Hoàng thượng khựng lại. Ta kiên nhẫn gọi cái tên xưa cũ của chàng:
- Vô Ưu! Vô Ưu! Vô Ưu!
- Vô Ưu của Tứ Tứ!
Gương mặt chàng giãn dần ra. Hoàng thượng lau đi những giọt máu ứa trên bả vai ta rồi thở dài bôi thuốc giúp ta. Chàng còn thổi nhẹ vào vết cắn khiến trái tim ta tan chảy. Ta rướn người lên, chỉ mong được gần chàng. Chàng lạnh lùng đẩy ta xuống. Chàng cởi trói cho ta. Chẳng có vết bầm nào cả nhưng chàng vẫn xoa xoa cổ tay ta như sợ nó bị đau. Ta buồn bã hỏi:
- Vô Ưu lo cho Tứ Tứ ư?
Chàng không trả lời. Ta lại hỏi tiếp:
- Vô Ưu còn giận Tứ Tứ à?
Chàng vẫn không trả lời. Ta cố nịnh nọt:
- Tứ Tứ biết sai rồi mà. Tứ Tứ sẽ không bao giờ rời xa Vô Ưu nữa. Vô Ưu thương Tứ Tứ như xưa nha.
Hoàng thượng chua xót bảo ta:
- Cho dù Vô Ưu thương Tứ Tứ như xưa thì Tứ Tứ cũng chẳng còn nguyên vẹn của riêng Vô Ưu như xưa nữa.
Cổ họng ta nghẹn đắng, không sao có thể đối đáp được với chàng. Chàng dứt khoát rời đi, để lại trong lòng ta một khoảng trống rộng mênh mang. Giá như ta có thể quay về thời thơ ấu, làm một đứa con nít ngây ngô chẳng quản sự đời. Trở thành người lớn thật mệt, cho dù buồn bã, chán chường, đều phải cố gắng gượng. Ta bỏ ra hai lượng bạc để mua tin tức, biết được cha của An tần tự nhiên hoá điên không rõ nguyên do. Ta gieo một quẻ bói rồi đến An Nhiên cung, mạo muội xin gặp An tần kể chuyện vu vơ:
- Bẩm An tần nương nương, sư phụ của nô tì từng kể cho nô tì nghe một câu chuyện dân gian rằng ngày xửa ngày xưa, có một cô gái bị con trai phú ông cướp đi sự trong trắng. Có ông làm quan biết chuyện, không những không xử con trai phú ông mà còn xỉ vả cô gái tội vu khống khiến cô gái hoá điên. Đúng một năm sau, ông quan cũng hoá điên. Cái đó người ta gọi là nhân quả báo ứng.
An tần tím mặt hỏi ta:
- Vậy... có cách gì cứu ông quan kia không?
Ta mỉm cười đáp:
- Bẩm An tần nương nương, chỉ có cách xử lại án.
An tần thở dài cho ta lui. Ba ngày sau, ta nghe đồn chú ruột của An tần, hiện đang là Tri phủ Quốc Oai đã xét xử lại một vụ án của năm ngoái. Thực ra trong câu chuyện này, không có ai tự hoá điên cả. Cô gái bị hại đã giả điên, đồng thời mua chuộc người làm trong phủ Tri huyện Đan Phượng, đợi đúng một năm mới bỏ thuốc gây lú vào canh gà của cha An tần. Cho dù ta không tiết lộ bất cứ chuyện gì với An tần thì sớm hay muộn cô gái cũng sẽ tung tin Tri huyện Đan Phượng bị quả báo vì xử oan cho mình để có cơ hội lật lại vụ án thôi. Nhưng An tần không biết kế hoạch của cô gái nên nàng rất cảm kích ta. Nàng đích thân tới ban Thuỷ Hương thủ thỉ với ta:
- Bệnh tình của phụ thân ta đã khá hơn nhiều rồi.
Ta đoán cô gái sau khi được minh oan và thấy con trai phú ông bị tống vào nhà lao thì đã bớt uất ức và thôi không sai người bỏ thuốc gây lú vào canh gà nữa. Ta nịnh An tần:
- An tần nương nương sống lương thiện nên sóng to gió lớn cỡ nào cũng vượt qua được.
An tần thích thú reo lên:
- Ui chao! Cái mồm Vô Tư dẻo quẹo đi à! Ta thích ngươi rồi đấy! Giao Quỳnh! Ta muốn đem cung nữ này về An Nhiên cung.
Giao Quỳnh tỷ tỏ vẻ khó xử. An tần cáu:
- Sao vậy Giao Quỳnh? Đến một cung nữ mà bổn cung cũng không thể quản ư? Ngươi chán sống rồi hả?
Giao Quỳnh tỷ ghé tai Thuý Quỳnh thầm thì điều gì đó. Thuý Quỳnh chạy biến đi. Chỉ một lát sau, Hoàng thượng đã xuất hiện ở ban Thuỷ Hương, cứ như thể Thuý Quỳnh vừa đi báo tin ấy. Không lẽ chàng quản cả chuyện ta ở đâu? Ghét ta cơ mà, quản làm chi? Rõ là rách việc! An tần xà nẹo chàng, xị mặt làm nũng:
- Hoàng thượng! Thần thiếp chỉ muốn đem một cung nữ về An Nhiên cung mà Giao Quỳnh cũng làm khó. Thần thiếp bị uỷ khuất quá nha!
Ta cứ nghĩ Hoàng thượng sẽ ngó lơ yêu cầu của An tần vì ta nghe đồn chàng một năm mới tới An Nhiên cung một lần. Nếu ta tới đó, có lẽ chúng ta sẽ ít được gặp nhau hơn. Thật không ngờ, Hoàng thượng ôm An tần vào lòng, cưng nựng dỗ ngọt nàng:
- An tần của trẫm muốn bao nhiêu cung nữ mà chả được. Giao Quỳnh này quả thực không biết trời cao đất dày là gì. Trẫm phạt ả thật nặng nhé!
- Thôi ạ! Chỉ là một chuyện nhỏ thôi mà, thần thiếp không thèm tính toán với ả.
An tần phụng phịu nói. Hoàng thượng cười cười bảo:
- An tần của trẫm cứ bao dung độ lượng như thế này, bảo sao trẫm không thương nàng cho được?
Hoàng thượng hoá ra chẳng hề quan tâm tới ta như ta tưởng bở. Ta vừa mới tới An Nhiên cung, Nhiên tần đã mắng An tần:
- An muội điên hả? Sao lại dẫn con tiện tì này về đây? Chả nhẽ muội đã quên Hoàng thượng vì ả mà nổi trận lôi đình với Thanh tần và Thuần tần ư?
An tần bướng bỉnh lý sự:
- Ai bảo Thanh tần và Thuần tần đối xử độc ác với cung nữ? Các nàng bị phạt cũng chẳng oan!
- Chỉ đơn giản thế thôi sao? Từ khi đăng cơ, đã bao giờ muội thấy Hoàng thượng quản chuyện của cung nữ chưa? Hoàng thượng có bao giờ nhìn phi tần của mình bằng ánh mắt thâm tình như khi người nhìn ả không?
- Nhiên tỷ toàn nói năng linh tinh không à. Muội vừa gặp Hoàng thượng xong, người chẳng có vẻ gì là chú ý tới Vô Tư cả. Người chỉ thương muội thôi!
Mặc kệ sự can ngăn của Nhiên tần, An tần ngang ngược kéo ta về phòng nàng, chân thành bảo ta:
- Vô Tư! Ngươi là ân nhân của ta. Ngươi tuy không xinh đẹp bằng ta nhưng cũng gọi là có nhan sắc, chỉ cần trang điểm đậm một chút sẽ dễ dàng lọt vào mắt xanh của Hoàng thượng thôi. Nếu như ngươi muốn trèo cao thì chỉ cần nói thẳng với ta. Ta sẽ giúp ngươi. Sau này, cho dù ngươi đẻ con trước ta, ta cũng sẽ coi con của ngươi như con ruột. Chúng ta nương tựa vào nhau mà sống.
Ta không biết An tần hỏi thật hay hỏi thử lòng nên bất đắc dĩ phải nói dối nàng:
- Bẩm An tần, đối với Hoàng thượng, nô tì không có bất kỳ sự rung động nào cả.
Ta vừa dứt lời thì Hoàng thượng đủng đỉnh đi vào bên trong. Sắc mặt chàng không tốt cho lắm. Chàng không thèm nhìn ta, chỉ nắm tay An tần trách móc:
- An tần chán ghét trẫm rồi hay sao mà lại muốn đẩy trẫm cho người khác?
Hai má An tần ửng hồng, nàng rối rít nói:
- Không có... không có đâu... thần thiếp chỉ là nghĩ cho Hoàng thượng thôi mà. Hậu cung đông đúc thì mới có thể phục vụ Hoàng thượng chu đáo chứ!
- Trẫm nào có cần hậu cung đông đúc. Trẫm chỉ cần ở bên An tần là đủ thấy an yên rồi!
Hoàng thượng cù vào mu bàn tay của An tần. Nàng cười khúc khích. Ta lặng lẽ xin cáo lui. Ta đi sang thư phòng của An tần, phát hiện ra nét chữ của nàng không giống với nét chữ trong mẩu giấy kỳ lạ, ta rất hụt hẫng.
Ở cạnh An tần một thời gian, ta mới phát hiện ra nàng hơi khờ. Nàng có lẽ không phải người hại ta, cũng chẳng phải người báo tin cho ta. Cung nữ khen nàng xinh đẹp nhất trên đời, nàng liền tin đó là sự thật. Hoàng thượng mới nắm tay nàng, nàng đã hí hửng bảo ta:
- Vô Tư! Bổn cung đang mang bầu đó nha. Ngươi phải giữ bí mật đấy. Ta sợ Hoàng hậu biết được ta chửa trước nàng, nàng sẽ không vui.
Ta nhỏ nhẹ bảo nàng:
- An tần nương nương, nam nữ chỉ cầm tay thì không thể có bầu.
- Vậy như nào mới chửa được?
Ta ghé tai An tần, từ tốn giảng giải. Nàng ngượng, hai vành tai đỏ ửng lên. Buổi tối, nàng khoác trên mình chiếc váy mỏng màu vàng nhạt, người khác chỉ cần liếc qua liền có thể thấy tất cả những điểm gợi cảm. Hoàng thượng vừa ghé An Nhiên cung, nàng đã ôm chầm lấy chàng. Nàng chẳng thèm để tâm tới tụi cung nữ bọn ta đang đứng trong phòng, hồn nhiên mời gọi:
- Hoàng thượng! Thần thiếp thích con nít. Chúng... chúng ta... làm cái chuyện đó đi!
Hoàng thượng quát ầm ĩ:
- Láo xược! Ai dạy nàng ăn mặc và hành động thiếu chừng mực như vậy hả?
An tần sợ xanh mặt. Nàng tuy khờ nhưng rất thương người. Nàng không khai ra ta. Ta vì cũng có chút tình cảm với nàng rồi nên quỳ xuống nhận tội:
- Bẩm Hoàng thượng, là lỗi của nô tì.
Hoàng thượng giận dữ nói:
- Ngươi! Đúng là...
- Đúng là thứ đàn bà nhân cách thấp hèn, phải không ạ?
Ta chửi hộ chàng mà chàng cũng không vừa lòng. Chàng bóp cằm ta, tức tối hỏi:
- Cứ phải chọc điên trẫm ngươi mới thoả mãn ư?
Ta nhẹ nhàng hỏi lại chàng:
- Bẩm Hoàng thượng, nô tì thân là cung nữ, giúp chủ nhân của mình đắc sủng thì có gì sai?
- Có gì sai hả? Được! Được lắm! Ngươi đã dám hỏi câu đấy thì trẫm sẽ cho ngươi được toại nguyện. Ngoại trừ An tần, tất cả mọi người cút ra ngoài hết!
Ta khi cãi nhau với chàng thì rất hăng. Thế nào mà lúc nghe thấy tiếng kêu rên rỉ đầy khêu gợi của An tần, nước mắt ta lại ứa ra. Ta rất muốn trốn vào một góc nào đó để khóc, nhưng là cung nữ thân cận của An tần, ta không được phép đi đâu cả. Ta bắt buộc phải đứng bên ngoài canh gác, đợi nàng gọi thì cung kính đem chậu nước ấm và một chiếc khăn bông vào bên trong. Hoàng thượng đã mặc áo quần chỉnh tề, chàng đang ngồi trên chiếc ghế trường kỷ, thong thả uống trà. Chiếc váy của An tần rơi dưới đất. Nàng nằm trên giường, tay đưa cho ta chiếc khăn mùi soa thấm máu, đôi môi chúm chím khoe khoang:
- Vô Tư! Bổn cung đã chính thức là người đàn bà của Hoàng thượng rồi nha.
Tim ta đau thắt. Ta run run bảo nàng:
- Chúc mừng An tần nương nương. Nô... tì... nô tì... xin phép... được hầu hạ... người.
An tần vui vẻ để ta lau người giúp nàng. An tần có một làn da rất mịn màng. Hoàng thượng chắc hẳn rất thích nàng, chàng sủng An tần nhiều đêm liên tiếp. Tất cả những đêm đó, ta luôn phải đứng ngoài nghe những tiếng reo hoan hỉ của An tần, và ta cũng luôn là người hầu hạ nàng sau khi các cuộc vui kết thúc. Mỗi một đêm, tim ta như có một nhát dao chém qua. Thấm thoát đến Rằm tháng Chạp năm Nhâm Thân, ta hầu hạ An tần xong liền lủi thủi ôm chậu nước lui ra ngoài. Ánh trăng soi bóng trong chiếc chậu nhỏ, vậy mà ta lại tưởng như mình được ôm trăng. Thứ ta ôm thực ra vốn chỉ là ảo ảnh. Hoàng thượng có lẽ đã quên được người đàn bà gả cho chàng vào Rằm tháng Chạp năm Kỷ Tỵ rồi. Trái tim ta lại như bị phang thêm một nhát dao nữa, và lần này, nó dường như đã vỡ vụn. Đầu óc ta chuếnh choáng, ta run tay làm cả chậu nước đổ ập lên người mình. Cả người ta lạnh toát. Ta cố gắng lết về gian nhà dành cho các cung nữ. Không muốn cơ thể bị dính nước bẩn, ta cởi đồ, run run múc từng gáo nước ấm giội thẳng vào người mình. Múc được tầm năm gáo thì tay ta cứng đơ. Ta kiệt quệ ngã gục xuống đất.