"Nhưng là ngươi quánhỏ , bên cạnh ta không cần người yếu đuối như vậy." Nhìn bộ dáng tự ticủa bé trai, Tuyết Ẩn không đành lòng nói.
Thời điểm hắn xuấthiện trước mặt nàng, một bộ dạng khúm núm, sợ hãi đầy tự ti, làm chongười ta cảm thấy hắn tựa như một tiểu hài tử bị vứt bỏ.
Có thể là đồng bệnh tương liên đi, cho nên nàng đưa đồ ăn cho hắn.
Bé trai giơ cánh tay nhỏ gầy yếu, vỗ vỗ bả vai mình, ý bảo hắn sẽ nỗ lực trở nên cường đại.
"Đi theo ta lúc nào cũng có thể gặp nguy hiểm, không chỉ là đói bụng, còn có thể chết.”
Băng Ngưng không năng lực bảo vệ bản thân cho nên mới tạo ra chuyện như vậy. Nàng dù lãnh huyết nhưng cũng không phải người vô tình, sẽ không trơmắt nhìn người của nàng bị thương.
Cho nên chính là bên người nàng không thể có kẻ yếu.
Bé trai ánh mắt kiên định nhìn Tuyết Ẩn.
"Ngươi không sợ nguy hiểm sao?"
Bé trai kiên định gật đầu, hắn không sợ, nhưng là hắn hi vọng nàng có thể nắm tay mình cùng đi.
"Vậy cùng nhau đi thôi, chính là ngươi nếu không thể bảo hộ bản thân, nhưvậy ta sẽ buông tha ngươi." Tuyết Ẩn cầm bàn tay bé trai, tay hắn nhỏnhư vậy, nắm gọn trong lòng bàn tay.
Bé trai vui sướng gật đầu, hai mắt tỏa sáng nhìn Tuyết Ẩn.
"Chủ nhân, chủ nhân, Tiểu Đoàn Tử lại có thêm một tiểu đệ ." Tiểu Đoàn Tửvui mừng nói, nhưng mà ánh mắt của nó lại là nhìn chằm chằm con thỏnướng trong tay bé trai.
Thơm quá, thơm quá, Tiểu Đoàn Tử rất muốn ăn a, tiểu đệ, mau lấy thỏ nướng hiếu kính đại ca.
Bé trai đem thỏ nướng đưa cho Tiểu Đoàn Tử, ôn nhu cười.
"Tiểu Đoàn Tử."
Tiểu Đoàn Tử mở ra cái miệng nhỏ nhắn, đang muốn cắn, trên đầu lại truyền đến thanh âm lạnh như băng.
Tiểu Đoàn Tử lập tức ủ rũ , hai mắt đẫm lệ rưng rưng, ủy khuất nhìn về phía Tuyết Ẩn "Chủ nhân, Tiểu Đoàn Tử muốn ăn a."
Nó muốn ăn thôi, thịt thịt ngon như vậy, nó ăn không đủ no nha.
"Ngươi đã ăn no sao?" Tuyết Ẩn hỏi bé trai. Này Tiểu Đoàn Tử đúng là một con heo con, chỉ biết ăn thôi.
Bé trai gật đầu, ý bảo có thể cho Tiểu Đoàn Tử ăn.
Có bé trai đồng ý, Tiểu Đoàn Tử không để ý Tuyết Ẩn, liền như lang hổ ăn hết nửa con thỏ còn lại.
Bé trai ôn hòa cười, mặt trời chiều ngả về tây, một màn này làm cho hắn cảm thấy vô cùng ấm áp.
"Ngươi có tên không?" Tuyết Ẩn nắm tay bé trai, chỉ hy vọng nàng không có làm sai.
Bé trai lắc đầu, hắn bất quá là một cô nhi lạc trong thú sâm mà thôi , như thế nào có tên.
"Về sau kêu Ngôn Thành được không?"
Bé trai vui sướng gật đầu, hắn có tên , thật tốt. Ngôn Thành a, thật hay.
Đi một lát, Tiểu Đoàn Tử đã ăn xong nằm sấp ngủ ở trong lòng Tuyết Ẩn.
Ngôn Thành đi một lát, nhíu mày, rồi sau đó không tiếng động thôi một tiếng.
Tuyết Ẩn đang buồn bực, chỉ nghe nghe thấy bầu trời một trận kêu to, một con phi điểu khổng lồ màu xanh hạ xuống.
Màu xanh phi điểu dừng ở trước mặt bọn họ, đầu cúi xuống, híp mắt.
Ngôn Thành vui sướng vươn tay, vuốt ve đầu con phi điểu. Sau đó huyên huyên nói những lời Tuyết Ẩn nghe không hiểu.
Màu xanh phi điểu ôn hòa kêu một tiếng, cả người nằm thấp xuống.
Ngôn Thành trèo lên trên lưng phi điểu, sau đó vươn tay ý bảo Tuyết Ẩn đi lên.
"Ngươi biết thú ngữ?" Ngồi trên lưng phi điểu, Tuyết Ẩn hỏi.
Thần võ đại lục, tọa kỵ thấp nhất đó là mã, trung cấp là yêu thú , mà thúbay cũng là rất ít người dùng làm tọa kỵ. Hơn nữa lại là một con phiđiểu xanh thuần sắc.