A Nhược căm phẫn:
"Ông không có quyền được nhận A Khải, tôi không cho phép ông làm điều đó!"
Diệp Thương bật cười lớn.
"Chắc là Diệp Khải đang ở trường có đúng không? Lát nữa nó về anh sẽ đi đón nó, còn em ngoan ngoãn nghe lời đi."
Nói rồi ông nhìn về phía Thư Yến.
"Người không liên quan thì giết đi."
A Nhược la lớn:
"Không! Ông không được giết con bé!"
Diệp Thương cau mày:
"Em lo lắng cho nó như vậy, chẳng lẽ nó là con của em và thằng khốn Hoàng Long sao?"
"Không, nó không phải con của Hoàng Long và tôi, làm ơn, xin ông đó, hãy tha cho nó."
Diệp Thương ánh mắt sắc lạnh:
"Dù cho nó không phải là con của Hoàng Long thì tôi cũng sẽ giết nó."
Diệp Thương lạnh lùng phất tay ra hiệu tên thuộc hạ đang giữ lấy Thư Yến ra tay.
A Nhược tái xanh mặt, hốt hoảng chạy về phía đó, trong một khoảnh khắc đỡ lấy nhát sao cho Thư Yến.
...
Rõ ràng thường ngày bà ấy không ưa cô ra mặt, sao lại có thể vì cô mà đỡ nhát dao này chứ?
Thư Yến không thể hiểu nổi.
"Sao lại đỡ nhát dao cho tôi chứ?"
A Nhược sắc mặt nhợt nhạt, xoa đầu cô.
"Từ lâu dì đã xem con là một thành viên trong gia đình rồi, hằng ngày cùng dì dọn dẹp nhà cửa, trồng hoa, lặt rau nuôi cá, dì cũng từng ước có một đứa con gái như con, chỉ là dì không giỏi thể hiện cảm xúc... Chắc lúc đó con ghét dì lắm phải không?"
Thư Yến vội rưng rưng nước mắt, lắc đầu:
"Không, không ghét, tôi rất thương dì."
A Nhược cười hiền hậu:
"Chắc là khi A Khải về nhà sẽ buồn lắm đây, con nhớ an ủi nó giúp dì, dì có lẽ sẽ phải rời xa các con mất rồi."
Thư Yến nắm chặt lấy bàn tay đầy máu của A Nhược.
"Đừng mà..."
Cuối cùng, A Nhược lịm dần đi, để lại Thư Yến giống như chết lặng, đôi mắt vô hồn nhìn sự ra đi của dì A Nhược, cảm xúc đau buồn của cô bây giờ thật khó có thể diễn tả nỗi.
Diệp Thương không thể tin nổi vào mắt mình, rõ ràng chỉ vừa mới gặp lại người ông yêu vậy mà bây giờ cô ấy đã ra đi ngay trước mắt ông.
Ông ta chạy đến ôm lấy A Nhược và đẩy Thư Yến ra phía sau, nhìn cô với đôi mắt giận dữ, ông ta muốn trút hết mọi tội lỗi lên cô.
"Tại mày! Tại mày mà A Nhược mới chết! Mau giết nó đi!"
Một tên áo đen cầm dao định đâm Thư Yến thì bị cô dùng một gói thuốc mê làm ngất đi.
Lần trước bị ba tên kia ức hiếp cô và Diệp Hàn bởi vì trong người cô không chuẩn bị bất cứ thứ gì, nhưng lần này cô vì để bảo vệ chính mình nên sẽ luôn mang theo những loại thuốc mê hoặc độc dược.
Chỉ là đám người này đông quá, tình hình này cho dù cô có kháng cự thế nào cũng không thể làm gì được...
Kế đó ba bốn tên liên tục lao vào để tấn công nhưng sau cùng tất cả đều bị cô hạ gục bằng thuốc mê, dù sao ở thế giới hiện đại cô vẫn nên hạn chế kết thúc mạng sống ai đó nếu không cần thiết.
Diệp Thương đặt cơ thể đầy máu vẫn còn ấm nóng của A Nhược xuống đất, ông ta rút trong túi quần ra một khẩu súng lục nhắm thẳng vào người Thư Yến ở khoảng cách xa khiến cô không thể nào đủ tầm để đánh thuốc mê ông ta được.
"Vốn tưởng tìm kiếm mẹ con Diệp Khải sẽ không cần dùng đến thứ này, nhưng mày đã ép tao phải dùng đến nó rồi, ranh con à."
Thư Yến không hề sợ hãi trước một kẻ như Diệp Thương, cô đứng thẳng người, dương mắt nhìn ông ta cười khinh bỉ:
"Diệp Thương, ông cho rằng sau khi ông giết chết dì A Nhược và tôi, anh Khải sẽ theo các người về và nhận ông làm cha sao?"
Pằng!
Diệp Thương bóp còi bắn một phát vào vai của Thư Yến.
"Đương nhiên Diệp Khải sẽ không biết về điều đó, nó chỉ cần biết tao là cha của nó là được."
Hắn ta chĩa đầu súng vào hướng tim của Thư Yến, khẽ cười:
"Có điều, vừa rồi mày thực sự đã chứng minh cho tao thấy rằng mạng sống của mày có ý nghĩa rồi đấy. Với khả năng cùng một lúc có thể xử bốn năm tên thuộc hạ của tao thì quả thật có chút không tầm thường đâu, cộng với cái vẻ mặt vênh váo của mày khi đang đối diện với một người như tao, tao chắc chắn nếu có thể được huấn luyện tốt, mày sẽ trở thành một trợ thủ đắc lực cho tao."
Thư Yến nắm lấy phần vết thương do bị đạn bắn đang chảy đầy máu, biểu cảm trên khuôn mặt là sự pha trộn giữa nỗi đau do vết thương gây ra và sự nực cười của người đang ông trước mặt.
"Ông nghĩ rằng tôi sẽ đồng ý trở thành trợ thủ đắc lực cho ông sao?"
"Mày có quyền lựa chọn, một là đồng ý, hai là chết dưới ngòi thuốc súng của tao."
Thư Yến tuy rằng ghét bị khuất phục trước kẻ mà cô căm ghét, thế nhưng nếu cô kiên quyết từ chối ông ta, mạng sống của cô sẽ khó giữ, mà việc dễ dàng chịu chết dưới tay ông ta như vậy còn nhục nhã hơn gấp nhiều lần.
Đột nhiên có âm thanh vang lên của hệ thống.
[Hệ thống: Nguyện vọng của nguyên chủ Tiểu Tuyết chính là trở thành sát thủ giỏi nhất để bảo vệ nam chính, mà cách duy nhất để có thể đạt được điều đó chính là nhận sự huấn luyện dưới trướng của Diệp Thương.]
Thư Yến thở dài sau đó cười nói với Diệp Thương:
"Được, đương nhiên tôi sẽ chọn được sống rồi."
Bây giờ nếu cô cứ cố chấp chống đối ông ta thì tuyệt đối sẽ không có kết quả tốt, chẳng thà cô đồng ý với ông ta cũng như hoàn thành nguyện vọng của nguyên chủ, còn về việc trả thù, đương nhiên cô nhất định sẽ tính sổ với ông ta, người xưa có câu, anh hùng trả thù mười năm chưa muộn, cô sẽ khiến cho Diệp Thương phải trả giá bởi những gì mà ông ta đã gây ra!
Diệp Thương thấy cô thức thời, trầm giọng nói:
"Vứt hết mấy gói thuốc mê trên người cô xuống và đi theo ta."
...
Thư Yến bị bịt mắt và đưa đến một căn phòng rộng lớn khắp nơi điều được thiết kế bằng sắt hoặc thép, bên trong có vô vàn những thứ mà người bên ngoài không thể tưởng tượng được, nhà giam, dây xích sắt, các loại vũ khí như súng, dao, kiếm... Đều được đặt ở một khu vực.
Hàng rào điện, tấm thép với đầy những cái gai nhọn hoắc, đấu trường... Tất cả đều tồn tại, mà Thư Yến thì được thay cho một bộ quần áo đen bó sát, đứng thành một hàng với cô là rất nhiều các cô gái khác, tất cả đều ở độ tuổi từ mười đến mười tám tuổi.
Có người thì như muốn khóc, có người thì lại mang một vẻ lạnh lùng đến vô cảm.
Nhiệm vụ lần này, e rằng Thư Yến cô phải chịu hàng tá khổ cực đây...