Người chết tên Trang Lệ Lệ, người thân không còn ai chủ quán ban đầu nhận cô ấy vào nhà làm nô tỳ, sau đó phát hiện ra cô ta có giọng hát hay, để cô ta hát trên thuyền, gần đây cô ta mới dọn đến Thục Lãm ở một mình.
"Mấy ngày trước các người cãi nhau vì chuyện gì?"
"Cũng chỉ là vài chuyện vặt vãnh mà thôi." Hồng Hạnh thoa lại son ngắm nghía mình trong gương, trên môi còn chưa thu lại nụ cười giễu cợt:"Suốt ngày xuân mệt thu buồn, thương hoa sót nguyệt khiến người ta buồn nôn. Chúng tôi là người phàm nhân tục khí chỉ có cô ta thanh cao mà thôi."
"Chuyện nhỏ sao, cô ta không phải giành mất cơ hội hát cho Tô viên ngoại nghe mà cô năn nỉ khẩn cầu Di nương đã lâu sao?" Ý Thu cười khẩy:"Ta nhớ vì chuyện này mà cô xô Trang Lệ Lệ xuống nước suýt chết đuối."
"Cô cũng làm ầm ĩ việc cô ta khiến mình ngã không múa được đấy thôi." Nhược Nhược che miệng cười hướng mắt nhìn Ý Thu khiêu khích:"Không biết Trang Lệ Lệ đẩy cô hay là cô tự mình vờ vĩnh đáng thương, Công Nghi công tử cũng đâu thèm liếc tới."
"Công Nghi công tử không thèm liếc đến ta thì sao, hãy xem lại mình đi người mà cô yêu không phải bị cô ta cướp mất sao? Thịt dâng tới miệng còn không cắn được."
Ba cô nàng không ai chịu thua ai cạnh nạnh nhau một hồi chuyện xấu gì cũng moi ra, Thanh Hồn nghe đến Công Nghi công tử thì day trán:"Công Nghi Lãng sao?"
Lục Khuynh Tâm liếc mắt:"Ngươi quen biết hắn ta?"
"Không quen." Y thở dài:"Lần này ta đến đây chuộc người từ chỗ hắn."
"Chuộc ai, hồng nhan tri kỷ? Ngươi phải lòng ai rồi."
Thanh Hồn đen mặt:"Khả năng suy diễn của công tử nên tập trung vào vụ án đi, ta đến chuộc Trác Phan. Hắn đi đánh bài từ khi Diệp phủ có chuyện không thấy tung tích đâu, vài ngày trước hay tin hắn bán thân ở chỗ Công Nghi Lãng rồi."
Thành Kính khinh giễu:"Liễu Nguyên Hồng dạy ta một tên cờ bạc, ngươi dạy ra một nữ nhân giết người, không hổ là huynh đệ một nhà."
Y hơi mất hứng.
Lục Khuynh Tâm chuyển chủ đề:"Sau khi múa xong các người ở đâu, làm gì?"
"Ta ở trong phòng trang điểm lại." Hồng Hạnh buồn chán nói.
"Đúng đó, bọn ta còn phải múa trên hoa sen xong mới được nghỉ, không ở trong phòng dặm lại phấn thì cũng kiếm gì lót bụng." Nhược Nhược gật đầu nói thêm.
"Có ai làm chứng không?"
"Trên thuyền nhiều người ta không nhớ là đụng mặt ai nữa. Cô ta bị đâm chết cũng đáng lắm ai giết cô ta chính là làm bẩn tay mình." Nhược Nhược cầm khăn lụa thêu hoa trong tay mất kiên nhẫn liếc họ mấy lần:"Mấy người hỏi xong chưa?"
Thanh Hồn cau mày:"Hình như ta đã gặp cô ở đâu rồi."
Nhược Nhược nhướng mày:"Có sao?"
Y không chắc lắm đi quanh phòng trang điểm một vòng.
Thành Kính xoa cằm:"Đáng nghi nhất là nam nhân bí ẩn chèo thuyền hoa đến kia. Không ai nghe tiếng có người nhảy xuống nước, hắn còn ở trên con thuyền này. Không biết nhị ca đã hỏi những người bên ngoài thế nào? Ngũ đệ vẫn còn xem thi thể trên thuyền con kia, nếu tấp vào bờ hung thủ có cơ hội chạy mất, còn tấp vào bờ hung thủ thừa cơ bỏ chạy lại rắc rối to."
Thanh Hồn mở cửa sổ nhìn ra bên ngoài, Chu Nhuận Thành đang lật thi thể cảm nhận được ngẩng đầu nhìn y nghi hoặc:"Có chuyện gì sao?"
Y lẩm bẩm:"Dây buộc thuyền hơi dài."
"Ta cũng để ý rồi, hung thủ dùng mái chèo đâm Trang Lệ Lệ rồi trèo lên đây không khó. Chừng một lúc nước tự đẩy thuyền nhỏ ra xa ở trên thuyền lớn rất khó nhìn thấy trên thuyền có người, nói gì đến biết người đó đã chết."
Nghe Lục Khuynh Tâm nói thế chân mày Ý Thu co giật, sắc mặt khó coi:"Có người trèo lên bọn ta phải nhìn thấy rồi."
"Biết đâu các người hợp mưu giết người thì sao, chỉ có ba người ở trong phòng trang điểm, trùng hợp cả ba đều có hiềm khích với nạn nhân."
"Người phát hiện thi thể là nam nhân cơ mà." Nhược Nhược chợt nhớ ra điểm mấu chốt:"Còn có một người chèo thuyền mất tích đấy thôi, biết đâu nhân lúc bọn ta đi ăn hắn đã trèo lên đây lẫn vào đám đông."
Thanh Hồn nhoẻn miệng cười:"Sao cô biết là giọng nam nhân?"
Cô ta đáp rất nhanh:"Ta nghe được."
"Trên thuyền rất ồn ào, trên đài có người kể chuyện dưới đài không ít người uống rượu bàn tán sôi nổi chuyện trên trời dưới đất. Khi phát hiện thi thể nháo nhào cả lên cả ta ở gần đó còn không nghe ra giọng nam hay nữ. Cô nương trong phòng này sao nghe được rõ ràng là giọng nam chứ? Mà dù lúc đó cô nương ra ngoài kiếm đồ ăn đi chăng nữa. Đuôi thuyền có vài món nhạt cho mọi người ăn đỡ đói, ở đó càng khó nghe được những chuyện đã xảy ra." Hắn đã đi xem quanh thuyền một vòng, ở đuôi thuyền có vài người ca múa tụ hợp ở đó ăn bánh, làm chứng cho nhau. Khi xảy ra chuyện còn cho rằng thuyền hoa chở thức ăn bị nước cuốn không quan tâm lắm:"Rốt cuộc cô dựa vào đâu cho rằng đó là giọng nam nhân chứ? Không ai nói Trang Lệ Lệ chết thế nào cô đã tiên đoán được người chết bị đâm rồi, lợi hại lợi hại."
Ý Thu và Hồng Hạnh đều quay đầu nhìn cô ta bằng ánh mắt khó tin.
Nhược Nhược biến sắc:"Hai người nhìn ta làm gì, ta nghe được thật mà.
Ý Thu nói:"Đúng rồi, giữa chừng Nhược Nhược có ra giữa thuyền tìm khăn tay mà, cô nghe lúc đó đúng không? Trong đám đông không hiếm người tin mắt biết người chết bị đâm có gì lạ chứ?"
"Ta đã nhớ gặp cô nương ở đâu rồi. Trên lối đi hành lang khách trọ Hoàng Phiếm Lâu cô nương đã đụng trúng ta. Khi đó cô nép người sang một bên đi tiếp, thói quen này là của nữ tử sợ va chạm nơi nhạy cảm. Ta nghĩ cô đã tập luyện rất nhiều lần cho hành động lần này." Ánh mắt y rơi trên khăn tay cô ta đang cầm:"Trang Lệ Lệ bị chụp thuốc mê bỏ xuống thuyền, khăn che mặt của ta cũng y hệt cái các cô đang cầm. Cô không dám ném nó đi vì sợ bọn ta tìm được khăn tay sẽ tra ra trong đoàn ca vũ ai thiếu mất chính là hung thủ."
Thành Kính gật gù:"Khăn tay này Di ma ma phát cho từng người, mỗi người một cái đều có thêu tên. Đem nó đi kiểm tra xem có mê dược không là biết rõ chúng ta nói đúng hay sai thôi. Để ta thuật lại mọi chuyện rõ ràng, cô dùng khăn tay tẩm thuốc mê làm ngất Trang Lệ Lệ giấu trên thuyền hoa mới trở về phòng trang điểm để mọi người làm chứng cho cô. Nửa đường có giả vờ nói quay về nhặt khăn tay giết chết cô ta, việc này làm gấp gáp bên hông thuyền không chừng còn lưu lại dấu chân, mùi hương son phấn. Thân hình của cô đi qua khung cửa sổ rất dễ, cô giả nam nhân để luyện tập nhiều lần, chỉ cần vờ như là tiểu nhị đi đưa đồ ăn mỗi tối là được. Ban ngày cô trở về ở trong phòng không ra ngoài cũng không ai nghi ngờ buổi đêm cô đã đi đâu làm gì."
Nhược Nhược rít qua kẽ răng:"Nói nhảm, trong thời ngắn ta có thể thay y phục bay vào đất liền chèo thêm một thuyền hoa mang đồ ăn khác ra chứa thi thể sao? Khăn tay ta đã đánh rơi ai biết người nào đã chạm qua chứ?"
Thanh Hồn nhìn xoáy vô cô ta, không nhanh không chậm hỏi vài câu trói buộc:"Sao cô nương biết có thêm một thuyền hoa chứ, còn biết rõ thuyền hoa dư ra đó là nơi chứa thi thể mà không phải là của những tiểu nhị còn lại bị ném thi thể lên? Lúc thuyền hoa kia đến ta đã nhìn thấy bên trên xếp gọn một xấp vải đen. Ở trên thuyền có đồ ăn ngon rượu thịt ê chề ai mà quan tâm một chiếc thuyền con buộc sẵn che vải đen trong đêm chứ, dù có người nhìn thấy cũng nghĩ do chủ thuyền chuẩn bị phòng hờ."
"Ta cũng chỉ đoán thôi, không dư ra một thuyền thì các người đã đi tra hỏi bốn tiểu nhị còn lại rồi. Không có bằng chứng cụ thể các người đừng hòng đổ chuyện này cho ta."
"Khăn tay cô nương đánh rơi ở đâu vậy? Bộ y phục hoa hạnh này cực kỳ nổi bật chỉ cần cô có quay lại sẽ có người nhìn thấy thôi. Cô đừng nói là trên thuyền nhiều người không ai chú ý tới cô, cô nương trời sinh dung mạo xinh đẹp một lần gặp mặt cả đời khó quên. Ta chỉ thấy lạ sao lúc đó cô cắt dây để thuyền trôi thật xa kéo dài thời gian phát hiện thi thể? Hoặc là cô có thể chuẩn bị một cái khăn hay trộm khăn tay của người khác gây án, cần gì dùng đồ của mình chứ?"
Nghe Thành Kính nói mấy câu cuối Thanh Hồn ớn lạnh nổi cả da gà, Lục Khuynh Tâm cau mày:"Ngươi có xuống nước như tứ đệ đâu mà thấy lạnh chứ, đúng là yếu như sên."
"Ta thấy nóng, công tử không cần nắm lấy cơ hội tỏ ra lịch thiệp đâu." Y trả lại áo mới khoác lên người mình, lắc đầu cảm thán:"Có đi ăn cũng không yên, Lục công tử sau này chúng ta đừng gặp lại cho thiên hạ thái bình."
Lục Khuynh Tâm nhếch miệng cười đi theo phía sau y.
Nhược Nhược gây án là vì hận Trang Lệ Lệ cướp đi người mình yêu, vài ngày trước đến chỗ A Giáp khóc lóc biết hắn bị bệnh không đi làm nổi liền tranh thủ cơ hội này. Mọi thứ diễn ra giống như họ suy đoán, chỉ khác việc ban đầu cô ta bỏ thuốc mê vào hộp phấn Trang Lệ Lệ thường dùng. Không may hôm đó Trang Lệ Lệ hát xong được tặng một hộp phấn khác, đồ cũ cũng tiện tay vứt xuống sông luôn.
Người tính không bằng trời tính, cô ta giả giọng nam nhân báo có người chết vì sợ thời gian càng dài chứng cứ mình có mặt trong phòng trang điểm không dùng được, ai biết người đụng mình trong khách trọ cũng ở đây, lại càng không nghĩ đến việc chỉ đụng một lần đã biết cô ta là nữ còn ghi nhớ dung mạo của cô ta nữa chứ. Về vấn đề này Thành Kính nghĩ mãi vẫn thấy cô ta ngu ngốc, bản thân cô ta sức lực rất mạnh chỉ cần đánh ngất Trang Lệ Lệ là được, cần gì tẩm thuốc mê rồi mang chứng cứ kè kè bên mình. Nạn nhân còn không biết bơi ném xuống nước cho chìm có phải nhanh hơn không?