Quả không biết trời cao đất dày!
"Dạ Nguyệt tiểu thư, hai vị cô nương ấy là Lan Anh và Bùi Châu, cả hai đều là con gái của Tư Trúc phu nhân, họ kiêu ngạo lắm, không xem ai ra gì cả."- Nhi Nhi thấp giọng, tay nắm chặt tay áo của Vương Dạ Nguyệt, giọng có chút rung rung
Nhi Nhi chắc trong triều đã bị hai cô nàng này bắt nạ không ít, vừa nhìn thấy đã rung bần bật
Nhưng...
Ta thì không đủ nhân từ như thế!
Nếu gϊếŧ chúng tại đây sẽ đánh động không ít, chi bằng để lúc khác cũng chưa muộn. Vừa vặn để hai tên lính này, xì xầm to nhỏ, đằng nào cũng đến tai Kình Phong tướng quân
Lúc đó xem các ngươi xử lí như thế nào...
Vương Dạ Nguyệt quay người đi
"Hahaha..."
"Sợ rồi sao?"- Lan Anh chế giễu :" Ngươi thắng được cũng chỉ nhờ ăn may thôi, tuyệt nhiên đừng quá tùy tiện ngang ngược!"
Bùi Châu thấy chị mình quá khích, cũng hùa theo. Nàng ta bước đến, định nắm mái tóc của Dạ Nguyệt mà cắt đi, làm nàng ta xấu hổ.
"Ui"
A...
Tay của ta
"A!!!"
Bùi Châu hét lớn, cổ tay nàng ta bị vặn xuýt tàn phế, nàng ta khụy xuống, nước mắt đầm đìa:" Đau quá! Ngươi...đồ tiện nhân."
Lan Anh thấy thế, hốt hoảng chạy đến, đỡ lấy em mình, chỉ tay vào mặt Vương Dạ Nguyệt:" Ỷ mạnh hiếp yếu! Đồ độc ác!"
Tư Trúc nhìn thấy con mình bị bắt nạt, tức đến sôi máu, sai hai tên lính đánh thuê bà đã chuẩn bị từ trước, ra tay bắt Vương Dạ Nguyệt phải quỳ xuống xin lỗi con gái bà ta
"Hai ngươi! Mau bắt lấy ả!"
Hai tên ấy gương mặt trông gớm ghiếc, nhìn Dạ Nguyệt có chút biếи ŧɦái :"Cô em xinh đẹp, dữ dằn thế là không được..."
Chưa kịp rút Kim Tiền Tiêu ra dọa nạt, bọn chúng đã bị Vương Dạ Nguyệt tấn công chớp nhoáng, đoạt lấy Kim Tiền Tiêu, đá thẳng vào bụng bọn chúng, khiến chúng văng ra xa. Nàng cầm Kim Tiền Tiêu, áp sát cổ Tư Trúc
"Ban đầu ta không định đụng đến nhà ngươi..."
"Kinh tởm!"
Hai từ thoát ra từ miệng Vương Dạ Nguyệt, vừa giễu cợt, vừa dọa nạt. Nàng xem chúng còn không bằng một cọng tóc.
Ỷ mạnh hiếp yếu?
Trêu ai vậy?
Kéo người đến phỉ bang ta, giờ lại thành ta là kẻ có tội?
Nực cười
Hai tên lính đánh thuê đang cố lờm khờm bò dậy, bắt gặp ánh mắt sát khí của Vương Dạ Nguyệt, tay chân như muốn rụng rời, gập đầu xuống đất mà xin tha
"Xin các hạ tha mạng, bọn ta có mắt như mù, không biết ngài là cao thủ, thật đáng chết..."- Bọn chúng hi vọng những câu nói này có thể xoa dịu nàng
"Thế thì chết đi?"
Nàng buông ra một câu khiến bọn chúng câm nín. Cả Lan Anh, Bùi Châu và Tư Trúc đều ôm chầm lấy nhau, sợ đến xanh mặt.
Chúng vừa hận mà vừa sợ
Bất lực nhìn vẻ mặt hung tàn của nàng ta.