"
"Đủ rồi!"- Hoàng thượng tức giận. Thằng con ngổ nghịch, ngông cuồng tự tại này, bình thường hắn nuông chiều quá mức lại đâm ra hư đốn!
Thật không thể tha thứ!
Lãnh Bất Phàm được hai tên ma thuật sư khác đỡ đứng dậy.
" Hoàng thượng bớt giận, thái tử trẻ người non dạ nên lời nói vẫn chưa vững."- Một tên ma thuật sư khác lên tiếng trấn tĩnh tình hình.
Huệ Di thấy tình hình bất ổn, quay sang cầu xin Vương Dạ Nguyệt:" Nguyệt Thiền cô nương xin hãy nói đỡ cho con trai ta, nó chỉ là chưa đủ chính chắn..."
Hừ...
Bản thân hắn tự làm thì tự chịu...
Nghiên Dương Quốc lại là nước đồng minh với Phong Liên Quốc. Nếu để tên Lãnh Bất Phàm này lên làm vua một nước, dân chúng nhất định sẽ bạo loạn. Hắn chẳng khác gì bọn Hoàng Thất cả...
Ta cũng nên diệt trừ hắn từ bây giờ, tránh họa cho dân về sau...
Dạ Nguyệt chưa kịp mở lời thì Lãnh Bất Phàm đã héc lớn, bản thân hắn không phục.
" Ta không sai! Ả ta nhất định là quân địch cài vào phá---"
Hắn chưa nói hết câu thì cái tát của Lãnh Kì Minh đã nằm trọn trên gương mặt của hắn. Tên thái tử ngu ngốc ấy chưa kịp đứng vững thì lại ngã xuống
" Phụ hoàng..."
Giọng nói hắn có chút ấm ức...
" Con từ nhỏ đã được ta cưng chiều riết sinh hư. Hãy nhìn Tú Nhi mà học tập đi! Ở đời phải biết kính nể kẻ mạnh hơn mình, đừng có mà ếch ngồi đáy giếng, tỏ ra ta đây tại thượng, làm càn..."
Hoàng thượng lần này giận thật rồi...
" Phụ hoàng, Phàm Nhi..."- Hắn túm lấy ống tay áo của hoàng thượng, nét mặt khẩn hoản xin tha
Lãnh Kì Minh hất tay hắn:" Từ nay về sau, ngôi thái tử sẽ được định cho Tú Nhi! Phán quyết của ta, không có kẻ nào được làm trái!"
Ban đầu hoàng thượng chọn Lãnh Bất Phàm vào ngôi thái tử vì thấy hắn thông minh, sau này nhất định học thành tài...
Nhưng ai ngờ rằng hắn càng ngày lại càng kiêu ngạo.
Xem trời bằng vung.
Tuấn Tú chỉ cần được rèn luyện thì càng sáng như viên ngọc quý, ắt thế dù chiến thắng vẫn không kiêu ngạo...
Thắng không kiêu, bại không nản!
Phẩm chất này vẫn cần có đối với người đứng đầu một nước!
Huệ Di nghe thấy mà đổ gục, bà ta đau lòng muốn ngất đi. Ái Linh liền nhanh tay đỡ lấy ả.
Trong lòng Cơ Uyển lại cười thâm, suиɠ sướиɠ vô cùng. Nếu con trai bà lên ngôi thái tử, sau này Huệ Di cũng phải nhìn mặt bà mà sống rồi...
Nguyệt Thiền cô nương đúng là thần tài của nhà ta a...
Nàng ta vừa đến thì bao chuyện may mắn cũng kéo theo! Nhất định phải lôi kéo nàng ta ở lại.
" Nguyệt Thiền cô nương, đã để cô chê cười rồi..."- Hoàng thượng có chút áy náy
"
Dạ Nguyệt ngươi thật độc ác a...
Hắc Khuyển tuy không xem được trận đánh của nàng với mấy tên ma thuật sư kia, nhưng nhìn cảnh tượng này lại có chút hả dạ.
Xem như bù qua sớt lại.