"Ưu nhi. . . . . ."
Cung Ly Lạc nhìn Vô Ưu.
Hắn lại không biết, Vô Ưu luôn luôn lạnh lùng, sẽ rời giường sớm một chút làm điểm tâm cho hắn.
Trong nháy mắt cảm động vô cùng.
Ôm Vô Ưu thật chặt, nói không nên lời.
Vô Ưu cười, "Ca ca, rời giường, thức ăn sẽ lạnh!" Nói xong, đẩy Cung Ly Lạc ra, cười đứng dậy, đi lấy xiêm áo cho Cung Ly Lạc, trở lại bên giường.
"Ca ca, bộ xiêm áo này như thế nào?"
Cung Ly Lạc nhìn xiêm áo, cùng một màu tím, giống nhau như đúc, không hề khác biệt, Vô Ưu cầm, thận trọng hỏi ngược lại.
Cung Ly Lạc gật đầu.
Kéo tay Vô Ưu, "Ưu nhi, tối hôm qua, thật xin lỗi, ta làm ngươi đau!"
Vô Ưu cười, tiến tới bên tai Cung Ly Lạc, "Đêm qua ca ca mãnh liệt như vậy, vô cùng tính phúc....!"
Cung Ly Lạc đỏ mặt, biết Vô Ưu đang an ủi hắn.
"Ưu nhi, ta khó chịu, không phải bởi vì Hoàng đế đối với Cung Minh Duệ rất tốt, mà là, vì mẫu phi không đáng. . . . . ."
Phá hủy tuổi xuân, không có tình yêu, mất người nhà, kết quả cuối cùng, chính là chết ở lãnh cung, thi thể bị cuốn vào chiếu rơm, chôn ở đâu, hắn cũng không thể nào biết được.
"Ca ca, ta biết, cho nên, ngươi không cần phải giải thích!" Vô Ưu nói xong, mặc xiêm áo cho Cung Ly Lạc.
Thật ra thì, xiêm áo của mình, Vô Ưu cũng mặc không tốt.
Hơn nữa sau khi trở về, xiêm áo càng ngày càng hoa lệ, dây càng ngày càng nhiều, móc cũng nhiều, phiền chết đi.
Giúp Cung Ly Lạc mặc xiêm áo, Vô Ưu lại rửa mặt cho Cung Ly Lạc, phục vụ Cung Ly Lạc súc miệng.
Hai người ngồi ở trước bàn cơm, Vô Ưu rất thận trọng mở miệng nói, "Ca ca, đây là lần đầu tiên Vô Ưu phục vụ ngươi, về sau, ta cũng không có ý định bởi vì tâm tình ngươi không tốt, phục vụ ngươi, ta sẽ cách xa ngươi, cuộc sống của chúng ta vốn đã rất không tốt rồi, nhưng ngươi bởi vì những chuyện vụn vặt kia, khiến cho mình khó chịu!"
Vô Ưu nói xong, gắp đồ ăn đặt ở trong chén Cung Ly Lạc, "Ăn cơm đi!"
"Ăn xong điểm tâm, chúng ta ra ngoài đi dạo!"
Mọi việc thế tục, cũng không muốn đi quản, người nào chọc nàng, đánh, giết, đánh không lại, cắn cũng phải cắn một cái.
Cung Ly Lạc gật đầu, ăn cơm.
Thỉnh thoảng, nói chuyện với Vô Ưu, Vô Ưu thản nhiên lên tiếng trả lời.
Cung Ly Lạc biết, Vô Ưu tức giận, giận hắn không tranh.
Giống như khi còn bé, nàng mất hứng, rầu rĩ ăn cơm, dùng bữa, đối với hắn cũng xa cách.
"Ưu nhi!"
"Ừm!"
Cung Ly Lạc thấy Vô Ưu lên tiếng trả lời, cười.
Chỉ cần còn lên tiếng trả lời, tỏ ý, không phải rất tức giận, còn có thể dỗ được, "Chúng ta cùng đến nơi nào?"
"Đều tốt!"
Đi chỗ nào cũng không sao, tốt nhất, có một người không muốn sống, cho nàng hả giận.
Vô Ưu nghĩ như vậy.
Bên kia, quản gia báo lại, "Vương Gia, Quận chúa, Duệ vương, cùng Thái tử Tam quốc, Công chúa tới chơi!"
Cung Ly Lạc khẽ nhíu mày. L/ê Q#uý Đ$ôn
Trong nháy mắt, khí lạnh trên người tỏa ra bốn phía, lạnh lẽo gia tăng mãnh liệt.
Vô Ưu lại cười, chậm rãi để đũa xuống, "Quản gia!"
"Quận chúa!"
"Chiêu đãi thật tốt, dùng trà ngon nhất, trà cụ (dụng cụ dùng pha trà) quý báu nhất, điểm tâm tinh sảo nhất, cần phải chăm sóc khách thật tốt, chăm sóc chu đáo, biết không?"
Quản gia kinh ngạc.
Không phải nên, trực tiếp đuổi đi sao?
Vô Ưu cười nhìn quản gia, ngoắc ngoắc tay với quản gia, quản gia lập tức đến gần, Vô Ưu nói nhỏ mấy câu bên tai quản gia, mặt quản gia mờ mịt nhìn Vô Ưu.
"Thế nào, không làm được?"
Quản gia lắc đầu, "Quận chúa, nô tài sợ bọn họ sẽ không mắc mưu!"
Vô Ưu nở một nụ cười, "Quản gia, có làm hay không là chuyện của ngươi, bọn họ bị mắc mưu hay không là chuyện của bọn họ, ngươi nên nhớ, ta là chủ tử, về sau không cho nghi ngờ quyết định của ta, hiểu không?"
Nói xong, trên mặt Vô Ưu vẫn nở một nụ cười như cũ, nhưng, giọng nói lại càng ngày càng lạnh.
Quản gia nuốt một ngụm nước bọt, vội vàng lên tiếng trả lời, "Dạ, nô tài nhớ kỹ!"
Lui ra, đi chuẩn bị.
Vô Ưu tốn hơi thừa lời nghiến răng nở một nụ cười, nhìn Cung Ly Lạc, "Ca ca, chúng ta kiếm nhiều tiền, như thế nào?"