Editor: ChieuNinh_dd.lequydon
Cuối cùng, vị cật hóa (đồ tham ăn) không tiết tháo nào đó bị thoải mái dụ dỗ đến tửu lâu, nhìn xem thực đơn hoa lệ lộng lẫy vàng rực rỡ, Dạ Thất Thất ngưỡng đầu nhìn trần nhà, trong lòng không ngừng nói lảm nhảm: "Đánh ngã thổ hào, đánh ngã tư bản chủ nghĩa vạn ác! Con mẹ nó, nửa cái đùi chim loan nướng lại đòi tám mươi kim cương tệ, f*ck, sao không đi cướp đi? Bỉ Dực Song Phi lại là thứ gì? Một trăm hai mươi kim cương tệ. Đây là kim cương tệ, không phải là kim tệ, một cái kim cương tệ chính là một ngàn kim tệ đó, một bữa cơm mấy vạn kim tệ cứ như vậy mất đi, ta cảm giác được lòng ta đang rỉ máu, đang gào thét, đang gầm thét!"
"Thất Thất..."
"Đừng nói chuyện với ta, thổ hào vạn ác, tư bản chủ nghĩa vạn ác! Chàng bóc lột tiền mồ hôi nước mắt của ta, ta muốn tuyệt giao với chàng!" Viêm Minh vừa định hỏi nàng muốn uống chút gì rượu không, thì bị Dạ Thất Thất ném đi qua một cái liếc mắt, vô cùng đau đớn ngừng lại.
Sớm biết vậy thì không đáp ứng mời hắn đi ăn cơm, không biết đợi lát nữa thời điểm trả tiền có thể đi tiểu để cho tên thổ hào này đến trả tiền hay không đây? Dạ Thất Thất hết sức không có tiết tháo thầm nghĩ ở trong lòng.
Nhìn dáng vẻ của nàng giống như con hổ nhỏ xù lông giương nanh múa vuốt, trong nội tâm Viêm Minh cười thầm, nàng như vậy rất là đáng yêu.
Nhưng mà lời này hắn tuyệt đối không dám nói, nếu không, ấn theo tính tình của Thất Thất, còn không lột da hắn ra đến ba tầng mới là lạ.
Viêm Minh sờ sờ mũi, gọi một bình rượu ngon rất có tiếng tăm của tửu lâu này, lại để cho điếm tiểu nhị có thể dọn thức ăn lên.
Quả nhiên, giống như Viêm Minh nghĩ, một khi món ăn lên bàn, người nào đó đang tức giận lập tức tan thành mây khói, sự chú ý đều bị bàn đầy thức ăn hấp dẫn đi.
"Ôi mẹ nó, thật xứng đáng lão nương tốn nhiều tiền như vậy, hương vị còn thật không tệ!" Dạ Thất Thất ăn được không hề hình tượng, chiếc đũa vận hành thật nhanh giống như bay ở trên bàn, một bóng dáng nho nhỏ màu hồng phấn khác cũng không kém bao nhiêu, tốc độ chỉ chậm hơn Dạ Thất Thất một chút thôi.
"Hồng hộc..." Chủ nhân chậm một chút, ngươi ăn quá nhiều, Ngân gia không đủ ăn!
Nguyên Bảo ăn đến toàn thân đều là dầu, ôm một khối thịt nướng ăn được ngon phún phún, tròng mắt vòng tới vòng lui còn nhìn chằm chằm thức ăn khác ở trên bàn. Chỉ hai ba cái đã nuốt xong khối thịt nướng còn lớn hơn thân thể của nó, đánh về phía một mâm thức ăn khác giống như bay.
"Cút đi cho lão nương! Ngươi cũng mập thành như vậy còn không biết xấu hổ mà ăn? Ngươi ăn nữa thì lão nương hầm cách thủy nấu lẩu ngươi ăn, có nhiêu thịt đều ăn hết, ngươi không có nhân tính hả!" Dạ Thất Thất thuận tay vung Nguyên Bảo ra, tiếp tục chiến đấu hăng hái với bàn đầy thức ăn.
"Hồng hộc..." Bổn thần thú là heo, không phải là người, không có nhân tính! Nguyên Bảo hổn hển lại đứng dậy rồi nhảy lên cái bàn tiếp tục giành ăn cùng Dạ Thất Thất. Dien%^%dan*^*le#*#quy^_^!don~ChieuNinh
...
Trong tửu lâu khách nhân bàn khác trông thấy một màn này đều sợ ngây người, cũng có người dùng ánh mắt ghét bỏ trơ trẽn nhìn xem Dạ Thất Thất, nhưng mà Dạ đại tiểu thư của chúng ta là người ra sao? Ánh mắt người khác đối với nàng mà nói, còn không bằng một cái rắm, cái rắm còn có thể ngửi mùi thối, ngươi liếc mắt nhìn lão nương còn có thể mất miếng thịt hay sao? Ngươi thích nhìn thì nhìn, lão nương không quan tâm.
Đương nhiên Viêm Minh lại sẽ không để ý, đối với hắn mà nói, Thất Thất chính là toàn bộ thế giới của hắn, ánh mắt người ngoài liên quan gì tới hắn? Nếu như nhìn không vừa mắt, giết là được, cần gì phải để ý?
Nguyên Bảo thì càng không cần phải nói, một con tiểu thần thú ngây ngốc manh kiêu ngạo, nhân loại đối với nó mà nói, tồn tại đó chính là thức ăn, con kiến hôi thôi, muốn ăn thì ăn, muốn nướng thì nướng. Trước kia khi chưa có gặp chủ nhân nó cũng ăn không ít người muốn đánh chủ ý tới nó.
Kết quả là, hai người một thú, trong các loại ánh mắt kinh hãi, trơ trẽn, ghét bỏ của mọi người ở đây, bình tĩnh lạnh nhạt ăn xong bữa cơm này.