Duẫn Thời Uy nhìn sang muội muội của mình: "Giúp ta nói với muội ấy, hiện tại ta rất vui vẻ, nói muội ấy đừng quá lo lắng."
"Biết rồi!"
Dư Cẩn Ninh cũng đáp ứng hắn, lời vừa nói xong đã nhận được ánh mắt long lanh của Duẫn Khả Nhi.
"Huynh ấy... Đang ở đây sao?"
Dư Cẩn Ninh gật đầu một cái, Duẫn Khả Nhi mới bắt đầu nhìn vào phần không khí bên cạnh nàng.
"Tam ca đáng ghét, tại sao cả nhà chúng ta không ai gặp được huynh mà chỉ có tam tẩu gặp được?!"
Ánh mắt Duẫn Thời Uy tỏ vẻ bất lực, đâu phải ta muốn nói chuyện cùng ai là có thể nói được đâu!
"Tam ca... Là ai hại huynh vậy?"
Trong giọng nói của Duẫn Khả Nhi có chút buồn, từ lúc nghe tin Duẫn Thời Uy chết đến bây giờ nàng vẫn chưa muốn tin.
"Đừng nói với muội ấy những thứ nàng nghi ngờ."
Duẫn Thời Uy nhắc nhở Dư Cẩn Ninh, nếu Duẫn Khả Nhi thật sự biết một trong hai ca ca còn lại của mình chính là hung thủ thì nàng đau lòng đến mức nào.
"Duẫn cô nương đừng quá lo lắng, ta sẽ cùng hắn điều tra, hắn chết oan, vốn dĩ không biết bản thân vì sao mà chết..."
"Vậy phải làm sao?" Duẫn Khả Nhi rất muốn giúp đỡ bọn họ.
"Duẫn Thời Uy trước giờ không gây thù chuốc oán bên ngoài với ai, có khả năng là do người trong gia trang..."
Dư Cẩn Ninh cảm thấy mình phải nói ra nếu muốn kéo Duẫn Khả Nhi về làm trợ thủ.
Nhưng Duẫn Thời Uy đứng bên cạnh lại rối lên: "Nàng nói gì vậy? Đừng kéo Khả Nhi vào chứ!"
"Giết người chính là giết người, sớm muộn gì Duẫn Khả Nhi cũng phải biết sự thật thôi. Ta có thể tìm được thông tin từ nàng để giúp ngươi, đừng có lanh chanh!"
Duẫn Thời Uy im bặt, hắn một câu cũng không muốn cãi cọ với Dư Cẩn Ninh.
Trò chuyện cùng Duẫn Khả Nhi một buổi, Dư Cẩn Ninh đại khái nắm bắt được quan hệ trong gia đình này.
Duẫn gia kinh doanh buôn bán trà nổi tiếng trong vùng, có những vụ trà đạt điều kiện dâng lên vua, nói chung là rất có tiếng tăm.
Mấy năm gần đây Duẫn lão gia bệnh tật già yếu, mọi quyền quản lý đều giao cho ba người con trai.
Vì phu quân của Duẫn Khả Nhi là người đến ở rể nên cả hai không can thiệp vào chuyện kinh doanh của Duẫn gia.
Trong đó, Duẫn Thời Uy tài giỏi hơn cả, hắn đưa ra nhiều phương pháp cải thiện rất rốt trong trồng trọt nên được Duẫn lão gia khen ngợi hết lời.
Người thứ hai là Duẫn Tử Khiên, hắn giỏi trong việc làm sổ sách, tính toán doanh thu nên nắm giữ phần lớn về yếu tố kinh tế.
Ai nhìn vào cũng có thể thấy rõ Duẫn Cảnh Sâm là kém cỏi hơn cả, công việc hằng ngày của hắn là chửi bới gia nô, hai tay chắp đằng sau để đi quanh mấy đồi trà.
Dư Cẩn Ninh hiểu rõ, dạng này rất có khả năng là tranh chấp sản nghiệp, ba huynh đệ bọn họ chính là muốn tương tàn.
Nhưng Duẫn Tử Khiên nắm giữ tài chính, người nên trừ khử trước là hắn mới đúng chứ?
Còn có Duẫn Cảnh Sâm, loại này chẳng phải dễ loại nhất sao?
Không đúng!
Duẫn lão gia, ông ta mới là người quyết định mà!...
"Nàng đang nghĩ gì vậy?"
Đang ngồi ngẩn ngơ suy nghĩ trước cửa sổ, đột nhiên Duẫn Thời Uy ghé sát bên tai hỏi một câu khiến Dư Cẩn Ninh giật mình.
"Ngươi!!"
"Nàng suy nghĩ sao lại không nói với ta?"
Duẫn Thời Uy cũng ngồi xuống ghế bên cạnh, chống cằm nhìn nàng.
Dư Cẩn Ninh quay người lại chỉ vào phần cổ của Duẫn Thời Uy đang nằm trên giường: "Nghĩ xem bao giờ ta mới thoát cái cảnh ngộ này, cơ thể ngươi mỗi lần dùng năng lực đều nứt vỡ ra như vậy, trông thật sự rất sợ đó!"
Duẫn Thời Uy nhìn cơ thể mình, là do hắn muốn Dư Cẩn Ninh mua được bánh nên làm trò kia, không ngờ vào ban ngày thì cơ thể còn phân hủy nhanh hơn.
"Mà khoan..." Dư Cẩn Ninh có chút thắc mắc.
"Cơ thể ngươi... Sao lại không có mùi?"
Duẫn Thời Uy cười đáp: "Có mùi. Nàng xem, không có ai bén mảng đến gần đây cả, toàn căn phòng này đều là mùi xác của ta."
"Sao ta không ngửi thấy?"
Quả thật bây giờ Dư Cẩn Ninh mới để ý đến điều này, đám người Duẫn gia rất nghi ngờ nàng nhưng lại không ai dám đến nhìn xem nàng làm gì trong đây cùng với một cái xác.
Căn bản là không đến được, mùi hương này khó chịu đến nhức đầu hoa mắt.
Duẫn Thời Uy tiến sát lại gần khuôn mặt nàng: "Bởi vì nàng yêu ta nên sẽ không ngửi thấy!"
Dư Cẩn Ninh nghe xong lập tức rời ánh nhìn khỏi cơ thể hắn, nhưng lại đối diện với chính hồn phách hắn.
"Ngươi nên giải thích rằng bởi vì ta và ngươi đang hợp tác nên ta không phải chịu cái mùi đáng sợ đó!"
Đôi môi Duẫn Thời Uy hơi cong lên: "Nương tử, nhìn thẳng đi."
Tuy không hiểu gì nhưng Dư Cẩn Ninh vẫn miễn cưỡng làm theo lời hắn.
Dư Cẩn Ninh không nhìn thấy Duẫn Thời Uy nhưng Duẫn Thời Uy có thể thấy tất cả.
Hai người đối diện nhau, trong một tầng không gian khác, hai ánh mắt giao nhau thật lâu...
"Không phải, bởi vì ta yêu nàng mới đúng..."
...