Lâm Khinh trái lại cười phá lên:
"Không cần. Các ngươi đều lên đi. Chiến thắng các ngươi thì khó chứ cầm cự nửa canh giờ nữa đối với ta là quá bình thường."
Tóc hồng Lục Ngạn nghe vậy thì thoáng ngạc nhiên.
"Khẩu khí hơi lớn rồi đó."
Lâm Khinh mỉm cười, ánh mắt sáng ngời, tự tin đầy mình.
"Cứ thử xem."
Vừa dứt lời, y đã động thân, phi thiên quyết được vận dụng cực kỳ nhuần nhuyễn.
Dây leo bắt đầu từ bốn phương tám hướng mọc lên quấn lấy năm người trên đài. Lúc này Phí Khanh mới nheo mắt lại.
Không ngờ có người lại dám một thân một mình đấu lại với ba tu sĩ Nguyên Anh kỳ và hai tu sĩ Kim đan đại viên mãn. Y nghĩ cách nhau một cảnh giới đơn giản vậy ư? Đã vậy ta đứng đây xem ngươi làm thế nào.
Đơn giản là gã khinh thường cái kiểu quần công này rồi. Với gã chỉ có chuyện mình gã chiến một đội chứ không đời nào gã bắt tay với người khác chiến mình y.
Vân Lãng thì đứng im không nhúc nhích. Dường như hắn đến đây để chơi đùa. Sau khi thăm dò được thực lực của Lâm Khinh rồi dường như hắn lười tiếp tục động thủ, liền đứng im, dùng ánh mắt hứng thú mà quan sát mọi người.
Đương nhiên Lâm Khinh tự có tính toán của mình. Thay vì lần lượt đấu với từng người, không bằng ỷ vào sức mạnh cơ thể của mình mà thống khoái chiến một phen. Dù sao y cũng có Kỳ lân khải giáp, bây giờ pháp bảo này cũng có thể cầm cự cho y được gần nửa canh giờ, còn lại phải phụ thuộc vào thực lực rồi.
Lâm Khinh chọn mục tiêu là tên tóc hồng Lục Ngạn, tên tóc ngắn đứng sát với Phí Khanh nên y không tiện ra tay.
Vì chưa rõ sở trường của hắn nên trong khi dây leo đang nhảy múa bốn phía, y nhanh nhẹn phóng đến nơi Lục Ngạn đang đứng rồi chém xuống một kiếm.
Một kiếm thăm dò này chỉ mang theo ba phần lực lượng nhưng cũng khiến cho không gian dao động kịch liệt.
Lục Ngạn phản ứng cũng rất nhanh, xem ra hắn cũng không hề tầm thường chút nào, ngón tay hắn điểm nhanh lên không khí rồi vẽ vòng tròn, một hoả cầu khổng lồ phóng tới chặn đứng kiếm khí đang lao tới.
Liên tiếp sau đó, hoả cầu được vẽ ra liên tiếp, Lục Ngạn quá nhuần nhuyễn khi chơi với lửa, tung ra hàng loạt sát chiêu hướng về phía Lâm Khinh.
Lâm Khinh vừa dùng băng linh căn chống đỡ vừa để ý đến bốn người còn lại. Lúc này tên tóc ngắn đã lôi ra một kiện pháp bảo khá lớn, xem chừng có vẻ nguy hiểm.
Lục Ngạn tránh thoát đòn tấn công rồi lùi lại phía sau, bàn tay liên tục vẽ ra từng hoa văn kỳ dị vào không khí. Lúc này pháp bảo kia cũng khởi động xong. Tóc ngắn nhảy tới. Giơ pháp bảo lên.
"Quỷ hành. Hiện."
Bấy giờ Lâm Khinh mới nhìn rõ pháp bảo nhìn giống một chiếc bình. Gã vừa mở nắp ra, ba lệ quỷ mang theo âm khí nặng nề liền bay tới. Âm thanh ma quái tràn ra như âm thanh từ địa ngục vọng về.
Lâm Khinh đoán ngay được gã này đến từ Âm linh phong.
Thú vị đây. Lâm Khinh bắt đầu khởi động Kỳ lân khải giáp rồi lao tới, lén lút tụ một ít ma khí nơi tay rồi chiến đấu với ba lệ quỷ đang há cái mồm to như chậu máu cắn vào tay y.
Nhất thời cánh tay truyền đến cảm giác tê buốt.
Ba lệ quỷ không sợ công kích vật lý, âm thanh lại làm hao hụt tu vi, nhưng ma khí của Lâm Khinh có thể ăn mòn mọi thứ, Sở dĩ y có thể công khai dùng nó vì ba lệ quỷ này âm khí nặng nề, khí tức trên thân cực kỳ giống ma vật.
Quả nhiên, ma khí có tác dụng ăn mòn vừa chạm vào người lệ quỷ, bọn chúng đã sợ hãi co rúm người lại, tiếng rít the thé cất lên.
Bỗng một làn sương mù quỷ dị hiện ra, thừa lúc Lâm Khinh đang tập trung vào bên này không để ý đến, Lục Ngạn đã nương theo làn sương mà quỷ dị tiến đến, nhưng lửa nóng xung quanh người không thể che lấp.
"Uỳnh." Một đạo hồng quang từ ngón tay tràn đầy linh văn quỷ dị phóng ra đập thẳng vào lưng Lâm Khinh. Dù có Kỳ Lân khải giáp mà y vẫn cảm thấy ê ẩm, bỏng rát.
Y quay người lại, hơi híp mắt, một tia thần thức phóng ra đánh thẳng vào thức hải của Lục Ngạn.
Tia thần thức này cũng chỉ mang theo bốn phần lực đạo. Y vốn không muốn thương tổn hắn.
"Á." Lục Ngạn không kịp phản ứng đầu bỗng nhiên đau đớn, Lâm Khinh thừa dịp này tranh thủ phóng ra một chưởng ấn đánh cho hắn ngã dúi xuống rồi lại tiếp tục quay sang đối phó bên kia.
Tóc ngắn dùng âm khí điều khiển lệ quỷ. Đây là gã vất vả vào trong U minh cấm địa thu phục được, bình thường là vật bảo mệnh của gã. Rất chi là lợi hại.
Nhưng muốn nuôi dưỡng lệ quỷ cực kỳ vất vả, không những cần rất nhiều âm khí đến bồi bổ, lúc chiến đấu vẫn mất thêm linh lực để điều khiển.
Ma khí trên tay Lâm Khinh hoá thành một tia thực thể rồi xuyên qua người lệ quỷ, bóp nát trái tim đang đập thình thịch của nó ra làm nhiều mảnh. Lệ quỷ tan ra, âm khí không có phương hướng tràn ra khắp nơi.
Lâm Khinh vội vàng niệm công pháp hút hết đám âm khí đó vào người.
Đúng là vật đại bổ.
Tóc ngắn tức đến nhảy bật lên. Hét to:
"Ngươi lại dám trực tiếp luyện hoá đám Âm khí đó vào người?"
Lâm Khinh tỏ ra không hiểu, liếc hắn một cái rồi thắc mắc:
"Có vấn đề gì sao?" Y nói xong nhanh tay túm một con lệ quỷ khác, dùng thủ pháp tương tự để tiêu diệt nó một cách gọn gàng.
Sau khi hấp thu hai con lệ quỷ vào người, tinh thần Lâm Khinh tỉnh táo hẳn. Tóc ngắn vội vàng thu con lệ quỷ còn lại vào trong bình rồi rít lên the thé:
"Con mẹ ngươi vô sỉ vừa vừa thôi. Lệ quỷ ta biết bao nhiêu công sức mới thu phục được mà ngươi nỡ lòng nào ăn sạch."
"Ta coi như đây là chiến lợi phẩm thôi mà." Lâm Khinh dùng giọng điệu oan ức kêu lên làm tóc ngắn tức chết. Gã nhảy bổ vào y vừa tung chưởng vừa chửi.
"Chiến cái con mẹ nhà ngươi, đồ vô sỉ, vậy mà lúc nãy tên Lục Ngạn còn khen ngươi dễ thương. Dễ thương cái quỷ gì?"
Lâm Khinh cười nhạt liếc sang tên tóc hồng Lục Ngạn, bàn tay không thương tình đấm thẳng vào mặt tóc ngắn, hắn không ngờ cú đấm của Lâm Khinh mạnh đến thế, cơ thể bay ra rơi xuống đất.
Cũng may Mị Mị đứng dưới dùng nhuyễn tiên quấn lấy người gã rồi thả xuống. Không thì dư lực cũng khiến gã ăn đủ.
"Thôi đùa chơi vậy đủ rồi. Lục Ngạn, Hoàng Bân. Hai ngươi đều ra đằng sau lấy lại sức đi."
Nàng nói xong thì nhảy lên. Giọng kiều mị vang lên:
"Tiểu ca ca này. Chiến nốt trận lúc nãy còn dang dở chứ?"
"Thôi tỉ đừng gọi như vậy. Ta còn trẻ lắm." Lâm Khinh cũng rất vui lòng tiếp nàng, phải biết nàng cũng đứng thứ ba mươi ba của Huyền thiên bảng. Không thể khinh thường.
Lục ngạn và vị đệ tử tóc ngắn thấy hai người vây công còn không làm gì được Lâm Khinh, trái lại còn ăn đau khổ thì biết điều lùi lại. Cùng đứng với Vân Lãng xem kịch vui.
Mị Mị không hề yểu điệu như cái tên, đòn nào tung ra cũng mười phần sắc bén. Nhuyễn tiên trong tay nàng được vận dụng thuần thục, mỗi lần vung ra cũng làm Lâm Khinh xây xẩm mặt mày.
Hình như roi này có kèm theo ảo giác tác động đến thần thức. Lâm Khinh âm thầm vận dụng thần du định chống chọi lại.
Mị Mị càng ngạc nhiên. Nếu như kẻ khác trúng ảo thuật của Bách linh tiên, tu vi cả người sẽ trì trệ, thần thức bị dẫn dắt tiến vào ảo cảnh do nhuyễn tiên chế tạo ra. Đây là một trận pháp cực kỳ tinh xảo do đích thân sư phụ nàng luyện chế, ấy thế mà Lâm Khinh trước mắt không hề trúng chiêu.
Nàng đâu thể biết được thần thức của Lâm Khinh đã hơn tu sĩ bình thường nhiều lắm, ảo cảnh bình thường đâu thể làm gì nổi. Mà thật ra chính y cũng không rõ ràng điều này, cho nên vẫn thong dong trước những đòn tấn công của nàng.
Tính toán một chút. Linh lực từ tay Mị Mị tuôn ra, cắt một vệt lên tay, lập tức một giọt máu đỏ tươi từ vết cắt bay ra nhập vào nhuyễn tiên. Thứ gì đó rục rịch được khởi động, cả nhuyễn tiên đều được bao phủ bằng một lớp sương máu.
Tiếng rít gào vang lên trong không gian, nhuyễn tiên bằng mắt thường dần dần biến thành một con mãng xà khổng lồ màu đỏ tươi, không gian rung động kịch liệt.
Mãng xà nhanh như chớp phóng vụt về phía trước, mục tiêu là Lâm Khinh. Lâm Khinh vẫn còn đang hết hồn vì cảnh tượng hãi hùng này bị mãng xà cắn mạnh một cái vào vai. Y hơi cau mày, may mà Kỳ Lân khải giáp đỡ được phần nào, nhưng mà máu vẫn chảy ra xối xả, một mảng da bị cắn lập tức sưng lên.
Mãng xà ngửi thấy mùi máu càng thêm hưng phấn, cứ nhằm vào vết thương mà cắn. Lâm Khinh bí quá đánh liều lấy một tấm phá diệt phù nhét thẳng vào miệng nó rồi lùi lại phía sau.
"Đi chết đi."
"Uỳnh uỳnh." Uy lực của phá diệt phù cấp sáu không phải dạng vừa. Đầu con mãng xà phát ra từng tiếng nổ, khói bốc mù mịt. Cả thân hình đỏ như máu co rút lại, cuối cùng biến về hình dạng nhuyễn tiên.
Nhưng quang mang bao bọc nhuyễn tiên đã ảm đạm đi không ít.
Mị Mị không vì vậy mà tức giận, nàng càng hứng thú với người này, nàng thu roi lại rồi lấy một sấp phù lục từ nhẫn trữ vật ra. Miệng mỉm cười trêu ngươi.
Ở tông môn này ai mà chả biết nàng còn trẻ mà đã là luyện phù sư cấp năm. Nàng không tin dưới uy lực của một sấp phù này lại không làm gì được một tên oắt con.
"Hừ. Dám phá hỏng Bách linh tiên của lão nương. Để xem lão nương chơi chết ngươi."