Bởi vì mặt trời và mặt trăng cùng nhau xuất hiện nên trong suốt ba ngày trên bầu trời chỉ tràn ngập sắc tím nhu hoà, cho đến khi sắc trời chuyển màu xanh thẫm cũng là lúc cuộc khảo hạch kết thúc.
Cuối cùng tổng kết lại, đạt yêu cầu chỉ có một người dị linh căn, sáu người đơn linh căn, còn lại là bốn mươi bảy người song linh căn, trong số đó có cả Lâm Khinh.
Sáu người đơn linh căn hiện tại đều đứng cạnh nhau, rất dễ quan sát.
Ngâm Thiên Dự, đơn hệ Mộc linh căn. Đây là một nữ hài tử buộc tóc hai ngà trên đầu trông khá đơn thuần và đáng yêu, nhìn vào hoa văn bộ y phục nàng mặc có thể đoán được gia cảnh thuộc loại khá.
Chắc nàng là con cháu một gia tộc nào đó.
Người có đơn hệ Thổ linh căn không phải là một chàng trai cao to gì mà lại là một cậu bé nhỏ nhất ở đây, cậu chỉ khoảng mười một tuổi, tên là Vũ Tinh Hà.
Còn có một cặp huynh đệ sinh đôi giống hệt nhau, ca ca tên Phong Sơ đơn hệ hoả linh căn và đệ đệ Phong Cẩn đơn hệ Mộc linh căn. Cả hai nhìn rất anh tuấn nhưng đệ đệ có phần ngả ngớn trái ngược với ca ca nghiêm túc cẩn trọng.
Có hai người đơn hệ Thuỷ linh căn là một thanh niên nhìn có vẻ kiêu ngạo tên Đường Ly và một nữ hài tử mặt mũi bình thường, khá trầm lặng tên Lý Thanh Liên.
Và chỉ có một mình thanh niên lạnh lùng tên Lam Túc là biến dị Lôi linh căn.
Đến lúc này, Lâm Khinh có thể chắc chắn mình được chọn nhập môn, còn những người có Tam linh căn có lẽ sẽ trở thành ngoại môn đệ tử hay tạp dịch gì đó.
Còn lại những người bị loại thì tất nhiên con đường tu luyện của bọn họ sẽ khó khăn hơn rất nhiều, bởi ở đâu cũng vậy, tài nguyên để đào tạo ra được một tu sĩ Kim Đan kỳ hay Nguyên Anh kỳ đâu có dễ.
Nhưng đôi khi, có những người dù mang tạp linh căn nhưng nhờ ý chí và tài nguyên mà họ có thể đứng trên đỉnh cao, được người người ngưỡng vọng.
Đó đều là những việc cơ bản của mỗi tu giả phổ thông đều phải biết, bởi vì Nhật Nguyệt đại lục là một nơi linh khí vô cùng sung túc, Thiên tài Địa bảo ở khắp nơi, gần như không có thường dân.
Nơi đây vẫn luôn được đồn đại là không gian của một Tiên nhân đã vẫn lạc.
Truyền thuyết về đại lục này vô cùng nhiều, nhưng sự thật thì chưa một ai có thể độ kiếp để phi thăng thành công ở nơi đây cả.
Chậc... Cho nên vẫn cứ sống sót cho tốt là đủ!
Khi tâm trí Lâm Khinh quay trở lại cuộc khảo hạch thì thấy tu sĩ da đen đang giới thiệu:
"Ta là Trương Quân, đại sư huynh của Cực Kiếm phong, còn Lạc sư huynh thì các ngươi biết rồi!" Hắn đưa tay chỉ vào tu sĩ tên Lạc Hoa.
"Đây là Vũ Thế An, đại sư huynh của Thiên Kính phong." Trương Quân chỉ vào tu sĩ áo trắng. Tu sĩ này mặt mũi khá bình thường, rất ít nói, thấy nhắc đến tên mình cũng chỉ gật đầu một cái.
"Còn đây là La Minh, nhị sư huynh của Hoả Đan phong." Khi Trương Quân nói đến người này, giọng điệu lại thêm một phần nghiến răng nghiến lợi, như thể người ta có thù hận gì đến gã.
Mọi người theo tay của hắn chỉ qua thì thấy một thiếu niên yếu ớt trắng trẻo mang vẻ mặt hơi khinh khỉnh đứng ở đó, hắn ta nghe thấy tên mình cũng chẳng buồn đáp lại câu nào.
Lâm Khinh để ý thiếu niên này từ đầu đến cuối chưa làm gì cả, chỉ đứng một bên khoanh tay hờ hững. Y cau mày nghĩ: "Chẳng lẽ thân phận của hắn có chút phức tạp?"
Trương Quân lại nói tiếp: "Thiên Phong môn có tổng cộng Ngũ phong. Tứ phong ở đây là nơi ở dành cho các trưởng lão và đệ tử nội môn. Còn một phong cuối cùng là Linh Sương phong, chính là nơi ở của chưởng môn, các đại trưởng lão và một số thân truyền đệ tử. Nơi đó phòng vệ rất sâm nghiêm, kết giới vô số, các ngươi không có việc gì thì đừng tới gần."
Căn dặn xong, hắn vỗ vỗ hai tay vào nhau tập hợp lũ trẻ lại, hô lớn:
"Còn bây giờ, trước khi nhập môn, các ngươi hãy dùng chính sức lực của mình để leo lên núi, Thiên Phong sơn này chỉ có hai ngàn ba trăm bậc thang, các ngươi cứ chậm rãi leo. Ai leo nhanh sẽ chiếm được động phủ tốt, ai leo chậm thì... Haha, lúc đó thì đừng có bảo là ta không nhắc trước!"
Vị đại sư huynh Trương Quân này tỏ ra rất vui vẻ vì đã bắt nạt được một lũ trẻ ranh, sau đó hắn cùng các tu sĩ khác lên phi kiếm bay đi mất, để lại một đám thiếu niên mờ mịt nhìn nhau.
Đám người Lâm Khinh cũng không dám kêu ca câu nào mà bắt đầu leo núi.
Lúc đầu thì tất cả vẫn uể oải lắm, vừa chậm rãi leo vừa làm quen với nhau, nhưng đến khi nhìn thấy một vài người thể lực tốt đã dẫn trước thì có vẻ như lòng hiếu thắng bùng phát, đám thiếu niên bắt đầu thi nhau chạy nhanh để đến đích trước.
Tiêu Nam cũng đi cùng Lâm Khinh, hai người vừa đi vừa hàn huyên.
Lâm Khinh lúc đầu nghĩ với tu vi Luyện Khí kỳ tầng tám của mình thì leo nên núi dễ như chơi. Ai dè càng leo cao thì áp lực càng nặng, leo một lúc mà như muốn đứt hơi.
Cảm giác từng bậc thang ở đây đều được gia trì thêm trọng lực để gây khó dễ cho đệ tử. Thảo nào lúc nãy nhìn nét mặt của vị sư huynh Trương Quân kia sao mà gian thế.
Lâm Khinh không bị bỏ lại nhưng cũng không lọt vào tốp đầu. Y leo khá chậm, ngay cả thiếu niên tên Tiêu Nam mới đầu còn bám dính lấy y cũng đã vượt lên trước từ lâu rồi.
Lâm Khinh ngước lên trên, thấy thấp thoáng có một người đi rất nhanh, chỉ một lúc sau đã bỏ lại tất cả một khoảng khá xa. Y nheo mắt nhìn kỹ lại, hoá ra người đó chính là thanh niên tên là Lam Túc.
Lâm Khinh leo được tầm tám trăm bậc là kiệt sức. Uể oải kiếm một tảng đá ngồi nghỉ, ăn một viên Hồi Khí đan, y cố gắng ngồi xếp bằng để luyện hoá dược lực.
Một lúc sau, Lâm Khinh phun ra từ trong miệng một ngụm trọc khí, y cảm nhận bản thân đã hồi phục được năm phần linh lực.
Thật yếu ớt.
Sau khi hồi sức, Lâm Khinh mới có tâm trạng đi quan sát một chút tình huống xung quanh, nhìn thấy mấy thiếu niên có đơn linh căn cũng uể oải vô cùng, Lâm Khinh hơi đắc ý.
Đúng là muốn một bước leo lên trời là không thể nào.
Mà cũng đúng thôi! Cho dù mai sau thành tựu của mọi người có cao đến đâu chăng nữa thì ngay lúc này đều là mấy thiếu niên nhỏ yếu, không có sức lực.
Đơn linh căn với song linh căn cũng bò lê bò la giống nhau tất.
Than thở một hồi lâu, Lâm Khinh đành bò dậy để tiếp tục leo núi, cố lê lết đến bậc thứ một ngàn. Cảm giác trọng lực càng nặng hơn, y lúc này chỉ biết chống hai tay vào đầu gối mà thở.
Y muốn dừng lại tại đây, không muốn đi tiếp nữa!
Nhưng đã cố gắng được một nửa đường rồi, chẳng lẽ lại bỏ cuộc vào lúc này?
Lâm Khinh biết rõ đây là cơ hội duy nhất của mình. Từ khi xuyên qua, y đã không còn đường lui nữa rồi...
Nghĩ như vậy, y mới có động lực để đứng thẳng lên tiếp tục hành trình.
Đang định đi tiếp, Lâm Khinh bỗng phát hiện thanh niên tên Lam Túc đứng đó từ bao giờ.
Hắn không nói gì, chỉ có ánh mắt nghiêm túc chiếu thẳng vào Lâm Khinh, thiếu niên non nớt chưa hề trải sự đời làm sao chống lại được ánh mắt sắc bén như vậy, y hốt hoảng quay mặt đi.
Người này có ý gì?
Lam Túc dường như đang dò xét và đánh giá người trước mắt, tia nhìn sắc lạnh lia tới đâu thì Lâm Khinh nổi da gà đến đó.
Một lúc sau hắn không nói gì mà quay đầu bỏ đi. Lâm Khinh lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, cảm giác như thoát được một kiếp.
Người này quá nguy hiểm!
Nhưng từ lúc đó, hễ ngẩng đầu lên là Lâm Khinh lại thấy bóng dáng thon dài của thanh niên lắc lư ở phía trước.
Dường như người kia cố tình đi chậm lại để chờ y.
Có hắn cùng đồng hành. Lâm Khinh cũng quên dần mệt mỏi mà thỉnh thoảng còn có nhã hứng quay sang hai bên ngắm cảnh, thi thoảng còn huýt sáo vu vơ.
Thiên Phong Sơn này phong cảnh thực hữu tình, càng lên cao càng cảm nhận được sự mênh mông vô tận, dường như có trận pháp hay sao mà cả ngọn núi như được phủ bởi một lớp sương mù càng làm cho nơi đây thêm vài phần thần bí.
Đang suy nghĩ lung tung, Lâm Khinh bỗng thấy trước mặt tối sầm, y theo bản năng mà dừng lại nhưng không kịp. Mũi bị va vào thứ gì đó cứng rắn.
"Đau quá đi mất, thứ gì chắn đường ta vậy?"
Lâm Khinh bị đau mà kêu lên thành tiếng, y ngước lên nhìn thì thấy Lam Túc đứng khoanh tay ở đó, gương mặt hằm hằm.
Vội lùi lại theo phản xạ, Lâm Khinh không nhớ đằng sau là bậc thang, chân bước hụt một cái, y cảm thấy mình sắp xong đời rồi.
Một bàn tay cứng cáp vòng qua eo giữ chặt y lại, nơi đó như có ngọn lửa đốt qua, Lâm Khinh hoảng hốt không biết làm gì, chỉ đứng đờ ra đấy.
Trong mắt Lam Túc lúc này lại là cảnh tượng khác. Thiếu niên đang hoảng sợ nhìn khá yếu ớt, kết hợp với khuôn mặt non nớt ửng hồng và những giọt mồ hôi làm ướt hết mấy sợi tóc mai bám vào má, làn da trắng nõn hơi xanh xao, cảnh tượng ấy làm người ta vô thức sinh ra ý nghĩ muốn bảo vệ.
Môi thiếu niên do mím lại mà càng đỏ tươi, ướt át.
Nhìn vào đôi môi ấy, cho dù nam nhân được tu dưỡng bao nhiêu năm cũng phải mất đi vài phần lý trí.
Lâm Khinh thấy trên vẻ mặt lạnh nhạt của người kia có thêm một phần rối rắm, y chỉ thấy hắn mấp máy môi hồi lâu, cuối cùng cũng cất tiếng hỏi:
"Ngươi tên gì?"
Vị huynh đệ này có vấn đề à?
Lâm Khinh còn tưởng mình nghe nhầm, vội vã ngước lên lại nhìn thấy gương mặt nghiêm túc vô cùng của hắn. Y thầm mắng trong lòng nhưng miệng vẫn rất thành thật:
"Ta tên Lâm Khinh."
Lâm Khinh không biết được vẻ mặt xoắn xuýt của y bây giờ trông giống như đang uỷ khuất vậy. Lam Túc thấy vậy liền lấy tay che miệng ho nhẹ, buông tha cho y:
"Vậy thì ngươi tiếp tục leo núi đi!"
Lâm Khinh: "..."
Lam Túc buông thiếu niên ra rồi đi thẳng một mạch, lần này dù có ngước lên mấy lần nữa Lâm Khinh cũng không thấy thân ảnh của nam nhân đâu.
Thật kỳ quặc.
Nốt nhạc đệm này cũng không ảnh hưởng gì đến việc leo núi của Lâm Khinh.
Sau hai canh giờ vất vả, cuối cùng y cũng bò lên được lên đỉnh núi. Vừa tới nơi chưa kịp tỏ ra mệt mỏi Lâm Khinh đã bị cảnh tượng trước mắt doạ cho trợn mắt há mồm.
Trước mặt y có khác nào nơi Bồng lai Tiên cảnh? Lầu các xếp lớp lớp trên lưng chừng núi chen giữa những tầng mây trắng bồng bềnh, những dòng suối chảy róc rách xung quanh những thảm linh thảo đầy màu sắc.
Còn ở phía ngọn núi bên kia, những mảnh linh điền xanh mướt và tươi tốt trải dài nom thật đẹp mắt.
Trên bầu trời giống như được bao phủ bởi một lớp sương mù làm phong cảnh càng trở nên mờ ảo, Lâm Khinh say mê ngắm nhìn không muốn dời mắt.
Ngay trước cổng vào là ba chữ "Huyền Phong môn" màu vàng kim được kiếm khắc lên một cách tinh xảo, linh văn lay động bay múa xung quanh. Lâm Khinh thử nhìn kỹ vào đó thì cảm thấy hoa mắt chóng mặt, chứng tỏ người khắc nên ba chữ này tu vi không biết cao hơn y bao nhiêu lần.
Quan trọng nhất là, nơi đây linh khí quả thật sung túc hơn dưới chân núi. Lâm Khinh hấp thu một chút vào người rồi đọc khẩu quyết để thử vận chuyển linh lực, cảm giác như toàn bộ kinh mạch của y cũng kêu lách cách một cách thoả mãn.