Lần đầu tiên thất bại, Phong Thành Quang định đứng ở sau lưng Vô Ưu, nhưng thấy bàn tay trắng nõn của Vô Ưu sờ dây đàn, trên dây đàn, vô số luồng khí ngưng tụ thành một cây châm, nhỏ như tóc gáy, không nhìn kỹ tuyệt đối không nhìn ra.
Bàn tay trắng nõn của Vô Ưu khuề nhẹ, dùng sức, châm nhỏ từ đàn bắn ra, xuyên thấu cây cột.
Con ngươi Vô Ưu hơi mở, liếc nhìn một nụ hoa, chỉ gảy nhẹ dây đàn một cái, một luồng khí bay ra, bắn trúng ngay giữa nụ hoa, Vô Ưu nở một nụ cười.
Liên tục bắn ra vài luồng khí, đều ngay giữa.
Nhắm mắt, dựa vào trí tưởng tượng, không cần bắn.
"Thì ra, đây chính là đoạt lòng người!" Phong Thành Quang, thở dài.
Hắn nghiên cứu mấy chục năm, cũng không nghiên cứu ra tất cả nhưng hôm nay lại bị Vô Ưu trong phút chốc, lĩnh ngộ. . . . . .
Thực sự xấu hổ.
Vô Ưu lại cười, "Có muốn thử khúc thứ tư một chút hay không?"
Phong Thành Quang há miệng muốn cự tuyệt, hắn thật sự không chịu nổi loại đả kích này, Vô Ưu cũng không cho hắn cơ hội, "Thử một chút đi, một hồi, nếu ta không khống chế được, còn cần ngươi giúp đỡ!"
Nói xong, nhắm mắt, tĩnh tâm, sờ dây đàn.
Chợt trên bầu trời, chim tước bay qua, Vô Ưu ôm đàn đứng dậy, thân thể ngửa ra sau, đàn đặt trong lòng, ngón tay khẽ vuốt, vô số đàn khí xông lên trời, chợt thấy chim tước rớt xuống đất.
Vô Ưu cười.
Phong Thành Quang khiếp sợ miệng há to, con ngươi cũng muốn rớt ra.
Dù là thiên tài, cũng không thể không có chỗ sai sót như vậy. . . . . .
Vô Ưu càng đánh càng hăng hái, trực tiếp gảy khúc thứ năm, trong phút chốc, giống như có trăm vạn đại quân, đao khí đi tới . . . . . .
Vô Ưu đột nhiên đưa tay ép dây đàn, nhắm mắt, hít vào.
Phong Thành Quang giống như gặp quỷ nhìn Vô Ưu.
Đúng rồi, mấy chục năm hắn học tập, ba năm nàng đã học được toàn bộ, hôm nay, hôm nay, bản lĩnh Đàn, thì tính là cái gì, thật sự không tính là cái gì, nhưng mà, vì sao, vì sao. . . . . .
"Ngươi.....ngươi……ngươi. . . . . ."
Vô Ưu mở mắt, lạnh nhạt nhìn Phong Thành Quang, "Khẩn trương cái gì, kinh ngạc cái gì, năm đó, ta học khúc thứ nhất, cũng chỉ tốn một phút đồng hồ. . . . . ."
Phong Thành Quang nghe vậy, thiếu chút nữa phun ra một ngụm máu.
Nha đầu chết tiệt, không đánh vào tâm hồn của yếu ớt hắn, sẽ chết.
"Ta mặc kệ ngươi, hiện tại nội tâm ta thật là đau, thật muốn ăn thịt viên do nha đầu Thúy Thúy làm, ta.....ta…..ta. . . . . ." Phong Thành Quang xoay người nước mắt, nước mũi không ngừng chảy.
Vô Ưu nhìn bóng lưng của Phong Thành Quang, thản nhiên nhếch môi.
Cái lão gia hỏa này, càng ngày càng làm kiêu.
Lại thấy Cung Ly Lạc cầm bảo kiếm, bộ mặt gấp gáp, đi nhanh đến, Vô Ưu kinh ngạc đứng lên, thì bị Cung Ly Lạc ôm vào trong ngực.
Vô Ưu lại cảm thấy, cả người Cung Ly Lạc đang run rẩy.
"Ca ca. . . . . ."
"Không có việc gì thì tốt, không có việc gì thì tốt!"
Trời mới biết, khi hắn nghe thấy Lạc vương phủ truyền ra từng hồi âm thanh binh khí, bị dọa sợ đến mức trái tim cũng ngừng đập, bất chấp tất cả chạy về.
Chỉ kém điều binh bao vây Lạc vương phủ.
Vô Ưu ngẩng đầu, con ngươi đỏ lên, "Ca ca. . . . . ."
Cho dù trong lòng vô cùng lo lắng, thấy Vô Ưu như vậy, con người kiên cường như Cung Ly Lạc trong nháy mắt nhu tình như nước, "Không sao, không sao, ca ca ở đây!"
Cung Ly Lạc dịu dàng an ủi, Vô Ưu nở một nụ cười, "Ca ca, Vô Ưu có vũ khí mới!"
"Mới vừa rồi, những tiếng động kia, là ngươi làm?"
Vô Ưu gật đầu, cười rực rỡ như ánh nắng mặt trời, tràn đầy tự tin, đôi môi đỏ mọng trơn bóng, hàm răng trắng trắng, "Ca ca, chính là ta!"
Cung Ly Lạc bật cười, hôn trán Vô Ưu một cái, "Lần sau không được làm như vậy nữa, biết không?"
Vô Ưu mếu máo.
Cung Ly Lạc vội vàng giải thích, "Ca ca không phải đang trách ngươi, chỉ là ca ca không muốn, ngươi lâm vào nguy hiểm, có hiểu không?"
Vô Ưu gật đầu.
Cũng bởi vì hiểu, mới càng cảm động.
Cung Ly Lạc xoa xoa đầu Vô Ưu, "Đi, đi thay quần áo, ca ca chải cho ngươi một búi tóc xinh xắn, chúng ta vào cung tham dự yến tiệc, hạ thấp khí thế của những tiện nhân động tình kia!"
"Ah. . . . . ." Vô Ưu nghi ngờ, nghiêng đầu nhìn Cung Ly Lạc.
Cung Ly Lạc hít sâu một hơi, "Ưu nhi, một hồi vào cung, phách lối chút, bá đạo chút, nếu ai nhìn ta, thì hung hăng đánh, có hiểu không?"
Vô Ưu gật đầu một cái, "Hiểu, ca ca, mới vừa rồi họ đều nhìn ngươi?"
Cung Ly Lạc gật đầu.
"Mẹ trứng, không muốn sống, chán cảm giác sống. . . . . ." Trong miệng Vô Ưu, là từng chuỗi lời mắng chửi khó nghe, đủ khó nghe, đủ thô tục.
Cung Ly Lạc chỉ thản nhiên nhếch môi, chọn lựa y phục cho Vô Ưu, "Ưu nhi, bộ này thế nào?"
Vô Ưu cũng không thèm nhìn, "Tùy tiện!" Tiếp tục mắng.
"Cái này thì sao?"
"Đều tốt!"
Cung Ly Lạc bật cười, "Nếu không chọn bộ này đi, Phượng Hoàng bay múa, Tường Thụy may mắn!"
"Có thể!"
Vô Ưu lên tiếng trả lời, trong lòng hiểu, Phượng Hoàng bay múa, đó là xiêm áo chỉ có hoàng hậu mới có thể mặc.
Nhưng mà không sao, ca ca bảo nàng mặc, nàng sẽ mặc.
Búi tóc, cũng là Cung Ly Lạc chải, từ nhỏ đến lớn, chải năm năm, hiện giờ tuy không quen lắm, nhưng, Vô Ưu vẫn rất thích, ngón tay thon dài của Cung Ly Lạc, xuyên qua mái tóc của nàng, rất nhanh chải cho nàng một búi tóc xinh đẹp, dùng trâm vàng Bát Bảo Tương Hồng Ngọc Điệp Luyến Hoa (tạm dịch: trâm vàng khảm tám con bươm bướm màu hồng) cố định, lại cài thêm mấy chiếc trâm, kim quang lấp lánh.
"Ca ca, cần tô son không?" Vô Ưu hỏi.
Cung Ly Lạc do dự một chút, "Bôi chút đi, thanh nhã chút, Vô Ưu thích hợp tự nhiên!"
Vô Ưu gật đầu, cầm son lên, bôi nhẹ.
Phải biết, năm đó, khi nàng còn là nhân viên trang điểm, mỗi bông hoa tuyệt thế (người đẹp), bao nhiêu Đại Minh Tinh bước trên thảm đỏ, chỉ đích danh muốn nàng trang điểm.
Vài nét bút đơn giản, làm một mỹ nhân vốn tuyệt sắc, bề ngoài càng khuynh quốc khuynh thành.
Vô Ưu ngẩng đầu, cười một tiếng với Cung Ly Lạc, "Ca ca, đẹp không?"
Cung Ly Lạc gật đầu, cúi người, hôn thật sâu lên làn môi đỏ mọng của Vô Ưu, cho đến khi son trên miệng Vô Ưu dính vào trên miệng hắn, hai người cũng không thở nổi, mới buông ra.
Vô Ưu nhìn Cung Ly Lạc, si ngốc nở một nụ cười.
Cung Ly Lạc nhìn Vô Ưu, đưa tay nhẹ nhàng vuốt ve đôi môi của Vô Ưu, "Ưu nhi, yêu ngươi, cả đời, đến chết cũng không đổi!"
Vô Ưu cười, "Ta cũng vậy!"
Cung Ly Lạc cười, vươn tay đến trước mặt Vô Ưu, dắt Vô Ưu đi ra khỏi nội viện, Mạc Cẩn Hàn đã thay một bộ nữ trang, không cam lòng, không tình nguyện đứng nghiêm một bên chờ.
Cùng nhau lên xe ngựa, Mạc Cẩn Hàn vẫn chỉ có thể ngồi ở ngoài xe ngựa, phơi nắng.
Trong lúc nhất thời, kêu rên khắp nơi.
Đều là người, vì sao đối xử khác nhau nhiều như vậy, thương thiên (ông trời), đại địa (đất đai), không công bằng.
Hoàng cung —— cung yến.
Đông Hoàng Cung Diệu nâng chén, "Thái tử tam quốc, Công chúa, trẫm mời các ngươi!"
Tây quốc —— Thái tử Bùi Ngọc, Công chúa Bùi Diệu Nguyệt nâng chén.
Nam quốc —— Thái tử Cô Vân Sở, Công chúa Cô Vân Yên Nhiên nâng chén.
Bắc quốc —— Thái tử Hoàn Nhan Cảnh, Công chúa Hoàn Nhan Tiên nâng chén.
"Kính Đông Hoàng!"
Mấy hoàng tử khác từng người một kính rượu, chỉ thiếu một mình Cung Ly Lạc.
Thái tử Bắc quốc Hoàn Nhan Cảnh thản nhiên mở miệng, "Đông Hoàng, không biết Lạc vương đang ở đâu?"
Đông Hoàng Cung Diệu cười, "Lạc nhi trở về đón Vô Ưu!"
"Vô Ưu, chính là Vô Ưu Quận chúa một điệu múa khiến trăm hoa đua nở, một khúc nhạc dẫn Bách Điểu Triều Phượng đến sao?" Thái tử Bắc quốc —— Hoàn Nhan Cảnh hỏi.
Đông Hoàng Cung Diệu gật đầu, "Đúng vậy!"
Thái tử Bắc quốc —— Hoàn Nhan Cảnh cười, "Không dối gạt Đông Hoàng, muội muội ta đây, Tiên nhi cực kỳ bội phục Vô Ưu Quận chúa, lúc cùng tới đây, vẫn lẩm bẩm, muốn luận bàn cùng Vô Ưu Quận chúa!"
Đông Hoàng Cung Diệu nghe vậy, tâm tư hơi đổi.
Nghe nói Công chúa Bắc quốc này, võ nghệ siêu tuyệt, có bản lĩnh dùng Đàn mê hoặc lòng người, làm cho người khác cảm động.
Nếu Vô Ưu thua, có thể nàng không xứng với Cung Ly Lạc, hủy bỏ hôn sự của bọn họ, xứng cùng Duệ nhi.
"Dĩ nhiên là được!"
Thái tử Bắc quốc —— Hoàn Nhan Cảnh cười, cùng Nhan Tiên liếc mắt nhìn nhau, Hoàn Nhan Tiên cười quyến rũ.
Lại nghe thấy thái giám lớn tiếng kêu, "Lạc vương đến, Vô Ưu Quận chúa đến!"
Mọi người nghe được đều nhìn sang, lại thấy. . . . .