Ngay đêm đó.
Cung Minh Duệ mang rương lớn rương nhỏ lễ vật đi gặp Thái tử Tây quốc Bùi Ngọc.
"Thái tử Tây quốc hữu lễ!"
Bùi Ngọc hừ lạnh một tiếng, quay đầu, khi nhìn thấy đồ Cung Minh Duệ mang tới thì tâm tình không tốt.
Trong lòng ngấm ngầm mưu tính.
Nhìn Cung Minh Duệ, "Duệ vương, ngươi không cảm thấy, ngươi giọng khách át giọng chủ sao?"
Không phải Thái tử Đông quốc, bộ dạng, còn phô trương hơn Thái tử Đông quốc Cung Thịnh, đồ đưa tới, đều là tinh phẩm.
Xem ra. . . . . .
Đông quốc sắp thay người đứng đầu.
Nhưng mà, sau khi Thái tử bị phế, ai có khả năng thượng vị đây?
Cung Minh Duệ cười, "Không dối gạt thái tử Tây quốc, phụ hoàng sớm có ý phế Thái tử, những năm này, Bổn vương cũng ở bên ngoài nuôi dưỡng không ít thế lực, những thế lực này, đều là ý của phụ hoàng!"
Như thế, còn có gì không nói rõ ràng.
Bùi Ngọc cười nhạo một tiếng, cực kì lạnh nhạt, "Ý của Duệ vương là?"
"Ý của bổn vương, muốn thái tử Tây quốc bắt lấy chuyện này không tha, Cung Ly Lạc nhất định phải có một câu trả lời thỏa đáng!"
"Cái này, không cần Duệ vương phí tâm, Bổn cung nhất định bắt Cung Ly Lạc trả giá thật lớn!"
Cung Minh Duệ cười.
Bùi Ngọc cũng cười.
Lúc âm mưu nào đó còn chưa nói thành lời, đã có kết quả.
Cung Minh Duệ đứng dậy, "Cáo từ!"
"Đi thong thả, không tiễn!"
Sau khi Bùi Ngọc tiễn Cung Minh Duệ, đi xem Bùi Diệu Nguyệt.
"Ca ca. . . . . ."
Bùi Ngọc nhìn Bùi Diệu Nguyệt, "Diệu Nguyệt, ngươi cống hiến vì Tây quốc, sau khi trở về, phụ hoàng chắc chắn sẽ khen ngợi ngươi, về phần hôn sự của ngươi và Trâu Thành, ta nhất định bẩm báo với phụ hoàng, hứa hôn cho ngươi!"
Bùi Diệu Nguyệt nhìn Bùi Ngọc.
Lệ rơi đầy mặt.
Làm sao nàng lại thích lưng hùm vai gấu, râu quai nón Trâu Thành, nàng thích Cung Ly Lạc. . . . . .
Nhưng, Bùi Ngọc đã nói đến nước này, nàng nào dám phản bác.
Cung Minh Duệ lại đi tìm Cô Vân Sở, mang rất nhiều chuyện, nói Thiên Hoa Loạn Trụy (ba hoa chích choè), Cô Vân Sở chỉ nói một câu, "Cụ thể lúc nào thời cơ đến, Bổn cung sẽ xuất binh lúc đó!"
Hoàn Nhan Cảnh vẫn cười nhạt không nói, không đáp lời, cũng không phản đối, cười nhạt một tiếng.
Nụ cười đó khiến trong lòng Cung Minh Duệ chột dạ.
Lạc vương phủ.
Vô Ưu ngâm mình ở trong thùng tắm, sung sướng ca hát.
Cung Ly Lạc chà lưng cho Vô Ưu, bóp vai, hầu hạ Vô Ưu tắm rửa.
"Ca ca, ban đầu trước khi chưa gặp Cung Minh Duệ, ta tưởng rằng là nhân vật lợi hại, hôm nay nhìn thấy. . . . . ." Vô Ưu nghiêng đầu nhìn Cung Ly Lạc, cười cười, "Cũng chỉ có như vậy sao?"
Cung Ly Lạc thản nhiên nhếch môi, "Có chém giết, tự nhiên có bằng mặt không bằng lòng, Cung Diệu hắn có thể bồi dưỡng một Cung Minh Duệ, yêu như chí bảo, giết ta, đẩy ta đến đầu gió đỉnh sóng, ta tự nhiên sẽ phái người, trà trộn vào bên cạnh Cung Minh Duệ, khắp nơi a dua nịnh hót, để cho hắn tìm hiểu không thấu đáo, cái gì gọi là giang hồ chân chính, chém giết chân chính!"
Vô Ưu kinh ngạc.
Cái này cần bao nhiêu tâm tư, mới có thể sớm phát hiện âm mưu của Đông Hoàng Cung Diệu, đề phòng khắp nơi.
Đó là phụ thân ruột sao?
Thật sự là phụ thân ruột sao?
"Ca ca. . . . . ."
Cung Ly Lạc giơ tay lên, nhẹ nhàng chặn đôi môi đỏ mọng của Vô Ưu, "Ưu nhi, không cần phải nói, có ngươi, thiên hạ phụ ta thì thế nào!"
Mũi Vô Ưu chua xót, đầu dựa vào ngực Cung Ly Lạc, "Ta thà phụ hết người trong thiên hạ, cũng không muốn người trong thiên hạ phụ bạc ta!"
"Thuận ta thì sống nghịch ta thì chết, ca ca, vì cuộc sống tốt đẹp của chúng ta, đứa bé sau này của chúng ta, độc ác đi!"
Đứa bé. . . . . .
Cung Ly Lạc nhìn vào thùng tắm, bụng của Vô Ưu.
Gật đầu, "Ưu nhi, ta biết!"
Ngày hôm sau.
Kinh Thành, lời đồn đãi bay đầy trời.
Bao nhiêu người nói Vô Ưu họa quốc ương dân (hại nước hại dân), Cung Ly Lạc bao che Vô Ưu, dung túng Vô Ưu cắt đứt ngón tay của Công chúa Tây quốc Diệu Nguyệt. . . . . .
Phố lớn ngõ nhỏ, nói muốn bao nhiêu khó nghe, thì có bấy nhiêu khó nghe.
Vô Ưu ở Lạc vương phủ, chậm rãi ăn điểm tâm, âm thanh lạnh nhạt phân phó Cung Nhất, "Truyền lời nói này ra, một lát nữa nếu ta đi ra khỏi Lạc vương phủ, còn nghe có người nghị luận chuyện này, nhất định giết không tha!"
"Chuyển lời này cho nhóm người Tây quốc kia, một lát nữa, ta muốn tới cửa bái phỏng (viếng thăm). . . . . ."