Cung Thạc, Cung Hằng bị dọa, nằm mơ cũng không nghĩ tới, Đông Hoàng Cung Diệu sẽ đến, mà sau lưng Đông Hoàng Cung Diệu, Cung Minh Duệ đang ngoan ngoãn đi theo.
Ở sau lưng Cung Minh Duệ, là thủ lĩnh thích khách bọn hắn phái đi ám sát Vô Ưu, đang bị người khác khống chế, không thể động đậy.
"Nhi thần tham kiến phụ hoàng. . . . . ."
Đông Hoàng Cung Diệu hừ lạnh một tiếng, đi vào nhã gian, ngồi xuống.
Long bào giương nanh múa vuốt, khí phách uy nghiêm.
Mặt mũi lãnh lẽo uy nghiêm, con ngươi nghiêm túc, sắc bén phi phàm nhìn Cung Thạc, Cung Hằng.
Ngồi vững vàng trên ngôi vị hoàng đế nhiều năm, quyền thế luôn nắm trong tay, Đông Hoàng Cung Diệu uy nghiêm mười phần, cả người tản ra từng trận khí lạnh.
Cung Hằng, Cung Thạc vẫn quỳ gối bên ngoài nhã gian, không dám tùy ý nhúc nhích.
Cung Minh Duệ nhìn, lạnh lùng khẽ hừ, đi vào nhã gian, đứng ở bên cạnh Đông Hoàng Cung Diệu.
Bộ dáng hả hê này, khiến Cung Hằng, Cung Thạc hận vô cùng.
Tốt cho một phản đồ.
"Còn chưa cút vào, quỳ gối bên ngoài để mất mặt xấu hổ sao?" Đông Hoàng Cung Diệu gầm lên.
Cung Hằng, Cung Thạc đưa mắt nhìn nhau, lập tức quỳ vào nhã gian, trong nháy mắt khi bọn họ tiến vào cửa nhã gian liền đóng lại.
"Phụ hoàng. . . . . ."
"Hừ, còn có mặt mũi kêu trẫm là phụ hoàng, nhưng trẫm cũng không có loại con bất hiếu như các ngươi!"
Vẫn biết, mấy huynh đệ này, tranh đấu vô cùng gay gắt, nhưng không hề nghĩ tới, đã sớm sử dụng bạo lực.
"Phụ hoàng, nhi thần sợ hãi!"
Vào giờ phút này, hai người vẫn làm bộ làm tịch, Đông Hoàng Cung Diệu giận dữ, bỗng nhiên đứng dậy, một cước đá vào trên người Cung Thạc, "Đồ khốn kiếp, ngươi thật sự cho rằng, những chuyện xấu xa ngươi làm, không người nào biết? Áo tiên không thấy vết chỉ khâu?"
Cung Thạc ngã trên đất, khổ sở nhìn Đông Hoàng Cung Diệu, gằn từng chữ, "Muốn gán tội cho người khác, sợ gì không có lý do, phụ hoàng vì Duệ vương dọn sạch chướng ngại, có thể giết chết Ly Lạc, tự nhiên cũng có thể giết chết huynh đệ chúng ta!"
"Ngươi. . . . . ." Đông Hoàng Cung Diệu giận, trợn to cặp mắt nhìn Cung Thạc.
Không trách được Cung Ly Lạc hận hắn như vậy.
Thì ra toàn bộ mọi chuyện, không chỉ mình Cung Ly Lạc nhìn thấy rõ ràng, mà tất cả mọi người cũng đều nhìn thấy rất rõ.
Trong lòng Cung Minh Duệ vui mừng.
Lại mở miệng nói, "Thạch ca ca, tại sao ngươi có thể nói như vậy, phụ hoàng đối với huynh đệ chúng ta, vẫn luôn đối xử như nhau, cái người này, thật đúng là tổn thương tâm tư của phụ hoàng!"
Cung Thạc hừ lạnh, "Đối xử như nhau, Duệ vương nói chuyện không biết suy nghĩ, ngươi cũng không cần chồn chúc tết gà, chúng ta đều không phải là kẻ ngu dốt, hôm nay bị ngươi tính kế, chúng ta nhận tội, chỉ là, Duệ vương cũng không cần vui mừng quá sớm, muốn làm Hoàng đế Đông quốc, không có phụ hoàng sủng ái, Duệ vương, có lẽ còn chưa thể!"
Trong tối Cung Ly Lạc có bao nhiêu binh mã, bao nhiêu người nằm vùng, bao nhiêu tiền tài chiêu binh mãi mã, ai cũng không biết hết được.
Trước đó vài ngày, trận đấu giữa Vô Ưu Quận chúa và Tề Phiêu Phiêu phủ Thừa Tướng, người mở trang là ai, bạc kia tới từ nơi nào, đúng là một chút đều không tra ra được.
"Ngươi. . . . . ."
Cung Minh Duệ gầm lên. d đ L`E~Q`U`Y~D`O`N
Đến lúc nào rồi, còn dám mạnh miệng.
Nghiêng đầu nhìn Đông Hoàng Cung Diệu, "Phụ hoàng, Thạch ca ca, Hằng ca ca chỉ là nhất thời hồ đồ, phụ hoàng. . . . . ."
"Câm miệng!"
Đông Hoàng Cung Diệu gầm lên.
Đây cũng là nhi tử hắn nhìn trúng, cái gì không học, bỏ đá xuống giếng lại học mười đủ mười.
Nghiêng đầu nhìn Cung Thạc, Cung Hằng, trầm giọng hỏi, "Trẫm nhận được mật báo, nói hai huynh đệ các ngươi cấu kết với Thái tử Tam quốc, ám sát Vô Ưu Quận chúa, bắt cóc chắt trai Tuyên Văn Trưởng công chúa, tư thông với địch bán nước, thật sự có chuyện này?"
"Phụ hoàng, oan uổng. . . . . ." Cung Thạc mở miệng kêu oan, lại nghĩ tới nam tử mới vừa bị khống chế thì tuyệt vọng nhắm mắt lại.
Cung Hằng từ đầu đến cuối không nói gì.
Trước mặt một phụ thân thiên vị, mặc kệ ngươi nói cái gì, cũng chỉ là nguỵ biện, đơn giản nên câm miệng, cái gì cũng không nói.
Hắn thích làm sao thì làm thôi.
"Oan uổng hay không, trẫm đã phái người đi điều tra, không lâu nữa, sẽ có thể biết rõ chân tướng!"
Nhưng, Đông Hoàng Cung Diệu nhận được, không chỉ là tin dữ mà càng thêm kinh hoảng.
"Khởi bẩm hoàng thượng, khắp Đông quốc, cũng không tìm được tung tích Thái tử Tam quốc. . . . . ."
"Cái gì?" Đông Hoàng Cung Diệu kêu lên.
"Hồi hoàng thượng, từ sau khi Thái tử Tam quốc ra khỏi Kinh Thành, cũng không tìm được tung tích của bọn họ!"
Đông Hoàng Cung Diệu kinh ngạc.
Người mất tích ở Đông quốc, sẽ khơi lên đại chiến.
Con ngươi híp lại, lãnh nhạt nhìn Cung Thạc, Cung Hằng, "Người đâu, giải Thạc vương, Hằng vương, vào Tông Nhân phủ, không có ý chỉ của trẫm, không cho bất cứ kẻ nào thăm hỏi!"
Đối mặt với kết quả như thế, Cung Thạc, Cung Hằng, chỉ nở một nụ cười nhạt nhòa.
Cung Thạc đột nhiên nhìn Đông Hoàng Cung Diệu, "Phụ hoàng, cả đời này của ngài, tư thế hào hùng, chém giết, có từng hối hận gì chưa?"
Đông Hoàng Cung Diệu híp mắt, lạnh nhạt nhìn Cung Thạc.
Đứa nhỏ này, rốt cuộc muốn nói cái gì?
Trầm mặc không nói gì .
Cung Thạc nở một nụ cười, "Hiện tại có lẽ không có, nhưng mà, tương lai không xa, phụ hoàng, ngươi chắc chắn ân hận lúc đầu đã làm sai!"
Ân hận lúc đầu đã làm sai. . . . . .
Đông Hoàng Cung Diệu ngồi ở trên ghế, tỉ mỉ nghiền ngẫm lời nói của Cung Thạc.
Cung Thạc đã bị mang đi, nhưng, lời của hắn, vẫn vòng quanh ở bên tai.
Ân hận lúc đầu đã làm sai?
Là chỉ cái gì?
"Phụ hoàng. . . . . ."
Cung Minh Duệ thấp giọng kêu, muốn nói gì, lại thấy sắc mặt Đông Hoàng Cung Diệu không tốt, lập tức im miệng.
Đông Hoàng Cung Diệu khoát tay, "Ngươi trở về đi!"
"Phụ hoàng, hay là nhi thần trước hộ tống phụ hoàng hồi cung!"
Đông Hoàng Cung Diệu híp mắt, nhìn Cung Minh Duệ, "Duệ nhi. . . . . ."
"Nhi thần ở đây!"
"Không cần không vâng lời trẫm, cho dù trẫm thương ngươi, cưng chiều ngươi, cũng không cần khiêu chiến ranh giới cuối cùng của trẫm, có hiểu không?"
Cung Minh Duệ nghe vậy, kinh hãi.
Mồ hôi lạnh đột nhiên chảy ra, vội nhắm mắt, "Dạ, phụ hoàng, nhi thần cáo lui!"
Cung Minh Duệ hết sức lo sợ rời khỏi Lâu Ngoại Lâu, đứng ở bên ngoài Lâu Ngoại Lâu, ngẩng đầu nhìn lầu hai, con ngươi nheo lại.
Xoay người rời đi. . . . . .
Nhã gian lầu hai.
Đông Hoàng Cung Diệu ngồi im hồi lâu, mới lạnh nhạt mở miệng, "Ngươi nói, Duệ nhi và Ly Lạc, ai giống nhi tử của trẫm hơn?"
Thôi công công nhíu mày.
Tâm tư hơi đổi, nhắm mắt.
Đông Hoàng Cung Diệu nhìn, hít sâu một hơi, "Ngươi đi theo bên cạnh trẫm nhiều năm, tâm tư của trẫm, ngươi luôn có thể hiểu rõ, hôm nay, ngươi hãy nói cho trẫm biết, người nào tương đối giống nhi tử của trẫm?"
Nếu như, Cung Ly Lạc thật sự là ruột thịt máu mủ của hắn.
Vậy những năm này, hắn đã làm những gì với nhi tử của mình?
Giết, ám sát? di đa le quy đon
Thôi công công nghe vậy, nằm xuống quỳ trên mặt đất, "Hồi hoàng thượng, Lạc vương giống như hoàng thượng lúc còn trẻ!"
"Tại sao lại như vậy?"
"Mặc kệ là mưu tính, hay là ẩn nhẫn, Lạc vương đều giống hoàng thượng!"
Đông Hoàng Cung Diệu thở ra một hơi, "Người đâu!"
Ẩn vệ đứng ở trước cửa, "Hoàng thượng. . . . . ."
"Phái người giám thị Duệ vương phủ!"
"Dạ!"
Đứng dậy rời đi, đang ở khúc quanh, Đông Hoàng Cung Diệu khẽ dừng bước, hắn biết, Thân Đồ Thiên Tuyệt ở trên lầu.
Lông mày nhẹ nhíu lại, cất bước rời đi.
Lầu ba, Thân Đồ Thiên Tuyệt đứng ở trước cửa sổ, nhìn Đông Hoàng Cung Diệu lên Long Liễn, tay, từ từ nắm quyền.
Đông Hoàng Cung Diệu. . . . . .
Cung Diệu. . . . . .
Long Liễn còn chưa động.
"Hoàng thượng, là hồi cung, hay là?" Thôi công công đứng ở bên ngoài Long Liễn, nhỏ giọng hỏi thăm.
"Đi Lạc vương phủ!"
"Dạ!" Lạc vương phủ.
Đông Hoàng Cung Diệu ngồi ở trong Long Liễn, nhìn lồng đèn lớn, chiếu sáng ba chữ Lạc vương phủ rất lớn.
Vẫn còn nhớ, năm đó khi Ly quý phi vào cung.
Hắn đã yêu, thật lòng chân thành yêu.
Nhưng nàng lại cấu kết cùng người khác, còn mang bầu nghiệt chủng, sinh non sinh hạ Cung Ly Lạc.
Ly Lạc. . . . . .
Ban đầu Ly quý phi nói, khi sinh hài tử, mặc kệ là nam hài, hay nữ tử, cũng đều gọi là Ly Lạc.
Ly ~
Lạc ~, là chữ của mình. (hình như là do hoàng thượng đặt vì chữ Lạc chẳng liên quan gì đến tên của hoàng thượng)
"Hoàng thượng, đến Lạc vương phủ!" Thôi công công ở bên ngoài Long Liễn thấp giọng kêu.
Đông Hoàng Cung Diệu hít sâu một hơi, "Đi, để cho Ly Lạc tiếp giá!"
"Dạ!"
Thôi công công lập tức tiến lên, nói với thủ vệ ở đối diện, "Hoàng thượng giá lâm, mau đi bẩm báo, để cho Vương Gia nhà ngươi ra ngoài tiếp giá!"
Thủ vệ nhìn Thôi công công một cái, ngẩng đầu ưỡn ngực, cung kính nói, "Vương Gia nói, Quận chúa đã ngủ, không cho bất luận kẻ nào quấy rầy!"
Thôi công công nổi đóa, xoay người đi bẩm báo với Đông Hoàng Cung Diệu.
Đông Hoàng Cung Diệu nghe vậy, vô cùng tức giận.
Vốn muốn nói, hồi cung, nhưng trong nháy mắt, thay đổi chủ ý, xuống xe ngựa.
Thủ vệ quỳ một chân trên đất, nói "Tham kiến hoàng thượng. . . . . ." Sau đó, ngạo nghễ tiến vào Lạc vương phủ, dọc đường, người quỳ đầy đất, Đông Hoàng Cung Diệu cũng không kêu bọn họ đứng dậy, trực tiếp đi đến đại sảnh.
Ngồi ở chủ vị, Lạc vương phủ trừ mấy nữ đầu bếp ở phòng bếp, tỳ nữ giặt xiêm áo, trên cơ bản đều là người sai vặt, hôm nay từng người một bởi vì hoàng đế đến, rời giường tới đây thỉnh an, sau đó quỳ trên mặt đất, cúi đầu rũ mắt, không dám thở mạnh.
Đông Hoàng Cung Diệu ngồi ngay ngắn, hôm nay hắn phải nhìn xem Cung Ly Lạc có thể kiên trì đến khi nào.
Nhưng Đông Hoàng Cung Diệu sai lầm rồi.
Khi Cung Ly Lạc biết Đông Hoàng Cung Diệu tới Lạc vương phủ, đã sớm mang theo Vô Ưu leo tường rời đi.
Mạc Cẩn Hàn, Phong Thành Quang cũng núp ở viện mình không ra.
Khung cảnh sơn thủy vùng ngoại ô.
Vô Ưu cởi hết giầy, ngâm chân mình trong nước, Cung Ly Lạc lại ở một bên, cầm ống sáo, nhẹ nhàng thổi lên giai điệu động lòng người.
Vô Ưu nhẹ nhàng ngâm nga theo, tình chàng ý thiếp, nhật nguyệt làm bạn, thương thiên đại địa làm chăn làm giường, tình nghĩa lưu luyến, quay đầu nhìn lại, mỗi một lần nhìn nhau, không khỏi triền miên.
Trời làm chăn, đất làm giường, ôm nhau ngủ.
Khi ánh sáng mặt trời mọc lên, Cung Ly Lạc cởi xiêm áo của mình, nhẹ nhàng che mặt Vô Ưu, tránh cho ánh mặt trời, chiếu vào làm nàng khó có thể ngủ.
Cứ như vậy lẳng lặng nhìn Vô Ưu ngủ say.
Ưu nhi, Ưu nhi của hắn. . . . . .
Lạc vương phủ.
Đông Hoàng Cung Diệu giận dữ, vỗ một cái vào trên khay trà.
Hắn đợi một đêm, những người này lại đến nói cho hắn biết, Cung Ly Lạc vốn không ở Lạc vương phủ.
"Hồi cung!"
Vô cùng tức giận rời đi.
Đông Hoàng Cung Diệu chân trước rời khỏi Lạc vương phủ, Cung Ly Lạc chân sau mang theo Vô Ưu trở về Lạc vương phủ.
Nhìn cái ghế giữa đại sảnh, trong con ngươi, mờ mịt không rõ.
Một hồi lâu sau mới thản nhiên mở miệng, "Đổi!"
Quản gia lập tức lên tiếng trả lời, "Dạ!"
Thư phòng.
Vô Ưu tiếp tục xem sách thuốc, thỉnh thoảng dùng bút đánh dấu, ngẩng đầu nhìn Cung Ly Lạc, thấy mặt Cung Ly Lạc lộ vẻ trầm tư.
Vô Ưu đặt sách xuống, đi tới trước mặt Cung Ly Lạc, giơ tay lên nhẹ nhàng xoa bóp trán của Cung Ly Lạc, "Ca ca, gặp phải việc khó?"
Cung Ly Lạc cầm tay Vô Ưu, "Không có gì, có thể giải quyết được!"
"Có thật không?"
"Uh, đi xem sách đi, những việc vặt này, ta có thể xử lý thật tốt!"
Vô Ưu gật đầu, "Vậy ta đấm bóp cho ngươi một lúc, ngươi nhắm mắt lại!"
"Tốt!"
Thế gian, cũng chỉ có Vô Ưu của hắn, sẽ để ý đến nhất cử nhất động của hắn.
"Ưu nhi. . . . . ."
"Ân!"
"Cám ơn ngươi đã ở bên cạnh ta, quan tâm ta!"
Vô Ưu cười, không nói gì.
Làm sao nàng không cảm ơn Cung Ly Lạc đã ở bên cạnh nàng, không xa không rời khỏi nàng.
Cơm tối là do phòng bếp làm. diendan_lequydon.côm
Mười mấy món ăn, mặn chay phối hợp, sắc hương vị đều đủ, nhìn thôi cũng làm người ta nhỏ dãi.
Mặt mũi Mạc Cẩn Hàn vẫn còn sưng, Phong Thành Quang run sợ liếc mắt nhìn Vô Ưu, uất ức xoay đầu đi.
"Hừ. . . . . ."
Vô Ưu buồn cười, đổ rượu đưa cho Phong Thành Quang, Phong Thành Quang kinh ngạc, sau khi do dự một chút, thò tay tiếp nhận.
Mùi rượu tỏa ra bốn phía, rượu ngon.
Một bữa cơm, tuy không nói là hoà thuận vui vẻ mỹ mãn, nhưng lại rất thoải mái.
Sau khi ăn xong, trở về phòng của mình.
Sau khi trở về phòng, Cung Ly Lạc bắt đầu đổi y phục dạ hành.
Vô Ưu nhìn, nhỏ giọng hỏi, "Ca ca, ngươi phải đi ra ngoài?"
"Uh, vào cung một chuyến!"
Vô Ưu nghe vậy, cũng không hỏi Cung Ly Lạc vào cung làm gì, có nhiều chuyện, biến hóa nhanh, trong một khoảng thời gian ngắn Cung Ly Lạc cũng không thể nói rõ ràng.
"Nhớ cẩn thận, ta chờ ngươi trở lại!"
Cung Ly Lạc cười, "Tốt!"
Mặc y phục dạ hành xong, Cung Ly Lạc Phi thân ra khỏi Lạc vương phủ.
Hoàng cung.
Thị vệ so với trước kia, nhiều gấp ba, chỗ tối càng ổn định.
Cung Ly Lạc nhìn, lạnh lùng nhếch môi.
Cho rằng như vậy, là có thể ngăn cản hoặc dự phòng sao? Thật là ngây thơ ngu xuẩn.
Thân thể nhảy mấy cái, nhanh như tia chớp, ở thời điểm những thị vệ, ám vệ, ẩn vệ kia còn chưa phát giác, đã lẻn vào trong một phòng.
"Người nào. . . . . ." Người bên trong căn phòng kêu lên, thanh âm bén nhọn.
"Là ta!" Âm thanh Cung Ly Lạc lạnh nhạt.
"Nô tài ra mắt chủ tử!"
Cung Ly Lạc ừ một tiếng, tìm chỗ ngồi xuống, xuyên thấu qua đêm tối, nhìn người trước mặt.
"Hoàng thượng, gần đây có làm chuyện gì mờ ám không?"
"Bẩm chủ tử, tạm thời không có, chỉ là, hoàng thượng phái người giám thị quốc sư và Duệ vương!"
Cung Ly Lạc nhíu mày, "Lần sau hoàng thượng hỏi, ngươi hãy nói, có chút việc, hoàng hậu không biết, nhưng, cùng hoàng hậu vào cung, hiện giờ Trương quý phi, Lương quý phi có lẽ biết!"
"Dạ, nô tài nhớ!"
Cung Ly Lạc gật đầu đứng dậy, người nọ lập tức thấp giọng kêu, "Chủ tử, Tôn nhi của ta. . . . . ."
"Ngươi yên tâm, hắn rất tốt, chỉ cần ngươi làm việc thật tốt, một ngày nào đó, nhất định có thể đoàn tụ với hắn!"
"Dạ!"
Sau khi Cung Ly Lạc rời đi, trong phòng mới chậm rãi đốt ngọn đèn dầu lên, Thôi công công vô lực ngồi ở trên ghế.
Thật lâu cũng nói không ra một câu.
Trước kia, hắn là tâm phúc của hoàng đế, trung thành và tận tâm.
Hôm nay, hắn là tâm phúc của Cung Ly Lạc, tuyệt không hai lòng.
Thạc vương phủ.
Ba người Bùi Ngọc, Cô Vân Sở, Hoàn Nhan Cảnh núp trong bóng tối, nôn nóng đến muốn dậm chân.
Vốn cho là, Thạc vương phủ sẽ là một chỗ an toàn, nhưng không ngờ, nơi này còn nguy hiểm hơn bên ngoài.
Tiến vào được, nhưng không ra được.
Phòng giam ở Tông Nhân phủ.
Cung Thạc, Cung Hằng ngồi xếp bằng, từ đầu đến cuối, Cung Hằng chưa từng nói câu nào.
"Tại sao ngươi không nói lời nào?" Cung Thạc hỏi.
Cung Hằng nhìn Cung Thạc, "Nói cái gì, mặc kệ nói gì, phụ hoàng vì mở đường cho Cung Minh Duệ, chúng ta chắc hẳn phải chết không thể nghi ngờ, nếu hẳn phải chết, cần gì phải tốn nước miếng!"
"Cũng không có đường sống sao?" Cung Thạc hỏi.
"Có!"
Cung Thạc vui mừng, "Là gì, ngươi nói mau!"
Cung Hằng nhìn Cung Thạc, nhắm mắt, "Khiến mẫu phi đi gặp Cung Ly Lạc, nói tất cả những gì nàng biết cho Cung Ly Lạc, có lẽ, Cung Ly Lạc sẽ ra mặt cứu chúng ta!"
Cung Thạc nghe vậy, không nói gì.
Những bí mật này, người liên quan rất rộng, ai dám nói ra.
Chỗ tối, Cung Ly Lạc từ từ lui xuống.
Như lúc tới, lặng yên không một tiếng động.
Lạc vương phủ.
Vô Ưu ngả trên giường, cầm một quyển sách thuốc, lung tung lật vài tờ, lại không có tâm tư xem, định đứng dậy, mang đàn, nhẹ nhàng khảy đàn.
Giai điệu mê ly, thản nhiên câu hồn.
Trong không khí, dị động (tiếng động không bình thường) truyền đến, con ngươi Vô Ưu híp lại, khóe miệng khẽ mỉm cười.
Thì ra đã yêu đến một cảnh giới, không cần ôm, không cần hôn, chỉ cần một chút xíu gió thổi cỏ lay, hoặc là hơi thở, đã có thể biết là hắn.
Tay, nhẹ nhàng đặt ở trên cây đàn, Vô Ưu cười nhạt, "Trở lại!"
Cung Ly Lạc gật đầu, "Trở lại!"
"Mọi chuyện như thế nào rồi?"
"Thành công không tưởng tượng được!"
Vô Ưu cười.
Cứ như vậy, chính là cực tốt.
Một đêm này, không có hô mưa gọi gió, cùng đi Vu Sơn, chỉ ôm nhau thật chặt, thản nhiên mà ngủ.
Cung Ly Lạc vô cùng yêu thương Vô Ưu.
Dù sao, Vô Ưu mới mười lăm, sao hắn có thể không để ý đến thân thể Vô Ưu, đòi hỏi không đáy.
Còn nữa, ôm lấy Vô Ưu ngủ như vậy, đã là một chuyện cực kì hạnh phúc.