Vô Ưu đuổi theo bóng dáng kia, Vô Ưu nhanh, nhưng bóng dáng kia cũng rất nhanh.
Núi cao chót vót, người kia đứng ở trên đỉnh núi, đón gió.
Chỉ là một bóng lưng đã cự người ngoài ngàn dặm, khiến cho nàng đứng xa hơn trăm mét, cũng có thể cảm thấy lạnh lẽo thấu xương. Nhưng bóng lưng kia, không hiểu tại sao lại khiến cho nàng có một cảm giác rất quen thuộc.
Cũng bởi vì phần này quen thuộc, nàng mới đuổi theo đến cùng.
"Nghe nói, ngươi muốn gặp Bổn cung chủ?"
"Đúng!" Vô Ưu lên tiếng trả lời, trong trẻo lạnh lùng, như cơn sóng dữ.
Nhưng, chỉ có mình nàng biết, nàng vô cùng hi vọng nam tử kia quay đầu lại, để cho nàng nhìn xem, hắn có phải là Ly ca ca hay không?
"Tại sao?" Nam tử hỏi.
"Tò mò!"
Nam tử lạnh lùng cười, "Thế gian có rất nhiều người cũng tò mò muốn gặp Bổn cung chủ, nếu Bổn cung chủ đều thỏa mãn tất cả, chậc chậc, sợ là Diêm Vương lại rất bận rộn đây!"
Tự cao tự đại, máu lạnh vô tình, như khối băng ngàn năm, rất lâu không tan.
Vô Ưu lại không tin vào ma quỷ, từng bước từng bước đi về phía trước, mắt thấy còn cách nam tử kia mười bước, Vô Ưu chỉ cảm thấy, trong nháy mắt thân thể đã bay lơ lửng giữa trời, rơi xuống dưới.
Bỗng nhiên hồi hồn.
Tất cả những chuyện vừa rồi, đều là ảo giác.
Diễn đàn "LeeQuuyDDoon".
Vận dụng khinh công, bay lên, nhưng trên đỉnh núi, đã không còn thấy bóng dáng của nam tử kia.
Vô Ưu đứng ở đỉnh núi, từ từ đưa tay ra, gió nhẹ thổi qua giữa những ngón tay.
Mới vừa rồi trong nháy mắt, nàng rõ ràng cảm nhận được, bóng lưng kia, loại cảm giác đó, chính là Ly ca ca của nàng.
Trở lại khách điếm, Mạc Cẩn Hàn chờ Vô Ưu ở trong gian phòng, Thúy Thúy vẫn quỳ trên mặt đất, Vô Ưu đi vào phòng, chân mày vặn nhẹ, "Các ngươi đang làm gì vậy?"
"Ngươi đã đi đâu?" Mạc Cẩn Hàn hỏi.
Vô Ưu nhìn Mạc Cẩn Hàn, "Đi đâu, cũng phải xin phép ngươi sao?"
"Không phải, ta chỉ muốn nói, một cô nương, đêm hôm khuya khoắt đi ra ngoài một mình, quá nguy hiểm, hơn nữa, ngươi không phát hiện, sắc mặt ngươi không tốt sao?"
"Sắc mặt không tốt?" Vô Ưu giơ tay lên sờ sờ mặt của mình.
Cảm giác mình rất bình thường!
"Mới vừa rồi ngươi nhất định đã nhìn thấy một bóng lưng quen thuộc, sau đó đuổi theo!"
Vô Ưu kinh ngạc, lại gật đầu, "Đúng!"
"Gặp người đó sao?"
"Không có, chỉ có một bóng lưng!"
"Ha ha, ha ha!" Mạc Cẩn Hàn cười, " Cái gì gọi là thông minh một đời hồ đồ nhất thời, nói ngươi là đúng rồi"
"Mạc Cẩn Hàn ngươi có ý gì, chỉ gà mắng chó sao?"
"Cái gì gọi là chỉ gà mắng chó, ta chính là đang chửi ngươi, thật là, thật là, ngươi cho rằng võ công của ngươi cao cường, vô cùng lợi hại, ta cho ngươi biết, ảo thuật của U Minh cung chủ, chính là Thiên Hạ Đệ Nhất, ngươi trừ nhìn thấy bóng lưng quen thuộc đó ở ngoài, không còn gì nữa sao!"
Vô Ưu nghe vậy, hít sâu một hơi, nhịn không thể bóp chết tên Mạc Cẩn Hàn chuyên nói nhảm này, "Hắn và ta có đối thoại!"
"Sau đó bóng lưng của hắn hấp dẫn ngươi đến gần, rồi ngươi bị hụt chân, rơi xuống vách đá, đúng không!"
Vô Ưu gật đầu.
Mạc Cẩn Hàn đoán hoàn toàn đoán đúng.
"Ngươi có biết, đã có bao nhiêu người trước khi chết, nói là đã từng nhìn thấy xe ngựa của U Minh cung chủ, sau đó thì ngã chết không?"
Vô Ưu lắc đầu.
"Không một vạn, cũng 8000!" Mạc Cẩn Hàn nói xong, trợn mắt nhìn Vô Ưu, "Ngươi có biết, có bao nhiêu người sau khi nhìn thấy xe ngựa của U Minh cung chủ, đang sống sờ sờ nhưng bị hù chết không?"
Vô Ưu vẫn lắc đầu như cũ.
"Trong bốn nước, có vô số!"
"Những người kia đâu có quan hệ gì với ta?" Vô Ưu châm chọc nói, "Những người kia bị hù chết, là người nhát gan, rơi xuống vách đá chết, đều là không tinh thông võ nghệ, mà ta, nhất định sẽ không chết!"
Nếu chết, nàng đã sớm chết mấy trăm lần!
Mạc Cẩn Hàn, chỉ vào Vô Ưu, "Không biết phân biệt tốt xấu, không biết nhìn người tốt, ngươi chết rồi, Mạc Cẩn Hàn ta chắc chắn sẽ không nhặt xác cho ngươi!"
Vô Ưu hí mắt, sát khí trong mắt tỏa ra bốn phía.
Từng bước từng bước đi về phía Mạc Cẩn Hàn, Mạc Cẩn Hàn đau khổ hoảng hốt, lui về phía sau, "Ngươi...ngươi, ngươi muốn làm gì?"
"Mạc Cẩn Hàn, sống chết của Vô Ưu ta, không cần ngươi ở nơi này quơ tay múa chân, còn nữa, lập tức, cút cho ta!"
Vô Ưu?
Thì ra nàng gọi là Vô Ưu.
Thấy Mạc Cẩn Hàn thờ ơ, Vô Ưu gầm lên, "Cút. . . . . ."
Mạc Cẩn Hàn che lỗ tai, "Đừng, đừng nóng giận, ta sẽ cút!"
Ngay đêm đó, Vô Ưu liền cầm bọc quần áo, cả đêm mang theo Thúy Thúy rời đi.
"Tiểu thư. . . . . ."
Vô Ưu nghe vậy, "Ừm!"
"Chúng ta sẽ đi đâu?"
"Kinh Thành!"
Thúy Thúy cắn răng, "Nhưng tiểu thư, hướng này không phải đi đến Kinh Thành, mà là đi ra biên ải!"
Vô Ưu sững sờ, dừng ngựa, "Ngươi lặp lại lần nữa!"
"Hướng này không phải đi đến Kinh Thành, mà là đi ra biên ải!"
"Ha ha, ha ha!" Vô Ưu cười lạnh.
Tốt cho một Mạc Cẩn Hàn, rõ ràng nàng đang đi sai hướng, cũng không nhắc nhở nàng một tiếng, để cho nàng đi nhiều như vậy nhưng đều vô nghĩa, ngoan độc, ngoan độc! d,ien d,an l..ê q..úy đ..ôn
Kinh Thành, hoàng cung, thọ yến 52 của Đông Hoàng Cung Diệu, trên sân khấu, Vũ Cơ uyển chuyển nhảy múa, âm nhạc lượn lờ.
Tất cả mọi người đều say sưa thưởng thức, cao lương mỹ vị, khen ngợi không dứt.
Chỉ có một người, xiêm y màu tím, tóc bạc trắng, ngồi ở trên ghế, trong tay cầm một cái ly, đầu dựa vào ghế, nhắm mắt, giống như đã ngủ say, lại giống như, vẫn còn tỉnh.
Cả bữa tiệc giống như không có quan hệ gì với hắn, hắn cứ cô độc dựa vào ghế như vậy, rượu trong tay từ từ đổ xuống, nhưng hồn hắn vẫn chưa quay về, cả người lạnh như tản băng ngàn năm, càng giống như một pho tượng được điêu khắc.
Làm cho người khác nhìn thấy liền hoảng hốt, nhưng cũng chỉ biết thở dài, nếu năm đó tiểu nha đầu kia còn sống, hôm nay Lạc vương có thể giống như ban đầu hay không, ôn nhu như ngọc, tuấn lãng phong lưu.
Trên Long ỷ(Ngai vàng), chân mày Đông Hoàng Cung Diệu nhíu lại, mở miệng nói, "Trẫm kính chư vị ái khanh!"
Mọi người đứng dậy, "Bọn thần không dám, bọn thần kính hoàng thượng!"
Tất cả mọi người đứng dậy, chỉ có một người, vẫn ngồi nghiêng ở trên ghế như cũ.
Đông Hoàng Cung Diệu thấp giọng gọi, "Lạc nhi, hôm nay là thọ yến của trẫm!"
Con ngươi hơi mở, bên trong lạnh như băng, nhìn về phía Hoàng đế Đông Hoàng Cung Diệu, giống như đang nhìn một người xa lạ, Cung Ly Lạc đứng dậy, trong chén đã không còn rượu, nhưng vẫn nâng chén kính Đông Hoàng Cung Diệu, "Kính phụ hoàng!"
Đông Hoàng Cung Diệu cười, "Ngồi xuống đi!"
Cung Ly Lạc ngồi xuống, nhẹ đặt ly rượu lên bàn trà, không động chút nào đến thức ăn trên bàn trà.
Thân thể nghiêng một cái, lại vùi ở trên ghế, nhắm mắt.
Đông Hoàng Cung Diệu nhìn, hơi tức giận, "Lạc nhi, hôm nay cống phẩm rất nhiều, mặt khác vua tam quốc* cũng đưa cống phẩm tới, ngươi thích gì, thì cứ chọn mà mang về Lạc vương phủ!"
*Tam quốc (ba nước Nguỵ, Thục, Ngô chia cắt Trung Quốc từ năm 220 đến năm 280 sau công nguyên)
Cung Ly Lạc nghe vậy, mở con ngươi ra, nhìn các loại bảo bối, thờ ơ.
"Tạ phụ vương, nhi thần không cần!"
Lạnh nhạt, xa lánh, vô dục vô cầu.
Còn sống, đối với Cung Ly Lạc mà nói, chính là mở mắt ra, có thể thấy mặt trời mọc, nhắm mắt, lại cô đơn tịch mịch, đã không còn âm thanh mềm mại ngọt ngào, kêu hắn một tiếng ca ca.
"Lạc nhi, thật ra thì vua tam quốc, cố ý cùng Đông quốc kết thân, ngươi xem. . . . . ."
Cung Ly Lạc hí mắt, nhìn về phía Đông Hoàng Cung Diệu, nhàn nhạt mở miệng, "Thái tử, Thạc vương, Hằng Vương, Minh vương đều có thể!"
"Nhưng vua tam quốc chọn ngươi. . . . . ."
Cung Ly Lạc nghe vậy, trên mặt rốt cục cũng có chút thần sắc, nhưng lại là sự lạnh lùng khát máu, tàn nhẫn đến cực điểm, nhàn nhạt mở miệng, lạnh lẽo thấu xương như tản băng ngàn năm, "Nếu như bọn họ không sợ công chúa của mình chết không toàn thây, mặc dù chưa đến Lạc vương phủ!"