Ngọc Trí đon đả nói:
- Bẩm Đơn tần nương nương, Thái hậu mời nương nương tới Phượng Hoàng cung một chuyến.
Thái hậu đã mời, ta sao dám không tới? Ngọc Trí gọi cung nữ. Bọn họ đem vào trong phòng một chậu nước ấm có mùi thơm nhẹ, một chiếc khăn bông và mười bộ váy mới. Ngặt nỗi, chưa nàng nào kịp hầu hạ ta thì Hoàng thượng đã cho bọn họ lui ra ngoài. Ta còn ngơ ngác chưa kịp hiểu chuyện gì, chàng đã nhúng chiếc khăn bông vào nước rồi dịu dàng áp khăn lên má ta. Ta sợ hãi kêu lên:
- Hoàng thượng! Việc hầu hạ các phi tần là của cung nữ. Nếu chuyện này mà đồn ra ngoài, thần thiếp dẫu có trăm cái miệng cũng không bao biện được.
- Ai dám đồn?
Hoàng thượng nhàn nhạt hỏi ta. Ta nhất thời luống cuống không biết trả lời ra sao. Lau mặt cho ta xong, Hoàng thượng tiếp tục chà sát chiếc khăn bông lên lưng ta. Sự chu đáo của chàng khiến lòng ta bồi hồi. Khoảnh khắc chiếc khăn bông lướt từ eo thon xuống đoá mẫu đơn rực rỡ, ta tưởng như trái tim mình vừa lạc mất một nhịp. Đôi gò má ta nóng ran. Ta lí nhí van nài:
- Hoàng thượng! Đừng mà... thần thiếp hổ thẹn.
Hoàng thượng ghé tai ta hỏi nhỏ:
- Còn ngóc ngách nào trong nàng mà trẫm không biết? Sao phải hổ thẹn?
Chắc vành tai ta đã đỏ bừng luôn rồi đó!
- Nàng chê trẫm sao? Phải chăng trẫm không đủ dịu dàng bằng người ở Sơn Nam?
Ngữ khí của Hoàng thượng có chút không vui. Ta biết điều xoa dịu chàng:
- Hoàng thượng! Quá khứ lầm lỡ chẳng thể thay đổi, nhưng thần thiếp xin thề hiện tại và tương lai của thần thiếp chỉ có duy nhất một mình chàng.
Hoàng thượng chưa vừa ý. Chàng doạ ta:
- Trẫm vẫn chưa tha thứ đâu. Nếu còn tái phạm, nàng thương kẻ nào, trẫm liền băm vằm kẻ đó!
- Thần thiếp đã rõ.
Hoàng thượng đối với ta thực sự quá nhân từ. Đàn ông ở Sơn Nam nào có mấy ai thèm nối lại tình xưa với một người đàn bà đã từng ngoại tình. Hoàng thượng còn giận nên hay nói lời ngoa ngoắt, nhưng ta có linh cảm chàng đã ngầm tha thứ cho mình rồi. Bằng không, chàng sẽ không cho phép ta trèo lên long sàng, cũng không chăm sóc ta tỉ mẩn như bây giờ. Bộ váy màu hồng nhạt, thêu hoa mẫu đơn ta mặc trên người là do chàng lựa chọn. Ta rất thích bộ váy này. Chỉ là, lúc tới Phượng Hoàng cung, nó gây cho ta không ít phiền toái.
- Hoàng hậu gặp nạn mà Đơn tần vẫn vui ghê nhỉ? Còn mặc váy hồng cơ đấy!
Đức phi mỉa mai ta. Lương phi bĩu môi nói:
- Đơn tần hạ độc Hoàng hậu thành công, không vui sao được? Con người hay con quỷ không biết? Ác dữ tợn!
Hiền phi nhỏ nhẹ phân tích:
- Không những ác mà còn thủ đoạn nha! Đơn tần thấy An tần được sủng nên tối ba mươi Tết tự hạ độc chính mình, đợi đến tận bây giờ mới vu oan cho An tần.
Cẩm Anh được hai tên thị vệ lôi vào trong phòng. Nàng bẩm báo vô cùng trơn tru:
- Bẩm Thái hậu, bẩm Hoàng hậu và các vị phi tần, Đơn tần bề ngoài giả bộ làm người tốt, che giấu chuyện bị hạ độc, nhưng trong thâm tâm lại âm thầm tính kế. Đơn tần dùng thủ đoạn hạ đẳng để được Hoàng thượng cho phép tới Tuệ Long điện. Sau đó, Đơn tần cố tình chạm vào hồ Sương Giá, mục đích là để Hoàng thượng phát hiện ra mình bị trúng độc. Bước cuối cùng, Đơn tần cho Thuý Quỳnh giả bộ làm kẻ nhiều lời, thành công ở trước mặt Hoàng thượng vu vạ cho An tần. Thuý Quỳnh thậm chí còn bịa chuyện để hãm hại cả Thanh tần và Thuần tần. Từ đầu tới cuối, Đơn tần diễn vai nữ nhân thanh cao, không mở miệng nửa chữ nhưng vẫn khiến cho ba vị phi tần một phen khốn đốn.
Gương mặt của Cẩm Anh bữa nay rất khác, đôi mắt sáng quắc, cứ như đang có một hòm vàng lơ lửng ở trước mặt nàng vậy. Son môi nàng dùng khẳng định là hàng thượng hạng. Chuỗi hạt nàng đeo chắc chắn cũng được làm từ ngọc quý. Ta cười buồn. Có một số người tưởng như không thể mua chuộc bằng tiền, vậy mà cuối cùng, lại có thể bị cám dỗ bởi rất nhiều tiền. Thái hậu nhìn ta đầy khinh bỉ. Người hắng giọng hỏi:
- Đơn tần có nhận tội?
Ta vội vã quỳ xuống bẩm báo:
- Bẩm Thái hậu, thần thiếp không hề hạ độc chính mình, càng không hạ độc Hoàng hậu. Thần thiếp bị oan!
Thái hậu cười khẩy mỉa mai ta:
- Oan ư? Nhân chứng, vật chứng đầy đủ mà Đơn tần vẫn còn kêu oan được sao?
Hoàng hậu im ắng nãy giờ, nhưng Hoàng thượng vừa mới bước vào Phượng Hoàng cung, nàng đã khóc lóc thút thít rồi đau khổ hỏi ta:
- Đơn muội! Từ ngày muội được sắc phong, bổn cung luôn coi muội như muội muội ruột, hết lòng thương yêu bao bọc muội. Ta tự thấy mình chưa từng làm việc gì có lỗi với muội, cớ sao muội lại ra tay tàn độc?
Miệng Hoàng hậu bôi mỡ lợn hay sao mà nàng nói trơn thế! Ta đành phải hùa theo nàng:
- Bẩm Hoàng hậu, tỷ muội chúng ta tình thâm như đôi môi lúc chưa đánh son của tỷ, muội đâu phải kẻ nông cạn mà nỡ hạ độc người tỷ tỷ hiền hậu của mình?
- Chuyện đã đến nước này mà muội còn ngoan cố ư? Nếu như muội còn lương tâm thì mau nhận tội, ta sẽ xin Thái hậu và Hoàng thượng khoan hồng.
- Sao Hoàng hậu lại cứ tha thiết mong muội nhận tội vậy? Hay chính tỷ là người kích động An tần hạ độc muội? Thấy An tần bị nhốt vào lãnh cung, sợ nàng khai ra mình nên tỷ cho người hăm doạ nàng, đồng thời tự hạ độc chính mình để thoát khỏi sự nghi ngờ?
Ta bực bội hỏi Hoàng hậu. Nàng ức chế nôn ra một ngụm máu. Thái hậu quát ta:
- Đơn tần! Im ngay! Đồ rắn độc ngậm máu phun người! Mau xin lỗi Hoàng hậu!
Ta chợt nhận ra bản thân mình hơi hồ đồ. Tất cả những gì ta vừa nói chỉ là suy đoán, không có bằng chứng xác thực. Ta cúi đầu bảo:
- Muội đã quá lời rồi. Muội xin lỗi Hoàng hậu, mong tỷ bỏ qua cho muội.
Hoàng hậu nhân từ nói:
- Không sao. Ta tha thứ cho muội.
Hoàng hậu đi tới chỗ Thái hậu, quỳ xuống cầu xin:
- Bẩm Thái hậu, Đơn tần trong lúc nhất thời nóng giận đã lỡ lời, mong người đừng chấp muội ấy. Còn chuyện thần thiếp bị hạ độc, có lẽ vẫn cần điều tra thêm, phòng trường hợp Đơn tần bị người ta tính kế.
Thái hậu sốt sắng bảo:
- Hoà Hợp! Con mau đứng dậy! Con đó, hiền hậu, đoan trang, nhân từ, chín chắn. Con đàn bà đến từ Sơn Nam kia có tu ngàn kiếp cũng không sánh được với con. Yêu cầu Hoàng thượng lập con làm Hoàng hậu đúng là quyết định sáng suốt nhất của cuộc đời ta!
Hoàng hậu tuân lệnh đứng dậy, nhỏ nhẹ nói:
- Thái hậu quá lời rồi. Thần thiếp chỉ làm đúng trách nhiệm của mình thôi. Đơn tần xinh đẹp rạng ngời, thần thiếp sao dám so với nàng.
- Đẹp mà độc thì vĩnh viễn chỉ là loại hồ ly thôi!
- Xin Thái hậu đừng nói vậy, tổn thương Đơn muội.
- Được rồi, được rồi, ta nghe lời con. Đứa trẻ này thật hiểu chuyện đến đáng thương!
Hoàng hậu quay sang nói với Hoàng thượng:
- Bẩm Hoàng thượng, thần thiếp xin thề độc là thần thiếp không hề hạ độc Đơn muội, cũng không hề tự hạ độc chính mình. Nếu thần thiếp dám nói sai, kiếp này thần thiếp sẽ không có con.
Thái hậu và các vị phi tần căm ghét lườm ta. Ngay cả ta cũng oán trách bản thân mình. Đàn bà sống trong cung, ai chả muốn có con để làm chỗ nương tựa lúc về già. Hoàng hậu nếu như đã đem chuyện con cái ra thề thì chắc nàng bị oan thật rồi. Thuận Hiền lên tiếng:
- Bẩm Thái Hậu, bẩm Hoàng thượng, mười đầu ngón tay của Hoàng hậu cứ gặp lạnh lại tê buốt, những vết sẹo xấu xí đến bây giờ vẫn chưa khỏi.
Thái hậu xót xa nhìn hai bàn tay của Hoàng hậu. Hoàng hậu ý tứ lấy khăn mùi soa che đi những vết sẹo, làm ra vẻ rất cứng cỏi. Thuận Hiền rớt nước mắt tâm sự:
- Độc Hắc Huyền mặc dù đã được giải, nhưng Hoàng hậu vừa nôn ra cả chậu máu đen, ngọc thể đã gần như kiệt quệ. Vậy mà Đơn tần lại ở trước mặt mọi người nói ra những lời vu oan Hoàng hậu, chẳng khác gì lấy dao đâm vào tim nương nương.
- Bẩm Thái Hậu, bẩm Hoàng thượng, Thuận Hiền đã quá lời rồi! Thần thiếp không sao!
Hoàng hậu nhỏ nhẹ nói. Sắc mặt nàng trắng bệch. Có vẻ nàng đuối quá rồi, đi cũng không vững nữa. Hoàng thượng đang ngồi gần đấy mà cũng không giơ tay ra đỡ nàng, để nàng bị vấp, rồi nàng ngã ngay vào trong lòng Hoàng thượng. Hoàng hậu yếu ớt nói:
- Thần thiếp bất kính, mong Hoàng thượng thứ tội.
Dứt lời, nàng ngất xỉu. Hoàng thượng vội vã bế nàng đặt lên chiếc giường chạm trổ phượng hoàng. Rèm đỏ được kéo xuống, che kín Hoàng hậu. Các ngự y nhanh chóng tới Phượng Hoàng cung. Thuận Hiền cầm tay Hoàng hậu đưa ra ngoài rèm che để bọn họ bắt mạch cho nàng. Giọng Hoàng thượng có vẻ lo âu:
- Hoàng hậu là ân nhân cứu mạng của trẫm, nếu như nàng có mệnh hệ gì, các ngươi cuốn xéo về quê hết!
Sau khi các ngự y thảo luận, một trong số bọn họ buồn bã lên tiếng:
- Bẩm Hoàng thượng, từ khi Hoàng hậu dùng máu của mình làm thuốc dẫn để cứu người, ngọc thể đã suy yếu đi nhiều. Tuần trước, Hoàng hậu xỉu ngay trong lúc làm điểm tâm cho Hoàng thượng, nhưng sợ người lo lắng nên Hoàng hậu không cho hạ thần báo cáo.
Ta chợt nhớ tới khoảng thời gian mình ốm yếu tiều tuỵ ở quán trọ. Cẩm Anh đã rất tốt với ta. Nàng còn trốn ra khỏi cung để tới thăm ta. Lòng người âu cũng thật khó lường. Hoàng thượng liệu có giống Cẩm Anh? Một ngày nào đó, liệu chàng có về phe Hoàng hậu? Chàng nhìn bàn tay gầy guộc, đầy sẹo của Hoàng hậu, ánh mắt lộ rõ vẻ cảm kích. Ngự y đưa ra suy đoán:
- Ngọc thể của Hoàng hậu đã suy kiệt, nay lại trúng độc Hắc Huyền, lục phủ ngũ tạng đều bị tổn hại nặng nề. Hoàng hậu... chỉ e... không qua được ải này...
Các phi tần khóc lóc thảm thiết. Gương mặt của Hoàng thượng thoáng buồn. Chàng vỗ nhẹ lên mu bàn tay của Hoàng hậu, thở dài bảo:
- Là tại trẫm liên luỵ nàng. Nàng cố gắng mạnh mẽ đi qua giông bão. Sau này, trẫm nhất định sẽ bù đắp.
Thái hậu cay cú quát ầm lên:
- Hoàng thượng không có lỗi gì hết. Tất cả là tại con hồ ly độc địa đến từ Sơn Nam kia. Nếu như hôm nay Hoàng thượng không quyết liệt xử phạt ả, ta sẽ thay người đòi lại công bằng cho Hoà Hợp đáng thương của ta.
Tứ phi đồng loạt quỳ xuống, nói nhao nhao:
- Bẩm Hoàng thượng, Hoàng hậu là quốc mẫu, ngọc thể của Hoàng hậu bị tổn hại chính là tổn thất của quốc gia, kẻ hãm hại Hoàng hậu phải nhận được hình phạt thích đáng.
- Thần thiếp xin Hoàng thượng tước bỏ chức vị của Đơn tần, làm gương cho kẻ khác.
- Đơn tần phải bị đày vào lãnh cung thưa Hoàng thượng.
- Chúng thần thiếp tuy được ban tên Hiền, Lương, Thục, Đức, nhưng gộp cốt cách của cả tứ phi lại cũng chẳng thể sánh bằng Hoàng hậu. Hoàng hậu trời sinh đã thanh cao, tao nhã, tâm hồn thuần khiết, không vẩn đục, một khi rời khỏi nhân thế cũng sẽ hoá thành tiên nữ ở chốn bồng lai, chắc chắn không thèm chấp niệm kẻ tiểu nhân như Đơn tần. Chỉ là, nếu như Hoàng thượng không phạt Đơn tần thật nặng, những người ngưỡng mộ Hoàng hậu ở thế gian này, ai ai cũng sẽ cảm thấy thật căm phẫn!