"A di đà Phật!"
Cung Minh quay đầu lại, nhìn thấy phụ nhân mặc thanh y đơn giản, đi về phía Đông Hoàng Cung Diệu, khom lưng, cầm tay Đông Hoàng Cung Diệu, "Hoàng thượng. . . . . ."
Đông Hoàng Cung Diệu nhìn phụ nhân trước mặt, hoàn toàn nhớ không nổi nàng là ai, lại thấy vẻ mặt dịu dàng của nàng, cả người yên tĩnh, không trách cứ, không khinh thường, chỉ có nồng đậm quan tâm.
"Ô ô ô. . . . . ." Nắm chặt tay áo phụ nhân, "Ngươi có thể nói với Ly phi hay không, ta không cố ý, không cố ý, ta. . . . . ."
"Hoàng thượng, Ly phi biết người không cố ý, nàng còn có chuyện quan trọng, không thể tới gặp hoàng thượng, nhờ ta tới nói với hoàng thượng một tiếng. . . . . ."
Đông Hoàng Cung Diệu nghe vậy, mừng rỡ, "Có thật không?"
Phụ nhân gật đầu.
Đông Hoàng Cung Diệu đầu tiên là cười, ngay sau đó đẩy phụ nhân ra, "Không, không, ngươi gạt người, gạt người, Ly phi sẽ không tha thứ cho trẫm, bởi vì trẫm nhốt nàng và Ly Lạc vào lãnh cung, trẫm muốn giết Ly Lạc, còn phái người đi ám sát Ly Lạc và Vô Ưu, nàng sẽ không tha thứ cho trẫm . . . . . ."
Hắn không đáng được tha thứ.
Không đáng được tha thứ.
Đứng dậy, lảo đảo đi tới cung điện Ly phi đã từng ở.
Mỗi một bước đi, nước mắt lại rơi xuống.
Vô cùng ân hận. d đ : L=Ê Q=UÝ Đ=ÔN
"Mẫu phi. . . . . ."
Cung Minh tiến lên đỡ phụ nhân bị té xuống đất, "Mẫu phi, xuất cung cùng nhi tử đi!"
Phụ nhân lắc đầu, "Minh vương, thật ra thì, ta không phải là mẫu phi của ngươi!"
Cung Minh nghe vậy, mặt hơi biến sắc, không nói gì.
"Minh vương, mẫu phi ngươi đã sớm mất rồi, năm đó, ta tiến cung, ở trong từng trận tranh đấu, dẫn đến không thể sinh được, khi đó ngươi, bị bao nhiêu người khi dễ, vô cùng thê thảm, ta có tâm bảo vệ ngươi, nhưng lại không đủ lực, chỉ có thể trơ mắt nhìn ngươi bị khi dễ, là Ly phi, nàng nói, ngươi đáng yêu, hiểu chuyện như vậy, tại sao có thể bị người khác khi dễ, nên cầu xin hoàng thượng, gửi ngươi đến chỗ của ta, cũng nói, nếu người nào khi dễ mẫu tử chúng ta, chính là khi dễ nàng. . . . . ."
Cung Minh không nói gì.
Rất nhiều chuyện, hắn biết, cũng nhớ rõ.
Cho nên, mới luôn cố gắng, âm thầm tạo dựng thế lực của mình, chính là hi vọng, một ngày nào đó, nếu người kia có ý định, hắn có thể giúp hắn một tay.
Nếu hắn không có ý định xưng bá thiên hạ, không thể tự bảo vệ mình, hắn sẽ, bảo vệ hắn chu toàn.
Nhưng không nghĩ tới, hắn nhìn xa trông rộng hơn mình, càng mưu tính sâu xa hơn.
"Mẫu phi, ta nhớ lời của ngươi nói, ta và Cung Ly Lạc là huynh đệ, huynh đệ ruột!"
Phụ nhân kinh ngạc, sau khi kinh ngạc, vui mừng mà cười.
"Mẫu phi, đi theo ta đi, ngươi ở trong hoàng cung, có một Phật Đường, ở ngoài vương phủ, chẳng lẽ còn không thể có thêm một Phật Đường sao?"
"Ta. . . . . ."
"Ta đã quên mất, mẫu thân thân sinh là người như thế nào, ta chỉ nhớ, trong mùa đông khắc nghiệt đó, là người bảo vệ ta trong ngực, hát đồng dao cho ta, nói cho ta biết những đạo lý ở đời, mẫu phi, thân mẫu (mẹ đẻ) không bằng dưỡng mẫu (mẹ nuôi)!"
Phụ nhân cười, gật đầu.
Cung Minh đỡ nàng, từng bước từng bước đi ra khỏi cung.
Hoàng cung này, quá lạnh lẽo, quá máu lạnh, quá vô tình, giống như là một lồng giam, vây hãm lòng người, lương tri.
Cao cao tại thượng, thì có tác dụng gì.
Cung điện Ly phi từng ở, cỏ dại đã sớm giăng đầy, Đông Hoàng Cung Diệu nhìn, lệ rơi đầy mặt.
Ngồi ở cửa.
Thở dài.
Là hắn sai rồi, sai lầm rồi.
Tay một lần lại một lần đấm vào những cây cột mục nát kia, nhắm mắt lại, nhớ tới những nơi Ly phi đã từng đi qua, đã nói qua.
Nở một nụ cười.
Thân thể, nặng nề ngã xuống đất.
"Ầm" một tiếng, máu văng khắp nơi. . . . . .
Lâu Ngoại Lâu.
Thân Đồ Thiên Tuyệt đã đứng ở trước cửa sổ, một lúc lâu.
Hắn đang chờ, chờ Cung Ly Lạc xuất hiện.
Phượng Kinh Vũ đến gần Thân Đồ Thiên Tuyệt, "Cái đó, cái đó. . . . . ."
"Chuyện gì?" Thân Đồ Thiên Tuyệt lạnh giọng hỏi.
Phượng Kinh Vũ nuốt một ngụm nước bọt, nhỏ giọng nói, "Tê Lan, cũng chính là muội muội ta, đã đến kinh thành, ngươi... ngươi có thể nể tình ta hay không, đối với nàng tốt một chút?"
Thân Đồ Thiên Tuyệt nghe vậy, quay đầu lại, lạnh lùng nhìn Phượng Kinh Vũ, "Muội muội ngươi là ai?"
"Đại tiểu thư con chính thê của Phượng gia, kim chi ngọc diệp (tiểu thơ cành vàng lá ngọc), giỏi văn giỏi võ. . . . . ."
"Ngươi đã nói nàng tốt như vậy, tại sao hai mươi tuổi rồi, còn không ai thèm lấy?"
"Đó không phải là vì trong lòng nàng ngưỡng mộ ngươi. . . . . ."
Thân Đồ Thiên Tuyệt nhìn Phượng Kinh Vũ, nhắm mắt lại, trầm tư một lát, mới lên tiếng, "Phượng Kinh Vũ, Phượng gia các ngươi, ngươi là ngốc nhất, hay là, tất cả mọi người đều ngốc?"
Phượng Kinh Vũ nổi giận.
Dù là bằng hữu, cũng không thể nhục nhã người khác như vậy.
"Thân Đồ Thiên Tuyệt ngươi. . . . . ."
"Ta thế nào?" Thân Đồ Thiên Tuyệt hỏi ngược lại.
"Ngươi. . . . . ." Phượng Kinh Vũ yên lặng.
"Phượng Kinh Vũ, muội muội ngươi, đã sớm không còn tấm thân xử nữ, một nữ nhân dâm đãng, ai cũng có thể làm chồng, ngươi lại liều mạng đẩy đến cạnh ta, ngươi tự hỏi lòng mình xem, ngươi thật sự là bằng hữu của Thân Đồ Thiên Tuyệt ta sao, có người đối đãi với bằng hữu như vậy sao?"
Thân Đồ Thiên Tuyệt gào xong, thở ra một hơi.
Hôm nay xảy ra nhiều chuyện như vậy, từng chân tướng một hiện ra, dù là hắn, cũng khó mà chịu đựng được, giờ phút này, hắn thật sự không muốn bận tâm đến bất cứ ai.
Ai cũng không muốn nghĩ đến.
Chỉ muốn gầm thét, rống giận.
Hắn có lỗi gì, Cung Ly Lạc có lỗi gì, tại sao vận mệnh của bọn họ nhiều chông gai như vậy, tai nạn liên tiếp?
Phượng Kinh Vũ bị Thân Đồ Thiên Tuyệt rống liền sửng sốt.
Quả thật không thể tin được, nam tử mới vừa gào thét đó, chính là bằng hữu của hắn, bằng hữu duy nhất của Phượng Kinh Vũ hắn.
Mà lời hắn nói, cực kỳ đả thương người.
Chẳng lẽ, chẳng lẽ, hắn (TĐTT) đã sớm biết, lại ngại vì mặt mũi của hắn (PKV), nên vẫn chưa nói.
"Ngàn Tuyệt. . . . . ."
"Ngươi đi ra ngoài đi, ta muốn yên lặng một chút!"
Nhiều năm tôi luyện, Thân Đồ Thiên Tuyệt rất dễ dàng thu lại cơn giận của mình.
Lời nói kia, sau khi nói xong, Thân Đồ Thiên Tuyệt hối hận.
Chỉ là ngay sau đó suy nghĩ lại, cứ như vậy, cũng tốt, ít nhất khi Phượng Tê Lan đến, Phượng Kinh Vũ sẽ không cưỡng cầu gì nữa, cũng sẽ không trợ giúp Phượng Tê Lan thiết kế hắn.
Phượng Kinh Vũ há miệng, ủ rũ cúi đầu đáp một tiếng, "A. . . . . ."
Đi ra khỏi nhã gian.
Trên đường cái.
Một chiếc xe ngựa đi thẳng về phía trước.
Nói đúng ra, là cứ như vậy va vào xe ngựa của Cung Ly Lạc và Vô Ưu.
"Cung Nhất, xem đối phương có bị thương không!" Cung Ly Lạc nói xong, cẩn thận hỏi thăm Vô Ưu, "Có khỏe không?"
Mặc dù khi xe ngựa lắc lư, hắn đã ôm Vô Ưu vào trong ngực, chỉ là, vẫn lo lắng.
Vô Ưu lắc đầu, "Không sao!"
Mà bên kia. . . . . .
Sau khi Phượng Tê Lan cảm thấy xe ngựa bị va chạm, tức giận trách mắng phu xe, đối với Cung Nhất đang tiến đến hỏi thăm, cũng châm chọc khiêu khích.
"Không nhìn rõ đông tây, con mắt ngươi để ở chỗ nào, lại cản xe ngựa, gia chủ ngươi không có dạy ngươi, phải biết nhường đường sao?"
"Ngươi có biết ta là ai hay không, ta chính là Cung chủ phu nhân tương lai của U Minh cung!"
Cung Nhất nhìn, khóe miệng giật giật.
Nữ nhân này, thật là không nói đạo lý.
Trước kia cảm thấy Vô Ưu khó trị nhất định, nhưng Vô Ưu Quận chúa sẽ không cố tình gây sự, ỷ thế hiếp người.
Phượng Tê Lan thấy Cung Nhất không nói gì, trong lòng càng hài lòng.
Càng mắng càng vui.
"Cô nương, khuyên ngươi nên có lòng khoan dung, huống chi, là xe ngựa của ngươi, bỗng nhiên đi tới, bây giờ ngươi cũng không sao, chuyện này coi như xong đi!"
Phượng Tê Lan nghe vậy, không thuận theo, "Được, muốn tốt, vậy bảo gia chủ của ngươi ra ngoài, dập đầu ba cái với bản cô nương, bản cô nương coi như xong!"
Bên trong xe ngựa.
Chân mày Cung Ly Lạc nhíu chặt, vừa muốn đứng dậy, Vô Ưu vội vàng kéo Cung Ly Lạc.
Nàng cũng không nên để Cung Ly Lạc anh tuấn tiêu sái đi ra, khiến bà tám phách lối lắm mồm kia nhìn mà chảy nước miếng.
"Ta đi!"
"Ngươi có thể?"
"Dĩ nhiên, mắng chửi người, ta có thể!"
Hơn nữa bảo đảm mắng nàng ta á khẩu không trả lời được.
Vô Ưu ưu nhã cao quý chui ra khỏi xe ngựa, ánh mắt lạnh lùng híp lại, nhìn Phượng Tê Lan.
Liếc mắt một cái, Vô Ưu cảm thấy, ngoại hình của Phượng Tê Lan này thật ra cũng không tệ lắm, nhìn lần thứ hai, Phượng Tê Lan này vênh váo tự đắc lập tức khiến cho dung mạo của nàng mất đi, trên người kim quang lấp lánh, chỉ sợ người khác không biết nàng nhiều tiền, khiến cho cả người nàng vô cùng thô bỉ.
Loại nữ nhân này, Thân Đồ Thiên Tuyệt có thể để ý sao?
Vô Ưu nghi ngờ.
Mà Phượng Tê Lan cũng nhìn thấy Vô Ưu.
Dung nhan tuyệt mỹ, trang phục thanh nhã, toàn thân vân đạm phong khinh, nhưng tuyệt đối không phải là loại người... Ngu ngốc.
Mà là người được cưng chiều, một bộ dạng cho dù trời sập xuống cũng không sao.
Khiến Phượng Tê Lan ghen ghét.
"Ngươi. . . . . ."
Vô Ưu thản nhiên nhếch môi, "Cô nương, ngươi muốn ta quỳ xuống dập đầu với ngươi, hay là chuyện xe ngựa va vào nhau chỉ đến đây thôi?"
"Dĩ nhiên là quỳ xuống dập đầu nhận sai cho bản cô nương!"
Vô Ưu nghe vậy, cười lạnh, "Vậy thì thật là xin lỗi, Bản Quận chúa, thích mềm không thích cứng, cho nên, cô nương, ngày hôm nay, sợ là không thể như ngươi mong muốn!"
Nói xong, nhìn Cung Nhất, "Cung Nhất, mang nữ nhân dám vũ nhục gia chủ ngươi, kéo xuống xe ngựa, hung hăng đánh một trận, thuận tiện phá hủy xe ngựa của nàng, làm tốt, trở về Bản Quận chúa sẽ thưởng, không làm tốt, trở về phạt ngươi ba tháng tiền lương, còn ba ngày không cho ngươi cơm ăn!"
Cung Nhất nghe vậy, tay nắm thành quyền.
"Mặc dù ta chưa bao giờ đánh nữ nhân, nhưng mà, chủ tử phân phó, ta nhất định phải tuân theo, cô nương, thật xin lỗi!"
Nói xong, phi thân lên trước, kéo cổ tay Phượng Tê Lan, ném nàng vào trong đám người đang xem náo nhiệt, "Các vị, làm phiền các ngươi tiếp đãi nàng thật tốt giúp ta, tiếp đãi tốt, một lúc nữa mời các ngươi đến Lâu Ngoại Lâu dùng điểm tâm!"
Tình hình bây giờ, mặc dù dân chúng không tham dự triều chính, nhưng, ít nhiều cũng biết đến.
Bây giờ Vô Ưu Quận chúa mở miệng, bách tính sẽ không quản thân phận lai lịch của Phượng Tê Lan, nam nữ già trẻ, từng người một vung quả đấm, đánh cho Phượng Tê Lan hoa rơi nước chảy (tơi bời tan tác), mà phu xe của nàng muốn đến cứu, cũng bị Cung Nhất đánh cho chật vật.
Xe ngựa cũng bị phá hủy.
Vô Ưu nhìn, cười đến híp cả mắt, tiến vào trong xe ngựa, cũng không quản Cung Ly Lạc có phản ứng gì, cười té ở trong ngực Cung Ly Lạc.
Ngược lại Cung Ly Lạc, từ trong ngực lấy ra một hà bao, ném ra ngoài xe ngựa, lạnh giọng nói, "Những thứ này, là Bổn vương ban thưởng!"
Vừa nghe Cung Ly Lạc mở miệng nói chuyện, bách tính càng thêm có tâm.
Ngay cả Cung Nhất, cũng không nhịn được thở dài.
Xem ra, Vương Gia nhà hắn, thật sự là sủng thê như mạng rồi.
Nhưng mà, nói ở trong lòng, Vô Ưu Quận chúa, đáng giá để Vương Gia nhà hắn, sủng cả đời.
Xe ngựa chậm rãi rời đi.
Lưu lại bị đánh đến chật vật, mặt mũi bầm dập, vẻ mặt Phượng Tê Lan và phu xe của nàng vô cùng nhếch nhác.
"Đáng chết, đáng chết, đáng chết!"
Thù này, nàng nhất định phải báo, nhất định. . . . . .
Bên trong xe ngựa.
"A ha ha, a ha ha. . . . . ."
Vô Ưu cười có chút đau sốc hông (khó thở).
Cung Ly Lạc vỗ nhè nhẹ sau lưng Vô Ưu, "Về sau, cứ cười vui vẻ như vậy, gặp cái gì không vừa mắt, không thuận tâm, cứ vui vẻ như thế, trút giận như thế!"
Vô Ưu nghe vậy, ngơ ngẩn, hốc mắt đỏ lên, vùi ở trong ngực Cung Ly Lạc, "Ca ca người ta sẽ hư!"
Cưng chiều như vậy, sẽ làm nàng hư.
"Nha đầu ngốc!"
Cung Ly Lạc yêu thương thấp giọng kêu, vuốt vuốt đầu Vô Ưu.
Tâm can bảo bối của hắn, hắn cam lòng làm chuyện xấu, chỉ muốn cả đời, cứ như vậy thương, cưng chiều, yêu.
Lâu Ngoại Lâu.
Thân Đồ Thiên Tuyệt đứng ở cửa, nhìn xe ngựa dừng lại, Cung Ly Lạc cẩn thận dắt Vô Ưu xuống xe ngựa, Cung Ly Lạc ngẩng đầu nhìn.
Thân Đồ Thiên Tuyệt nhìn xuống dưới.
Ánh mắt gặp nhau.
Cứ lẳng lặng nhìn nhau như vậy, một lúc lâu, Cung Ly Lạc mới khẽ gật đầu.
Thân Đồ Thiên Tuyệt cũng khẽ gật đầu.
Nhếch miệng lên.
Mục đích tới kinh thành, đã đạt được, hắn nên đi.
Cung Ly Lạc dắt Vô Ưu đi tới lầu ba Lâu Ngoại Lâu.
"Ca. . . . . ."
"Ân!"
"Ngươi có chuyện lừa gạt ta!"
Cung Ly Lạc bật cười, "Một lát nữa, ngươi muốn biết cái gì, cứ hỏi, ta đều nói cho ngươi biết!"
"Đây chính là ngươi nói!"
Lúc hai người đến lầu ba, cửa nhã gian đã mở, nhưng, không thấy bóng dáng Thân Đồ Thiên Tuyệt.
"Người đâu?" Vô Ưu hỏi.
Cung Ly Lạc đi tới trước cửa sổ mở rộng, đứng ở bên cửa sổ, nhìn trên nóc nhà đối diện, Thân Đồ Thiên Tuyệt mặc một bộ hồng y.
"Hắn đi. . . . . ."
Hắn, là vì Cung Ly Lạc mà đến.
Hôm nay, hắn đi, cũng vì Cung Ly Lạc mà đi. . . . . .
Vô Ưu đi tới bên cạnh Cung Ly Lạc, cầm tay Cung Ly Lạc, "Ca ca, bất cứ lúc nào, ta đều ở bên cạnh ngươi, không xa không rời!"
Cung Ly Lạc không nói gì, cầm tay Vô Ưu thật chặt.
Không xa không rời.
Nắm tay nhau mà chết, bên nhau đến già!