"Bọn chúng đúng là không đáng sống, nhưng đừng để những kẻ này làm bẩn tay ngươi"- Mặc Ảnh nhìn chúng kêu đau, mặt không một chút chuyển sắc
"Không chỉ thấu thị, ta còn có thể điều khiển tâm trí kẻ khác.Lúc nãy ta đã xâm nhập vào tâm trí của chúng, khiến chúng nhớ lại những thứ đau đớn nhất, dằn vặt nhất, tự những thứ này sẽ gϊếŧ chết chúng"
Thật bá đạo!
Đúng là kẻ mà ta chọn làm sư, đây cũng như sự trừng phạt cho bọn chúng. Ví dụ như khi chúng gϊếŧ một ai đó, nỗi đau đó sẽ ám ảnh chúng đến suốt đời, linh hồn ấy sẽ mãi đi theo chúng, khiến chúng sợ hãi, thậm chí tự kết liễu mình.
Vương Dạ Nguyệt đảo mắt nhìn sang Mặc Ảnh
Thật thâm độc!
Nếu sư phụ đổi gió, không muốn làm điều tốt nữa, thì ai có thể ngăn được chứ? Nắm giữ tâm trí của kẻ khác đúng là sức mạnh bá đạo, ai có thể làm đối thủ của người được. Nghĩ đến viễn cảnh đó, trong lòng nàng lại dấy lên một cái rùng mình
Mặc Ảnh hiểu được tâm ý của nàng, hắn ôn tồn xoa đầu nàng
"Nếu sợ thì đừng làm gì để bản thân phải hối hận cả. Nếu ta là kẻ xấu thì ban đầu đã không cứu ngươi rồi"
Câu nói của hắn làm nàng cảm động thật sự. Hắn như một người cha của nàng, những điều tốt đẹp nhất hắn đều chỉ bảo nàng. Nhìn hắn, nàng lại nhớ đến cha mẹ trước kia của mình, nhớ những cái ôm, những thứ hạnh phúc mà cha mẹ nàng dành hết cho nàng.
Liệu trên thiên đường họ có vui vẻ không?
Có tự hào về nàng hay không?
Vương Dạ Nguyệt xúc động, đôi mắt của nàng long lanh như biết nói, không kìm được mà lao đến ôm Mặc Ảnh. Hắn ngây người ra một lúc rồi khẽ cười, hắn hiểu tận sâu trong lòng, nàng ta cũng chỉ là một người yếu đuối, khát khao sự yêu thương, chăm lo của cha mẹ. Cảm thấy được điều này, lòng hắn lại vui biết bao, vì đồ đệ của hắn đã không trở nên lãnh đạm, không tình người, lạnh lùng. Khi hắn nhìn thấy đôi mắt vô hồn cùng gương mặt dính máu của nàng, trông nàng như một con dã thú, ngông cuồng, điên loạn, muốn cắn xé mọi thứ. Nhìn nàng bây giờ, hắn lại có chút mãn nguyện
"Sư phụ...cảm ơn người"
Mặc Ảnh một tay ôm lấy Dạ Nguyệt, một tay xoa đầu như một người cha vỗ về con, hắn cũng phải thừa nhận một điều, đem lại niềm vui cho người khác luôn là thứ đáng làm nhất, ánh mắt của hắn nhẹ nhàng,chứa chan bao tình yêu thương
Cả hai lại lên ngựa, phóng hai con tuấn mã tức tốc rời đi
Đến Cát Tứ Yên
Trên đường đi, gương mặt Vương Dạ Nguyệt có chút thoáng buồn, cũng kèm theo cảm giác ấy nấy.
Nam nữ thọ thọ bất thân!
Lúc nảy ta làm vậy thật không đúng phép tắc
"Lúc nảy ta...."
"
"Ngươi là đồ đệ của ta, không cần khách khí, nếu ngươi muốn thì cứ như vậy!"
Sư thật thật bá đạo a!
Khi hai người rời đi, thấp thoáng trên cây xuất hiện một người. Ngạo khí toát ra thật bễ nghễ thiên hạ. Đôi mắt hắn quỷ mị, yêu nghiệt, mang cảm giác phiêu dật xuất thần khiến lòng người khó cưỡng. Hắn chóng tay suy nghĩ, ngồi trên cành cây to chắc
Hắn đã nhìn thấy mọi chuyện