Cung Nhất kinh ngạc nhìn Vô Ưu, lắc đầu một cái.
"Người trong lòng ngưỡng mộ?"
Cung Nhất vẫn lắc đầu.
Hắn cả ngày bận đến chết, làm gì có thời gian đàm tình thuyết ái (nói chuyện yêu đương), lại nói, cả ngày hắn chỉ có một cái mặt đen (mặt lạnh), cô nương nào sẽ thích.
Chẳng lẽ. . . . . .
"Quận chúa, người muốn chỉ hôn cho thuộc hạ sao?"
Vô Ưu cười nhạo, "Ngươi cảm thấy thế nào?"
Cung Nhất khô khốc cười một tiếng, "Ha ha, ha ha, Quận chúa, nếu người có ý định này, ngàn vạn đừng chỉ một người quá xấu xí, dinh dưỡng không đầy đủ, ta thích béo ụt ịt, dễ nuôi!"
Vô Ưu cầm ly trà trên bàn lên ném về phía Cung Nhất, Cung Nhất cười né tránh.
"Cung Nhất, trở về, ta sẽ nói ca ca phạt ngươi lăn đinh bản (bàn đinh)!"
Cung Nhất kinh ngạc, "Quận chúa. . . . . ."
"Ta nói với ca ca, ngươi chửi bới ta, còn né tránh sự trừng phạt của ta!"
Cung Nhất hô to oan uổng, hắn không có, hắn bảo đảm với trời đất, hắn thật không có.
Cầu cứu nhìn Thúy Thúy, Thúy Thúy vội cúi đầu.
Trong lòng nghi ngờ.
Tiểu thư một lòng muốn có đứa bé, len lén chế thuốc uống, Cung Nhất lại ngu ngốc, giẫm phải tiểu thư.
Nàng nào dám cầu cạnh.
Vô Ưu hừ lạnh một tiếng, đứng dậy, đi xuống dưới lầu, liếc mắt nhìn Cung Minh Duệ bị nâng lên, cả người nhếch nhác, âm u khẽ hừ cười, chuẩn bị lên xe ngựa trở về Lạc vương phủ.
"Ha ha, dạo này, thật là người không biết xấu hổ cũng dám ra cửa, cũng không biết phụ thân nương nàng dạy dỗ như thế nào, dạy nàng thành dạng chó hình người, thực sự ghê tởm đến cực điểm!"
Một âm thanh chanh chua cay nghiệt truyền đến.
Vô Ưu thản nhiên nghiêng đầu nhìn, chỉ thấy một nữ tử, vô số tùy tùng, trang điểm xinh đẹp, giống như một com chim Khổng Tước, khó đến gần.
Nhưng, cho dù trang phục hoa lệ như thế nào, cũng không che giấu được sự tầm thường của nàng, gà rừng chính là gà rừng, trang điểm như thế nào, cũng không thể hóa thành Phượng Hoàng. Vô Ưu khẽ cau mày.
Nữ tử này đang chửi mình sao? l>ê q?úy đ;ôn
Nếu như vậy, lá gan của nàng thật là lớn, dám đưa tới cửa —— tự tìm cái chết.
Nhưng mà, Vô Ưu tự nhận là người có phẩm cách, cũng không thể, chó cắn ngươi một cái, ngươi cũng cắn lại một cái.
Ngẩng đầu ưỡn ngực, đi về phía trước.
Ai ngờ gà rừng kia lại cản đường đi của Vô Ưu.
"Nói ngươi đó, thế nào, sợ Bản Công chúa sao? Nếu như sợ cũng không có việc gì, quỳ xuống dập đầu một trăm cái với Bản Công chúa, nếu tâm tình Bản Công chúa tốt, sẽ tha cho ngươi, nếu tâm tình không tốt. . . . . ."
Vô Ưu khẽ nhíu mày, "Ngươi đang nói chuyện với ta phải không?"
"Vẻ mặt này của ngươi, ngươi lại dám dùng ánh mắt khinh thường này nhìn Bản Công chúa!"
Vô Ưu cười cười, âm thanh lạnh nhạt hỏi, "Ngươi là chó hoang nhà ai, không cài chốt, chạy đến đây sủa loạn sao?"
"Ngươi. . . . . ." Mạn Nhã Công chúa gầm lên một tiếng, roi trong tay đánh về phía Vô Ưu, trường tiên vù vù.
Con ngươi của Vô Ưu lạnh lẽo, đưa tay bắt được trường tiên, dùng sức kéo, trường tiên từ trong tay Mạn Nhã Công chúa bay đi, rơi vào trong tay Vô Ưu, sau đó bị Vô Ưu dùng sức kéo ra, cứng rắn kéo thành mấy đoạn, đánh ở trên đầu Mạn Nhã Công chúa.
Âm u lạnh lẽo cười một tiếng.
Giơ ngón út lên với nàng, khoa tay múa chân vài cái.
Mặt của Mạn Nhã Công chúa, trong nháy mắt đỏ lên, tức giận đến mức ngực phập phồng dữ dội, nàng là Công chúa tôn quý của Đông quốc, được phụ hoàng sủng ái, người khác nhìn thấy nàng đều khách khách khí khí cố gắng nịnh hót, nữ nhân này lại có thể. . . . . .
"Tiện nhân, ngươi lại dám. . . . . ." Mạn Nhã Công chúa nói xong, nhìn về phía sau, "Bọn cẩu nô tài các ngươi, thất thần cái gì, lột da nàng cho Bản Công chúa!"
Vô Ưu nghe vậy, ánh mắt lạnh lùng híp lại, quét nhìn Cung Nhất, "Cung Nhất. . . . . ."
"Có thuộc hạ!"
"Tới một người, giết một người, tới hai người, giết một đôi, nếu ai dám hạ thủ lưu tình, xuống tay không đủ hung ác tàn nhẫn, trở về chịu phạt!"