*"tinh" và "đồng" đều có nghĩa là con mắt.
Phượng Chương Quân không rõ rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Hắn chỉ thấy Luyện Chu Huyền không chút dấu hiệu ngã xuống đất, giống như ngực đau nhức, giãy giụa chốc lát rồi đột nhiên không còn ý thức.
Hắn lập tức ôm người vào trong lồng ngực, thử mạch đập, hơi thở, xác nhận tim và hô hấp đều bình thường, sau đó mới ý thức được Luyện Chu Huyền cũng giống như những người khác trong Tây Tiên Nguyên chìm vào hôn mê.
Nhưng lúc này, Phượng Chương Quân có thể khẳng định bản thân nửa điểm buông ngủ cũng không có, tinh thần phấn chấn như cũ.
Chẳng nhẽ có cơ quan đặc thù gì kích phát cơn buồn ngủ? Hay đơn giản chỉ là đạo hạnh tu hành của hắn cao hơn so với Luyện Chu Huyền?
Nhưng đạo hạnh cao thì thế nào? Không phải cũng không thể bảo vệ được người mà mình để ý sao.
Phượng Chương Quân từ trong cổ họng phát ra một tiếng thở dài gian nan, cúi đầu nhìn thật kỹ người đang nặng nề ngủ trong lòng.
Dung mạo kia vốn dĩ mười phần đẹp đẽ, sau khi ngủ càng thêm mấy phần điềm đạm ôn nhu.
Ma xui quỷ khiến, Phượng Chương Quân tuột xuống bao tay, ngón tay với chú ấn chậm rãi chạm vào gò má Luyện Chu Huyền.
Cảm xúc mềm nhẵn như tơ lụa lướt qua tóc mai, như chuồn chuồn lướt nước nhẹ nhàng du tẩu trên xườn mặt. Xúc cảm ấm áp mềm mại chân thực kia, lập tức dọc theo đầu ngón tay tiến vào trong lòng làm tâm can nhộn nhạo.
Ngay sau đó, trái tim tựa giếng cổ không gợn sóng như nhảy lên một phách, lại đem lần tâm động khó có được này truyền lại trên đầu ngón tay.
Thời điểm phục hồi tinh thần, Phượng Chương Quân phát hiện đầu ngón tay mình đã tham lam mà mơn trớn gương mặt Luyện Chu Huyền, cái mũi cao, hàng mi dày, cuối cùng dừng trên đôi môi mềm mại.
Ngọt nị như vậy, ấm áp như vậy, mê người như vậy......
Hắn còn nhớ rõ một năm kia, Vân Thương nhận lời mời tới Nam Chiếu tham gia pháp hội. Ở hành lang hoàng cung Nam Chiếu gặp được người đã lâu không thấy - giáo chủ Ngũ Tiên Giáo Huyền Đồng. Sau khi hàn huyên đơn giản mấy câu, Huyền Đồng duỗi tay chỉ ngự hoa viên cách đó không xa, một thanh niên trang phục lộng lẫy bị vài nữ quyến hoàng thất vây quanh.
"Xem, A Diên của ngươi cũng tới."
Một cái liếc mắt kia, thứ cảm xúc bị che lấp lâu ngày nháy mắt như tro tàn lại cháy.
Không được, hiện tại căn bản không phải là thời điểm hồi tưởng. Cần phải mau chóng tìm ra nguyên nhân hôn mê.
Nhận thấy bản thân thất thần, Phượng Chương Quân miễn cưỡng rời tầm mắt khỏi Luyện Chu Huyền, đeo lại găng tay.
Xung quanh như cũ hoàn toàn tĩnh mịch, trong ngoài điện phủ không có bất cứ dị động gì. Mà hành động cuối cùng của Luyện Chu Huyền trước khi hôn mê là nhìn về phía nữ thần Kết Hương nằm trên giường bảo.
Phượng Chương Quân cũng đem ánh mắt truy theo hướng đó, nhưng thần nữ vẫn đang ngủ say như cũ, pháp khí kim sắc trên tay không một chút dị động.
Cho nên vừa rồi rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Hắn đang nghi hoặc, bên tai bỗng truyền đến một tiếng than thở khe khẽ, ngay sau đó trong khuỷu tay cũng truyền đến động tĩnh.
Phượng Chương Quân cả kinh lập tức đưa mắt trở về phía Luyện Chu Huyền. Chỉ thấy người trong lòng vừa rồi hai con mắt còn nhắm chặt lúc này không ngờ đã mở ra.
Không, không chỉ đơn giản là mở mắt —— Luyện Chu Huyền vậy mà đang khóc? !
Phượng Chương Quân quả thật hoài nghi mình gặp ảo giác. Nhưng trước mắt hắn lúc này đây, trong cặp mắt cực kỳ mê người màu lục lam kia của Luyện Chu Huyền quả thật là một vũng thủy quang, lại nhanh chóng hóa thành giọt nước mắt chảy xuống.
"Đế quân..."
Thanh âm khe khẽ ban nãy cuối cùng cũng trở nên rõ ràng, hai chữ bị Luyện Chu Huyền lặp đi lặp lại.
Ánh mắt hắn mê man lại đau thương, tựa như nhìn Phượng Chương Quân, lại tựa như xuyên qua Phượng Chương Quân nhìn một thân ảnh đã sớm không còn tồn tại.
Biết rõ những thứ này không bình thường, thậm chí có thể là một hồi ma chướng, thế nhưng Phượng Chương Quân vẫn bị biểu tình yếu đuối của Luyện Chu Huyền đả động.
Hắn cực kì ôn nhu đưa tay lau nước mắt trên má Luyện Chu Huyền, sau đó chậm rãi cúi người.
Ngay tại thời khắc khí tức giao hòa, đôi môi Luyện Chu Huyền mấp máy, đứt quãng nói một câu.
"Tri quân tiên cốt vô hàn thử, thiên tái tương phùng...... Vưu đán mộ*."
(*Dịch bo: Nhớ người xương cốt không còn biết nóng lạnh, ngàn năm gặp lại lại chỉ như một cái chớp mắt.
Có vẻ như đây là một bài thơ trong phim cổ kiếm kỳ đàm, mình không xem nên không biết. Mong được góp ý.)
Phượng Chương Quân trái tim đột nhiên co quắp, cả người lập tức rơi vào trong hắc ám vô biên.
——
Quả nhiên là ma chướng!
Chỉ phút chốc rơi vào hắc ám Phượng Chương Quân lập tức khôi phục lý trí.
Hắn giật giật cánh tay, không cảm giác được sự tồn tại của Luyện Chu Huyền trong lòng. Mà dưới chân cũng không còn nền nhà ngọc thạch bằng phẳng trong Thần Nữ đường kia. Hắn lí trí suy đoán: bản thân hơn nửa cũng đã tiến vào trạng thái hôn mê.
Đây có lẽ cũng không phải việc xấu —— nếu trong thực tại không tìm ra vấn đề, vậy có lẽ mộng cảnh mới là chỗ đột phá mấu chốt.
Chỉ là không biết Luyện Chu Huyền có thể cũng ở bên trong giấc mộng này không.
Phượng Chương Quân đang nghĩ đến đây, trong bóng tối xa xa đột nhiên xuất hiện một chút ánh sáng nhàn nhạt thoát ẩn thoát hiện, lung lay lay động, tựa như đang vẫy tay với hắn.
Không có lựa chọn khác, tất nhiên sẽ không có do dự. Phượng Chương Quân lập tức đi tới.
Trong bóng tối ban đầu là vô thanh vô tức. Dưới chân tuy rằng chạm đất, lại không có tiếng vang phát ra. Nhưng đi ước chừng mười hai mười ba bước, chân đột nhiên có cảm giác, bên tai cũng có âm thanh.
"A ——! ! ! !" Là một tiếng hài đồng kêu thảm thiết.
Phượng Chương Quân cả kinh, nháy mắt dừng bước.
Hắn tuyệt đối không nghe nhầm, tiếng kêu thảm thiết của đứa bé kia là từ dưới chân hắn truyền đến.
Nhưng hắn tuyệt đối không có bất kỳ cảm giác gì giống như đạp phải cơ thể người —— ngược lại xúc cảm dưới lòng bàn chân càng giống sàn gỗ bằng phẳng.
Đây chẳng lẽ là...
Trong lòng đột nhiên xuất hiện một giả thiết xấu, Phượng Chương Quân đề cao cảnh giác, thử tiếp tục đi thêm một bước.
Quả nhiên, chân vừa đạp xuống, thanh âm quái dị lại vang lên, lại đổi thành một hài tử khác kêu khóc, âm thanh bén nhọn thê lương, đâm thẳng vào màng tai!
Phượng Chương Quân yên lặng hít vào một ngụm khí lạnh, đoán được mình đang ở nơi nào —— dù sao trên đời sẽ không có ác ma thứ hai sẽ đem tiếng kêu của hài đồng trước khi chết thảm bám vào sàn nhà ngoài hành lang mặc người dẫm đạp làm niềm vui!
Cách đó không xa, một ánh đèn cô độc còn đang chập chờn. Dưới ánh đèn lẻ loi một vệt bóng đen kéo dài, từ đó một bóng người chậm rãi nổi lên, lại tựa như một con rơi hút máu khổng lồ.
Phượng Khuyết bên trong bao kiếm rung động.
Phượng Chương Quân cong ngón tay triệu hoán nó ra, treo giữa không trung, như linh xà ngẩng đầu, tùy thời xuất động.
Trên sàn nhà dưới chân, tiếng kêu thảm thiết của đám trẻ con vẫn đang kéo dài, bất lực, sợ hãi, là thật sâu tuyệt vọng.
Mỗi một bước chân, biểu tình của Phượng Chương Quân lại dữ tợn một phần.
Từ từ, bắt đầu từ cổ hắn, một chút dấu vết bí ẩn bị che dấu bấy lâu bắt đầu hiện lên.
Đó là từng đạo ấn nguyền rủa đỏ đậm, cùng hoa văn dưới bao tay hắn cực kỳ tương đồng. Chúng tựa như du xà quấn quanh cổ Phượng Chương Quân, lan ra đến hàm dưới, có vẻ yêu dị tà khí.
Trong mờ tối, con ngươi Phượng Chương Quân cũng biến thành màu vàng, như long tinh lân đồng*.
(*mắt rồng mắt lân, như đã giải thích ở trên)
Thanh thánh Tiên Quân cao quý trên Vân Thương sơn, lúc này tựa như tẩu hỏa nhập ma, rơi vào tà đạo, giống như băng hóa lửa, như thanh hóa trọc*; như ánh trăng trong đêm lạnh hóa thành mặt trời nắng gắt, muốn đem tất cả thiêu thành tro tàn.
(*thanh hóa trọc: thanh khiết trở nên dơ bẩn)
Mà đây chính là diện mục chân thật hắn chưa bao giờ triển lộ trước mặt người khác.
Phượng Chương Quân từng bước từng bước tiến tới gần, bóng đen xa xa bị ánh nến chiếu vào, huyễn hóa thành một lão giả chột mắt tóc bạc mặc đồ đen, già nua như gỗ mục, ngồi trên xe lăn bằng thép đen.
"Ninh Vương điện hạ."
Ông già kia chậm rãi cúi đầu trước Phượng Chương Quân, ngoài miệng lại mang theo cười lạnh mỉa mai khiêu khích. Thanh âm hắn khàn khàn lanh lảnh, giống như khí thoát ra từ một cái túi da; lại giống như một đôi móng tay sắc nhọn, gãi vào nhân tâm.
Phượng Chương Quân không đáp, chỉ trừng mắt giận dữ, chỉ có Phượng Khuyết kiếm phát ra âm thanh tranh tranh kêu gọi, trên không trung thủ thế chờ đợi.
Trong nháy mắt, khoảng cách giữa hai người còn cách chưa đến ba trượng. Bầu không khí giương cung bạt kiếm, Phượng Chương Quân dựa vào tia lí trí cuối cùng mới miễn cưỡng giương cung mà không bắn.
Mãi đến tận khi bên tai hắn vang lên tiếng khóc mà cả đời hắn không thể quên.
"Ca ca! ! Ca ca cứu ta ——! !"
Trong chớp mắt, đôi mắt vàng của Phượng Chương Quân hóa thành màu máu cuồng loạn. Chỉ nghe thấy một tiếng phượng khiếu trùng thiên, trên thân Phượng Khuyết kiếm sáng lên chú nguyền màu đen, hóa thành một đạo hung quang tàn nhẫn!
Lão nhân trên xe lăn vẫn cười gằn, đột nhiên từ giữa hai hàm răng nhọn lành lạnh phát ra thanh âm không thuộc về hắn ——
"Phượng Chương Quân ——!!!"
"... ! !"
Vân Thương thủ tọa đột nhiên mở to hai mắt, động thân từ dưới đất ngồi dậy.
Không có sàn gỗ, không có tiếng kêu thảm thiết, cũng không có lão già áo đen dữ tợn tà ác trên xe lăn. Lúc này đây, dưới thân hắn là sàn nhà lạnh băng cứng nhắc của Thần Nữ đường, mà hắn thì đang dựa vào lồng ngực Luyện Chu Huyền, được chăm sóc.
"Ngươi không sao chứ? Đột nhiên bất tỉnh." Luyện Chu Huyền dùng tay áo thay hắn lau đi mồ hôi lạnh trên thái dương, khuôn mặt ưu lo.
Phượng Chương Quân không lập tức trả lời Luyện Chu Huyền mà nhanh chóng quan sát sắc mặt hắn.
Biểu tình của Luyện Chu Huyền tuy rằng tràn đầy lo lắng, nhưng vẫn còn bình tĩnh —— điều này cho thấy lúc mình mê man, ít nhất bề ngoài không có gì dị thường.
Hắn giật giật ngón tay —— trên mặt đất, Phượng Khuyết kiếm yên lành nằm trong hộp kiếm phát ra âm thanh đáp lại.
Thật là vạn phần sáng suốt.
Phượng Chương Quân không nhịn được may mắn, ngày hôm qua lúc lấy nội đan cho Luyện Chu Huyền hắn lợi dụng cơ hội dùng máu của hắn để Phượng Khuyết kiếm nhận chủ. Bằng không e rằng lúc này đây, thứ hắn phải đối mặt là thi thể lạnh băng của Luyện Chu Huyền.
Xác nhận đối phương đều bình an vô sự, Phượng Chương Quân lúc này mới lên tiếng hỏi: "...Ta vừa nãy làm sao vậy?"
"Không biết." Luyện Chu Huyền lắc đầu, "Ta vừa nãy ngực đau đớn một hồi, sau đó trước mắt đen đi, lúc tỉnh lại phát hiện ngươi cũng ngã xuống."
Nghe có vẻ không khác biệt lắm với trải nghiệm của Phượng Chương Quân. Nói như vậy có thể Luyện Chu Huyền cũng đã tao ngộ kì cảnh gì đó, chỉ là hắn tựa hồ cũng không muốn nhắc đến.
Phượng Chương Quân cũng rõ, hiện giờ cũng không phải lúc quan tâm chuyện quá khứ của nhau, giúp nhau liếm láp miệng vết thương. Vì thế hắn dứt khoát rời khỏi gối đầu Luyện Chu Huyền, đưa mắt nhìn xung quanh.
Vừa nhìn, tinh thần vừa mới thả lỏng một chút lại nhanh chóng căng chặt——
Bởi vì ảo cảnh, hay phải nói là "ác mộng" vẫn chưa chấm dứt.
——
Thời điểm họ tiến vào Tây Tiên Nguyên ước chừng là giờ tỵ ba khắc*, nhưng xung quanh như đã xẩm tối, tựa như là lúc bình minh hoặc hoàng hôn.
(*giờ tỵ ba khắc là gần 10h hay 9h45')
Nhưng bất thường không chỉ ở thời gian hay ánh sáng.
Dù là Phượng Chương Quân lúc này cũng không khỏi kinh ngạc ——
Trước mặt hắn, Thần Nữ đường cao lớn hoa lệ đã hoàn toàn biến thành một trạng thái khác: mặt đất từng là ngọc thạch trẵng noãn giờ này ô hắc như mực, khắp nơi loang lổ vết máu khô đông một bãi tây một bãi, lụa trắng mềm mại rủ xuống từ xà ngang to lớn biến thành từng tầng mạng nhện chồng chéo đan xen móc dính lên nhau. Chuông gió xen giữa rèm the biến mất, thay bằng bao ngón tay màu đen xuyên thành một hàng treo lên.
Lọng che hoàng kim cao to bên trên buông xuống cũng tan biến, thay vào đó là một chiếc dù cự đại được dính vào nhau bởi xương trắng. Dưới chiếc dù xương, thần nữ thánh khiết Kết Hương thành một bộ thây khô màu nâu cự đại, nằm trên giường làm từ đầu lâu.
Lại nhìn bát hoàng kim nàng cầm trên tay, không ngờ đã biến thành một hộp sọ khổng lồ.
Phượng Chương Quân chú ý, mới bắt đầu Luyện Chu Huyền đã nhìn chăm chú vào cái hộp sọ này, thần sắc mê võng mang theo chút thê lương.
Hắn nhẹ giọng hỏi: "Vừa nãy sao ngươi lại khóc."
"Ta?" Luyện Chu Huyền lúc này mới ngạc nhiên quay đầu, đưa tay lau mặt một cái, "Đâu có."
"Ngươi luôn nhìn cái đầu lâu kia, làm sao vậy."
"Nói không rõ, chỉ là có điểm khó chịu." Luyện Chu Huyền lại hỏi lại hắn, "Chẳng lẽ ngươi không có cảm giác này?"
"..."
Vì câu nói này, Phượng Chương Quân lại cố ý nhìn nhìn cái đầu lâu kia, vẫn không cảm thấy gì như cũ.
Hắn đang chuẩn bị lắc đầu, lại đột nhiên một phen túm lấy cánh tay Luyện Chu Huyền đi khẩn hai bước, hai người cùng trốn đến sau giường của bộ thi khô thần nữ.
Gần như là đồng thời, Luyện Chu Huyền nghe thấy mội chuỗi tiếng bước chân, đang hướng về phía Thần Nữ đường.
Tác giả có lời muốn nói:
Luyện Chu Huyền: Cho ta một chút máu.
Phượng Chương Quân: Làm chi?
Luyện Chu Huyền: Cho kiếm của ta cũng nhận chủ.
Phượng Chương Quân: Kiếm của ngươi trên eo, làm thế nào để nhận?
Luyện Chu Huyền: (phần này đã bị tắt tiếng, thỉnh tự đoán)
(đoạn dưới tác giả còn lảm nhảm nhiều, rảnh lại dịch)
Editor kêu khổ:
Haha