Tuy nói bây giờ thời tiết cũng mát mẻ hơn một ít, nhưng cái nắng cuối mùa thu vẫn rất chói chang, mặc dù nó không gay gắt như nắng của buổi trưa.
Nhưng thịt bày trên sạp thế này, chỉ phủ lên trên một lớp giẻ lau, nhìn cảnh ruồi nhặng bay xung quanh, thật sự khiến người ta không dám nhìn thẳng vào đó.
Trong một thời gian ngắn, Hứa Mỹ Lam sẽ không ghé thăm quầy thịt nữa. Cũng may trong không gian vẫn còn một ít thịt heo, đủ ăn một khoảng thời gian.
Bước vào con hẻm phía sau Cung Tiêu Xã, Hứa Mỹ Lam vừa nghĩ đến thịt, thì trong tay cô liền nhiều hơn một miếng thịt ba chỉ tầm ba bốn ký.
Bước ra khỏi con hẻm, Hứa Mỹ Lam sững sờ ngay khi ngẩng đầu lên và nhìn thấy một người đàn ông to lớn đang quay lưng về phía mặt trời cách đó không xa.
Người đàn ông dường như cảm nhận được ánh mắt của Hứa Mỹ Lam, anh ta ngẩng đầu lên và bọn họ nhìn nhau, thấy đó là vợ mình, Trương Hùng chân dài bước tới và chỉ cần đi vài bước đã đến trước mặt của Hứa Mỹ Lam.
Cầm lấy đồ trong tay cô, thấp giọng hỏi: “Còn có cái gì cần mua sao?” Hứa Mỹ Lam còn có chút chưa định thần lại được, nghe vậy liền lắc đầu một cách máy móc.
Mãi đến khi ngồi ở ghế sau xe đạp, dùng hai tay túm lấy quần áo bên hông của Trương Hùng, lúc này cô mới thở phào nhẹ nhõm.
“Sao anh lại ở đây?” Thực ra cô rất lo lắng, cũng không biết Trương Hùng đã ở đây từ bao giờ, có nhìn thấy trên tay cô nhiều thêm một miếng thịt ba chỉ, khi cô từ ngõ này ra tới hay không.
Cô đã quyết định nói chuyện thẳng thắn với Trương Hùng, trước đó Hứa Mỹ Lam không muốn bất kỳ chuyện xấu nào g.i.ế.c c.h.ế.t đi mối quan hệ tình cảm vợ chồng của bọn họ.
“Anh sợ em sẽ mua nhiều thứ như vậy, lại tự mình xách hết chúng, vì vậy anh liền đến đây để xem có có thể giúp được gì cho em không.”
Hứa Mỹ Lam cảm thấy ấm áp khi nghe những lời đó, dù thế nào đi chăng nữa, nụ cười trên khóe miệng cho thấy tâm trạng của cô rất tốt.
Ngồi ở ghế sau xe, suốt đường đi hai người không nói chuyện, đối mặt với gió thu hơi lành lạnh, Hứa Mỹ Lam thoải mái híp mắt lại. Về đến nhà, cô đem đồ làm bữa tối bỏ vào trong bếp. Hứa Mỹ Lam kéo Trương Hùng trở vào phòng, khóa trái cửa từ bên trong ngay khi anh vừa bước vào phòng.
Hàng loạt hành động này đã làm Trương Hùng có chút không hiểu rõ.
“Vợ à, em đang làm gì vậy, ban ngày ban mặt, chúng ta làm như vậy không tốt đâu!” Hiển nhiên, Trương Hùng đã suy nghĩ quá nhiều. Hứa Mỹ Lam tức giận trừng mắt, “Giữa ban ngày ban mặt anh lại nghĩ đến cái gì vậy?”
Trương Hùng bị vợ nhìn chằm chằm, sờ sờ mũi, có chút xấu hổ, cũng đừng trách anh suy nghĩ lung tung quá nhiều, một loạt hành động của Hứa Mỹ Lam thực sự khiến trong đầu anh phải suy nghĩ lung tung.
Lúc này, Hứa Mỹ Lam đã sắp xếp lại cảm xúc của mình, hai mắt cô nhìn thẳng vào Trương Hùng.
“Trương Hùng, em có chuyện muốn nói với anh, anh đừng nghĩ lại cắt ngang lời nói của em.” Hứa Mỹ Lam không cho Trương Hùng cơ hội từ chối, nói ra hết những lời mà cô đã nghĩ ra.
Tuy nhiên, cô đã thay đổi lời giải thích để một người bình thường có thể chấp nhận được, nói rằng cô đã sống sót sau một thảm họa và có được một bảo vật tương tự như túi càn khôn vậy, đồng thời cô cũng mang theo một số vật dụng bên trong.
Sau khi nói xong những điều muốn nói, cuối cùng cũng trút bỏ được tảng đá lớn trong lòng. Hứa Mỹ Lam cảm thấy trong lòng nhẹ nhõm hơn.
Nhưng một người khác bị ép nghe bí mật lại không thoải mái như vậy, anh luôn tránh né vấn đề này, không ngờ hôm nay lại dùng cách này để cho anh nghe hết toàn bộ.
Cái lợi duy nhất của chuyện này là anh không cần phải suốt ngày lo lắng đứa con mà vợ mình sinh ra sẽ ở dạng hình người hay ở dạng khác!
Thật ra, từ lâu Trương Hùng đã phát hiện ra có điều gì đó không ổn, chẳng hạn như trong nhà đột nhiên có thêm thịt và trứng, mặc dù gia đình bọn họ không thiếu tiền.
Nhưng cho dù mỗi ngày cô đều đi trấn trên, cô cũng không thể mua được nhiều hàng hóa khan hiếm như vậy, chưa kể mỗi lần cô đều mang về những món đồ có giá rất cao.
Và cả con d.a.o đốn củi cũng đột ngột xuất hiện rồi lại biến mất!