Ta bực mình ghé tai Ngọc Trí, nói xấu Tướng quân:
- Cái tên Anh Quân này thật chả ra làm sao cả! Hồi trước, phu nhân bệnh nặng, hắn không ở nhà chăm sóc nàng lại hồn nhiên ra ngoài chơi bời đú đởn. Giờ mới đau thương thì được cái nước non chi? Nàng có nghe thấy đâu? Biết vậy, ta chẳng thèm cảnh báo hắn năm nay có hạn lớn nữa, cho hắn trúng độc nghẻo xừ đi.
Ngọc Trí thở dài bênh vực Tướng quân:
- Tứ cô nương có phần hơi quá lời. Du Uyển phu nhân không làm tròn nghĩa vụ của người vợ, Tướng quân không những không đuổi phu nhân đi mà vẫn nể phu nhân, chỉ chơi bời bên ngoài chứ không dám rước thiếp về, cho thấy Tướng quân là người đàn ông sợ vợ hiếm có ở cái xứ Đông này rồi. Cho dù Tứ cô nương không tiết lộ chuyện tương lai, công tử cũng sẽ không để Tướng quân bị đầu độc. Công tử chỉ đơn giản muốn Tướng quân nhìn thấu một số chuyện, từ đó, chuyên tâm chăm sóc thê tử của mình những ngày cuối cùng mà thôi.
Ngọc Trí nói không hẳn là sai. Ta là cô nương mà đôi khi thấy gái đẹp còn muốn rước về phủ nữa là một người đàn ông đích thực như Tướng quân. Một chồng nhiều vợ âu cũng là chuyện hết sức bình thường. Sư phụ từng dạy ta phận đàn bà, muốn có cuộc sống an yên hạnh phúc thì phải tuân thủ tam tòng tứ đức. Ta tuy ngáo ngơ, đức hạnh còn khiêm tốn, nhưng riêng chuyện nạp thê của phu quân tương lai, ta tuyệt đối không thèm ngăn cản. Ta nếu cảm thấy buồn chán sẽ xin phu quân cho mình được rước thêm trai đẹp về phủ. Hai vợ chồng ta, người được gái đẹp ôm, người được trai đẹp ấp, ngày ngày ra vườn bắt gà vặt lá chanh, đêm đêm ôm nhau uống rượu ca hát, cuộc sống như vậy chẳng phải rất tuyệt hay sao?
Nghĩ thật tội cho Du Uyển phu nhân. Nàng kể cũng khác người, tư tưởng của nàng ở cái thời đại nào ý chứ không phải ở cái thời đại này. Tướng quân cũng quái gở chẳng kém, khi nàng còn sống, hắn hậm hực nàng không cho hắn rước thiếp. Nàng mất rồi, hắn không những không rước thiếp mà còn đau thương đến độ không nuốt trôi thứ gì, sau bảy ngày liền thẳng tiến xuống suối vàng. Câu chuyện tình bi thảm của bọn họ khiến ta tâm trạng mất cả tháng.
Rằm tháng Mười một, Ngọc Minh nghe lệnh Vô Ưu mời ta lên xe ngựa đã chuẩn bị sẵn, cứ thế theo cửa sau để về trấn Sơn Nam. Thứ lỗi cho ta chẳng thể cảm kích sự chu đáo của hắn, bởi vì, đêm qua, chiếc miệng kín như bưng của Huệ Thanh đã tiết lộ cho ta một tin động trời:
- Tứ cô nương! Huệ Thanh tình cờ hóng được Ngọc Trí và Ngọc Minh đã đón Hà Giang cô nương về phủ. Chỉ cần Tứ cô nương rời phủ, bọn họ sẽ lập tức đưa Hà Giang cô nương vào phòng của Tứ cô nương ở.
Ta bán tín bán nghi dắt Huệ Thanh đi nhòm trộm Hà Giang cô nương. Khi được chiêm ngưỡng dung nhan của nàng, ta sửng sốt thắc mắc:
- Huệ Thanh! Hà Giang cô nương... tại sao... đến ngay cả tiếng thở dài cũng giống ta một cách lạ lùng?
Huệ Thanh bĩu môi nói:
- Nàng tuổi gì mà đòi so sánh với cô nương? Cô nương xinh đẹp mười phần thì nàng chỉ được sáu bảy phần, chẳng qua nàng được Ngọc Trí trang điểm cho giống cô nương thôi. Nàng vốn dĩ tao nhã yêu kiều lắm, nhờ Ngọc Minh dạy dỗ nên mới có được cái phong thái vô duyên và lươn lẹo của cô nương.
Ủa? Đầy tớ ở cái phủ này hay nhể? Nói lời nịnh nọt mà cứ như tát thẳng vào mặt người ta ý. Ta khó chịu hỏi:
- Tại sao nàng phải bắt chước ta?
Huệ Thanh tỏ vẻ thông thái suy đoán:
- Đây chẳng phải là muốn thay thế Tứ cô nương chăm sóc công tử hay sao?
Ta đánh giá cao sự thông minh của Huệ Thanh. Ta cũng đánh giá cao sự lươn lẹo của công tử. Mồm thì bảo kiếp này chỉ cần một mình ta, nhưng trong thâm tâm nghĩ xiên nghĩ xẹo kiểu gì thì ai mà biết? Ta cay như vừa ăn bánh tẻ chấm nước mắm ớt. Ta ngu gì đâu mà về trấn Sơn Nam? Ta chỉ làm bộ như mình đã về thôi. Thực chất, xe ngựa mới đi được một dặm, ta liền cho tên phu xe và mấy tên lính phi ngựa đi theo bảo vệ mình, mỗi đứa một lượng bạc, từ tốn nói:
- Ta ăn nhiều bánh tẻ chấm nước mắm cay, thấy ức chế, bây giờ phải đi giải quyết chuyện đại sự. Các ngươi tìm quán nhậu nào quanh đây mà nhắm rượu.
Chẳng hiểu tên phu xe nghĩ gì mà cảm thán:
- Khổ thân Tứ cô nương! Chắc bị đầy bụng rồi.
Có một tên lính còn sốt sắng hỏi ta:
- Tứ cô nương! Có cần ta tìm bô cho cô nương không?
Đồ dở người. Ta quát:
- Tìm bô làm gì? Hâm à? Chuyện đại sự của ta hay là trò đùa của các ngươi thế hả? Mau đi nhậu đi!
Một tên lính khác liền lên tiếng:
- Cái tên vô duyên kia! Chỉ giỏi làm Tứ cô nương xấu hổ! Chuyện đại sự của cô nương là chuyện mà ngươi có thể thẳng thừng nhắc tới à? Kém tinh tế!
Bọn chúng nhìn nhau cười hí hí. Ơ kìa? Cười hở mười cái răng! Bọn hâm còn đồng thanh bảo:
- Trăm trâu nghìn gái không bằng hoa hái kịp thời, vẫn mong Tứ cô nương đi thong thả. Bọn ta đi nhậu đây! Cô nương bảo trọng! Hẹn giờ tái ngộ!
Đùa chứ! Ta mà không mắc chuyện đại sự chắc ta tặng cho mỗi đứa một quả đấm rồi. Cơ mà, ta đang bận, ta phải chạy thật nhanh tới phủ Đại tướng quân. Ta trèo tường, nhảy vào vườn, trốn đằng sau bụi hoa hồng. Ta sẽ kiên trì đợi tới lúc Vô Ưu chạy sang phòng ta, à không, bây giờ là phòng của Hà Giang cô nương mới đúng. Tới lúc đó, ta sẽ xông ra chửi cho hắn một trận vì tội dám bán cháo lươn. Ngặt nỗi, hắn còn chưa xuất hiện, ta đã gặp hai kẻ bịt mặt kín mít. Bọn chúng cũng trèo tường rồi phi vào trong vườn giống ta. Hai đứa thì thụt với nhau:
- Gian phòng kia có phải là nơi ở của Tứ cô nương, nữ thầy bói giỏi nhất trấn Sơn Nam hay không?
- Theo như tin mật báo ta nhận được thì đúng là thế. Nghe nói nàng đẹp kinh khủng khiếp lắm.
Ta được khen phổng mũi, ngượng ngùng nói:
- Ngươi quá khen! Ta đẹp thì đẹp thật, nhưng làm gì mà đến mức kinh khủng khiếp!
Hai đứa kia giật bắn mình. Bọn chúng quay sang nhìn ta, cả hai đều bị đơ mất một lúc mới lấy lại được bình tĩnh. Đứa cao hơn hỏi đứa thấp hơn:
- Đây... đây... chính là Tứ cô nương ư? Vậy cô nương đang ở trong căn phòng kia là ai?
Đứa thấp hơn bảo đứa cao hơn:
- Không biết là ai, chỉ biết là không đẹp bằng.
- Chuyện đó là điều hiển nhiên.
Ta vênh váo tuyên bố. Đứa thấp thấp tò mò hỏi:
- Cô nương thực sự là nữ thầy bói giỏi nhất trấn Sơn Nam ư? Ta... thật không thể tin nổi.
- Có gì mà không thể tin nổi? Ta vừa nhìn đã biết ngươi sắp có hạn, không bị đánh cho sưng mông thì cũng bị tát cho vêu mỏ.
- Tứ cô nương! Không phải là ta không tin tưởng vào năng lực bói toán của cô nương. Ta chỉ là hơi bất ngờ thôi... ta được giao nhiệm vụ đi bắt cóc cô nương. Cứ tưởng vất vả như nào... thật không ngờ... chẳng mất tí công sức nào đã bắt được rồi.
Đứa cao cao nhét giẻ vào miệng ta, vui vẻ cảm thán:
- Tiền quả thật dễ kiếm nha!
Bọn chúng trói ta lại, dùng túi vải đen trùm lên đầu ta rồi đưa ta đi. Đi đâu thì chúng không nói. Ta cảm thấy dường như mình không chỉ bị bọn chúng vác trên lưng mà có lúc còn bị ném lên xe ngựa, thậm chí hình như còn đi thuyền, ta nghe thấy cả tiếng mái chèo mà. Rời khỏi thuyền, ta hình như còn được đưa vào rừng, chim chóc hót ríu rít nghe rất vui tai. Ta còn nghe thấy giọng nam nhân trầm ấm:
- Là ả sao? Nữ thầy bói giỏi nhất trấn Sơn Nam, kẻ khiến Tứ đệ hồn xiêu phách lạc?
Tứ đệ? Người này đang ám chỉ Tứ Hoàng tử ư? Nhị Hoàng tử và Tam Hoàng tử đã khuất núi rồi, gọi Tứ Hoàng tử là Tứ đệ, chắc chỉ có Thái tử. Đáp lời hắn là một giọng nói hết sức quen tai:
- Bẩm Thái tử, đúng là nàng. Ánh mắt của Tứ Hoàng tử khi nhìn nàng là ánh mắt của kẻ si tình. Hoà Tú vì vậy đã cho người bắt cóc ả về đây. Thái tử có thể dùng nàng để uy hiếp Tứ Hoàng tử.
- Đa tạ Thái sư đã nghĩ cho ta.
- Được phục vụ Thái tử là vinh hạnh của Hoà Tú. Chỉ mong người hãy thương yêu Hoà Hợp. Rất nhiều thầy bói phán Hoà Hợp tương lai sẽ trở thành mẫu nghi thiên hạ, phu quân của nàng chắc chắn là người khoác áo rồng.
- Chỉ cần Thái sư tận tâm với ta, ta đảm bảo sau này Hoà Hợp sẽ là người đứng đầu hậu cung.
- Hoà Tú đội ơn Thái tử. Hoà Tú sẽ ngay lập tức cho người gửi thư tới phủ Đại tướng quân, yêu cầu Tứ Hoàng tử trong vòng ba ngày phải giao ra ba mươi vạn quân, bằng không, thứ nhận lại sẽ là xác của Tứ cô nương.
Thái sư đểu cáng bày mưu. Vô Ưu hoá ra đã lường trước được hết mọi việc. Hắn thậm chí còn cho Hà Giang cô nương đóng giả ta, cốt cũng chỉ vì muốn đảm bảo an toàn cho ta. Nhưng hắn thông minh đến cỡ nào cũng không gánh nổi sự ngu xuẩn của ta. Ta không chỉ đưa mình vào thế bí mà còn sắp hại hắn phải lao tâm khổ tứ. Ta nhục quá đỗi! Ta cáu kinh khủng, nhưng miệng bị bịt giẻ, chân tay cũng bị trói nên chỉ có thể giãy giụa điên cuồng như con sâu róm. Ta nghe thấy Thái tử xỉa đểu mình:
- Con ả kia nào có tí tư chất gì của thiên kim tiểu thư nhà lành. Không hiểu Tứ đệ thích ả ở điểm gì?
- Bẩm Thái tử, vẻ đẹp của nàng là bách niên nan ngộ. Tứ Hoàng tử dẫu sao cũng là nam tử, khó trách không qua được ải mỹ nhân.
Thái sư giải đáp. Thái tử răn dạy:
- Đã là nam tử hán đại trượng phu đích thực thì dẫu mỹ nữ đứng trước mặt cũng chẳng thể làm hỏng đại sự. Tứ đệ quả thật quá kém cỏi! Người đâu! Bỏ chiếc túi đen trùm đầu ả ra cho ta! Để ta coi ả đẹp cỡ nào?
Đầy tớ tuân lệnh Thái tử. Khoảnh khắc trông thấy gương mặt của ta, Thái tử dường như đã quên mất mình vừa oai oách như thế nào. Hắn ngay lập tức bế xốc ta dậy khiến ta buồn nôn quá đỗi. Thấy Thái tử định đưa ta vào phòng ngủ, Thái sư sợ hãi ngăn cản:
- Thái tử! Người chắc không còn lạ gì tính chiếm hữu của Tứ Hoàng tử. Nếu như hôm nay Tứ cô nương bị thất thân thì không những người không lấy được ba mươi vạn quân mà rất có khả năng Tứ Hoàng tử sẽ làm phản. Vẫn mong Thái tử lấy việc lớn làm trọng.
- Nhiều lời! Cút đi!
Thái tử lớn giọng đuổi Thái sư. Hắn ôm ta vào trong phòng, vứt ta lên giường. Ánh mắt hắn nhìn ta say đắm, tay hắn vuốt ve những sợi tóc mai của ta, cái giọng hắn thì ôi thôi, đểu kinh khủng:
- Tứ cô nương! Đừng sợ! Có ta bảo vệ nàng.
Thái tử cởi trói cho ta và rút giẻ ra khỏi miệng ta. Ta uất ức gào ầm lên:
- Ta thèm vào cái sự bảo vệ của một người Tâm, Tài, Trí, Đức không đủ, phải dùng kế sách hèn hạ để cướp binh của đệ đệ như ngươi.
Thái tử vậy mà không hề giận ta. Hắn chỉ giữ chặt ta, không cho ta trốn thoát rồi cười cười bảo:
- Thật đẹp! Ngay cả khi tức giận cũng vẫn đẹp. Nếu nàng ngoan ngoãn đi theo hầu hạ ta, sau khi ta lên ngôi, nàng sẽ là sủng phi của ta, tha hồ đem vinh hoa phú quý về cho gia tộc.
- Ngươi khỏi lo bò trắng răng. Thầy bu ta bỏ ta rồi thì ta còn liên quan gì tới gia tộc của mình nữa mà phải đem vinh hoa phú quý về cho họ?
- Hoá ra là một cô nương ngang ngược đáng thương. Chẳng trách Tứ đệ lại mê mẩn nàng đến vậy. Nếu như Hoà Hợp không có mệnh của người đứng đầu hậu cung thì nàng đã có vinh dự được trở thành thê tử của ta rồi. Thật đáng tiếc... số nàng đen đủi...
Ta cười khẩy. Thái tử đối với Hoà Hợp cô nương hoá ra cũng chẳng thương yêu gì, muốn kết duyên với nàng có lẽ vì tưởng vận mệnh của nàng tốt. Những thầy bói từng xem vận mệnh cho nàng, hoặc không nhìn được hết chuyện tương lai, hoặc có nhìn thấy cũng giống như ta, không muốn làm mếch lòng Thái sư. Ta chán nản lườm Thái tử. Hắn vô liêm sỉ cầm dây áo yếm của ta. Cùng lúc đó, cũng có người kề kiếm vào cổ hắn. Ánh mắt người đó sắc lạnh, rất đáng sợ. Người đó gằn giọng cảnh cáo:
- Nếu như Đại huynh dám rút sợi dây đó ra thì đệ không đảm bảo đầu của Đại huynh sẽ mãi yên vị ở trên cổ.
Thái tử cay cú hỏi:
- Tứ đệ đang doạ lấy mạng ta sao? Đệ làm càn, không sợ sử sách ghi lại, đời sau sỉ nhục ư?
Tứ Hoàng tử ngông cuồng đáp:
- Đại huynh chớ lo xa. Đệ đã có gan lấy mạng huynh thì việc cướp ngôi của phụ hoàng có là cái thá gì? Một khi đệ đăng quang, sử sách ắt sẽ được viết lại. Đến lúc đó, ai bị sỉ nhục còn chưa biết được đâu.