng bách hóa ngay thôi.
Trung tâm thành phố dù sao cũng không giống nhau, so với khu ngoại ô lại phồn hoa hơn rất nhiều, bắt mắt nhất là những kiến trúc tòa nhà cao ốc nhỏ khoảng tầm năm tầng kiểu phương Tây!
Nghe Hách Giai Giai nói rằng, phòng ở trong cửa hàng bách hóa ban đầu thuộc sở hữu của nhà họ Nguyên, là sản nghiệp của nhà giàu số một ở Kinh Thành, người đứng đầu nhà họ Nguyên cũng rất ghê ghớm. Lúc trước chiến đấu đánh giặc, nhà bọn họ đã quyên góp rất nhiều chuyến xe hàng tiếp tế cho phía tiền tuyến.
Sau đó, lại càng có dự kiến trước. Đem tất tả toàn bộ tài sản hiến tặng cho đất nước, ngoại trừ ngôi nhà tứ hợp viện ra.
Bởi vì nhà họ Nguyên rất thức thời, ở thời điểm khó khăn bọn họ hoàn toàn không bị ảnh hưởng, người một nhà bình an vượt qua những rung chuyển đó.
Nghe nói rằng bởi vì quyên tặng căn nhà này, mà một người trong nhà họ Nguyên đã được sắp xếp làm quản lý của cửa hàng bách hóa này.
Khi Hứa Mỹ Lam nghe thấy vậy cũng thở dài, nhưng ở góc độ người qua đường, cô vẫn đồng ý với cách làm ban đầu của người nhà họ Nguyên.
Suy cho cùng, tiền hết thì có thể kiếm lại được, nhưng nếu người mất đi thì thực sự cái gì cũng không có!