“Đây là tiệc mừng đầy tháng cháu trai Lương Minh Thiệu, nhà già siêu cấp Hoài Bắc tổ chức.” Liễu Tiên San vừa đi về phía phòng khách vừa nhỏ giọng nói với Phương Vỹ Huyền.
Trong đại sảnh ít nhất sắp xếp sáu mươi bàn.
Một người đàn ông trung niên mặc lễ phục đang đứng trên bục cao phía trước phát biểu.
“Người đấy chính là Lương Minh Thiệu.” Liễu Tiên San nói.
“Hoan nghênh các vị tới tham gia lễ đầy tháng của cháu trai tôi…”
Khách mời trong đại sảnh, sự chú ý của họ đều tập trung trên người Lương Minh Thiệu, không ai chú ý tới hai người Phương Vỹ Huyền vừa đi vào phòng tiệc.
Liễu Tiên San ngắm nghía bốn phía, tìm kiếm nhân vật mục tiêu của cô ta.
Rất nhanh ánh mắt cô ta đã sáng lên.
“Chính là người đó.” Liễu Tiên San nhìn về phía vị trí người đàn ông tuổi còn trẻ đang ngồi.
Người đàn ông này đeo một cặp mắt kính, da dẻ trắng nõn, trông có vẻ khá nhã nhặn. Mà trên ngón giữa tay phải của gã đeo một chiếc nhẫn màu vàng sậm.
Trên nhẫn không có kim cương, không có ngọc, chỉ có một ít hoa văn hỗn độn.
Nhìn thế nào chiếc nhẫn này cũng chỉ là một trang sức khá bình thường.
“Chỉ một chiếc nhẫn như thế mà chủ thuê lại đồng ý gửi thù lao cao như thế?” Liễu Tiên San nghi ngờ có phải bản thân tìm nhầm người không? Nhưng ánh mắt Phương Vỹ Huyền khẽ lóe lên.
Chiếc nhẫn này tuyệt đối không phải tầm thường như vẻ ngoài.
Mặc dù đứng khá xa, Phương Vỹ Huyền vẫn có thể cảm nhận được hơi thở âm u lạnh lẽo mà nó tỏa ra.
“Người này tên Sở Thiệu Huy, là bác sĩ phẫu thuật thẩm mỹ rất nổi tiếng của Nam Đô.” Liễu Tiên San cúi đầu, lấy điện thoại ra, mở ra một bức ảnh của nhân vật mục tiêu chủ thuê đã gửi, cô ta tiến hành so sánh với người trước mắt.
Chính là gã. Mặc dù hơi nghi ngờ với chiếc nhẫn bình thường này, nhưng làm lính đánh thuê, chỉ cần hoàn thành nhiệm vụ của chủ thuê là được. Cái khác không cần để ý tới.
Liễu Tiên San quan sát thêm một lúc rồi nói: “Sở Thiệu Huy này chỉ là một bác sĩ, sẽ không mời vệ sĩ đâu… Nói chung tôi đi gặp gã một lần trước đã.”
“Vậy tôi làm gì?” Phương Vỹ Huyền hỏi.
“Cậu cứ tùy tiện đi một vòng ở đây đi, dù sao cũng sẽ không có ai chú ý tới cậu. Chờ nhìn thấy tôi rời khỏi nhà hàng, cậu hãy rời khỏi theo tôi sau.” Liễu Tiên San nói.
“Không thành vấn đề.” Phương Vỹ Huyền gật đầu.
“Bắt đầu từ bây giờ, hai chúng ta coi như không quen biết.” Liễu Tiên San nói xong thì xoay người rời khỏi.
Lương Minh Thiệu còn đang đọc diễn văn, Phương Vỹ Huyền đứng tại chỗ, nhìn về phía chiếc nhẫn trong tay Sở Thiệu Huy.
Một chiếc nhẫn tại sao lại tỏa ra hơi thở âm hàn?
Ngay lúc Phương Vỹ Huyền suy nghĩ, Sở Thiệu Huy đột nhiên quay đầu đối diện Phương Vỹ Huyền.
Ánh mắt Sở Thiệu Huy rất dịu dàng, gã khẽ mỉm cười với Phương Vỹ Huyền.
Phương Vỹ Huyền không đáp lại mà trực tiếp đi về một phía.
Sở Thiệu Huy nhìn bóng người Phương Vỹ Huyền rời khỏi, gã khẽ híp mắt lại.
Vừa nãy gã cảm thấy chiếc nhẫn ở ngón giữa tay phải có hơi nóng lên.
Gã biết đây là một cảnh cáo.
Chỉ có lúc gặp phải uy hϊếp, chiếc nhẫn mới xuất hiện tình huống như thế.
“Người này… là ai?” Sở Thiệu Huy vuốt chiếc nhẫn của mình thầm nghĩ.
Mà lúc này một bóng người xinh đẹp xẹt qua, trong nháy mắt hấp dẫn tất cả sự chú ý của gã.
Người đẹp! Người đẹp cực hạn!
Gương mặt hoàn mỹ, vóc người cân đối, còn có đôi mắt hồ ly long lanh nước câu đi hồn phách của con người.
Càng khiến gã để ý chính là trên người người phụ nữ tỏa ra hương thơm khắp mọi nơi.
Đây mới thực là cực phẩm.
“Nhẫn à, mày lại có lộc ăn rồi.” Sở Thiệu Huy liếʍ môi một cái, thầm nói trong lòng.
Ngay lúc Sở Thiệu Huy nghĩ như thế, người phụ nữ đã đi tới trước mặt gã.
“Bác sĩ Sở, chào ông, tôi tên Giang Tiểu Cúc, tôi có vài vấn đề về thẩm mỹ muốn xin ông chỉ dạy…” Liễu Tiên San nở nụ cười nói.
Cừu nhỏ lại chủ động đưa tới cửa.
Trong mắt Sở Thiệu Huy lóe lên một tia nóng rực và hài hước, gã lập tức nở nụ cười ôn hòa mà thân sĩ nói: “Cô Giang, chào cô. Xin hỏi cô có vấn đề gì muốn tư vấn thế?”
Lúc này Phương Vỹ Huyền đang đi loanh quanh trong phòng tiệc.
Trong quá trình đi loanh quanh mù quáng, anh nhìn thấy một người quen. Chính là Hàn Minh Lý gặp qua một lần lúc trước ở núi Bạch Xuyên.
Hàn Minh Lý đang ngồi trên bàn ăn kế bục cao nhất, trò chuyện cùng người bên cạnh.
“Tiếp đó xin mọi người thỏa thích dùng cơm.” Lương Minh Thiệu rốt cuộc đã lên tiếng kết thúc rồi đi xuống bục.
Mà Phương Vỹ Huyền lúc này nhìn món ngon mỹ thực trên bàn ăn xung quanh có hơi dao động.
Vừa nãy anh ở phòng ăn chưa ăn no.
Anh lập tức tìm một chỗ trống trực tiếp ngồi xuống ghế rồi cầm lấy đũa bắt đầu ăn.
Loại tiệc này người cùng bàn đa số đều không quen nhau.
Cho nên cũng không ai nảy sinh nghi ngờ.
Chẳng qua do Phương Vỹ Huyền ăn mặc thực sự quá đơn giản, trên bữa tiệc này có vẻ hoàn toàn không hợp, không khỏi khiến người ta nhìn thêm mấy lần.
Phương Vỹ Huyền cũng không để ý, cúi đầu ăn thật nhiều.
Món ăn trên bàn ăn khá nhiều, hơn nữa tất cả đều là nguyên liệu nấu ăn cao cấp giá cả không ít, hải sản như cá muối, tôm hùm, cá mú đều không thiếu cái nào.
Phương Vỹ Huyền ăn rất thoải mái, cũng không ngẩng đầu lên được mấy lần.
Từ từ cả bàn ăn cũng chỉ còn lại một mình anh đang ăn.
Trước bàn của anh đầy xương hải sản.
Những vị khách khác trên bàn đều nhìn Phương Vỹ Huyền đầy kỳ lạ.
Đây là đứa nhỏ nhà ai? Cũng không thấy ngại à?
Đây là kiếp trước chưa từng ăn hải sản sao?
“Giám đốc Lương, tôi còn có chút việc phải xử lý, đi trước đây.” Hàn Minh Lý ngồi cùng bàn với Lương Minh Thiệu đứng dậy nói.
“Được, cậu Hàn, rảnh rỗi tới nhà tôi ngồi nhé. Tôi sẽ chuẩn bị rượu đỏ thượng hạng chờ anh ghé thăm.” Lương Minh Thiệu cười nói.
Hàn Minh Lý khẽ mỉm cười rồi xoay người đi ra khỏi khách sạn.
Lúc đi ngang qua mấy bàn cuối cùng, gã chú ý tới Phương Vỹ Huyền trước bàn chứa một đống xương hải sản.
Là anh? Sao anh lại xuất hiện ở đây?
Tình cảnh Phương Vỹ Huyền đánh một quyền làm nổ tung thạch linh do nham thạch Thiên Đấu tạo nên dưới núi Bạch Xuyên vẫn còn rõ ràng trước mắt.
Hàn Minh Lý lúc đó giật mình khϊếp sợ đến nỗi cằm cũng xém chút rơi xuống.
Sau đó Hàn Minh Lý vẫn còn muốn tìm Phương Vỹ Huyền một mình tán gẫu một chút, nhưng Phương Vỹ Huyền lại mất tích.
Không ngờ hôm nay lại có thể gặp được Phương Vỹ Huyền ở trên bữa tiệc này.
Trên mặt Hàn Minh Lý lộ ra nụ cười, gã đi lên phía trước.
Người bàn này hình như cũng nhận ra Hàn Minh Lý.
Nhìn thấy Hàn Minh Lý đi tới, mấy người đều thay đổi sắc mặt, lập tức vội vàng đứng dậy, cung kính chào hỏi Hàn Minh Lý: “Chào cậu Hàn.”
Hàn Minh Lý không quan tâm những người này, gã đi thẳng tới bên cạnh Phương Vỹ Huyền mỉm cười nói: “Anh Phương, không ngờ lại nhìn thấy anh ở đây.”
Phương Vỹ Huyền ngẩng đầu lên nhìn Hàn Minh Lý nói: “Anh tìm tôi có việc?”
“Không có chuyện gì, chính là muốn nhờ anh Phương một tí.” Nụ cười trên gương mặt Hàn Minh Lý không giảm.
Phương Vỹ Huyền không có ấn tượng quá tốt với khí chất dịu dàng này của Hàn Minh Lý.
“Tôi và anh có gì tốt để nói?” Phương Vỹ Huyền quay đầu trực tiếp tiêu diệt chân cua hoàng đế trên bàn.
Vẻ mặt Hàn Minh Lý có hơi cứng ngắt.
Mà những vị khách khác xung quanh cũng thay đổi sắc mặt.
Người trẻ tuổi này biết anh đang nói chuyện với ai không?
Đây chính là cậu Hàn nhà họ Hàn, Hàn Minh Lý đó.
Nổi danh lòng dạ độc ác, bị trừng mắt cũng báo.
Đắc tội gã rồi, gã có thể khiến bạn trong một đêm cửa nát nhà tan.
“Anh Phương, không cần nóng lòng từ chối. Nói không chừng tôi có thể cung cấp cho anh một ít tin tức vô cùng hữu dụng.”
“Ví dụ như… kẻ địch anh đang che giấu.” Hàn Minh Lý khẽ híp mắt nói.
Nghe được câu nói này, Phương Vỹ Huyền quay đầu nhìn về phía Hàn Minh Lý nói: “Kẻ địch?”
“Lời này ở đây không nói được, nếu như anh Phương cảm thấy hứng thú, chúng ta có thể ra ngoài nói chuyện.” Hàn Minh Lý lấy ra một chiếc quạt giấy mang tính tiêu chí biểu trưng của gã từ trong túi áo, bắt đầu phe phẩy.
“Chờ một chút, chờ tôi ăn xong chân cua này trước đã.” Phương Vỹ Huyền nói.
“Không thành vấn đề.” Hàn Minh Lý khẽ mỉm cười, ngồi xuống bên cạnh Phương Vỹ Huyền.
Vào lúc này, Liễu Tiên San đã tán gẫu với Sở Thiệu Huy đến khi thế ngất trời.
“Cô Giang, không bằng đến phòng khám bệnh của tôi tiếp tục nói đi, tôi cảm thấy còn cần thảo luận sâu sắc một phen về góc độ hoàng kim gò má cô.” Sở Thiệu Huy mỉm cười nói.
“Được.” Liễu Tiên San cầu còn không được, cô ta hàn huyên với Sở Thiệu Huy lâu như vậy chính là muốn tìm một cơ hội ở riêng một mình.
“Vậy chúng ta đi.” Sở Thiệu Huy cười rất xán lạn.
Trong ánh mắt hâm mộ của đàn ông xung quanh, Sở Thiệu Huy và Liễu Tiên San cùng ra khỏi nhà hàng.
“Haizz, đây chính là chỗ tốt của bác sĩ thẩm mỹ, nhiều phụ nữ như vậy chủ động tiếp cận…”
“Hơn nữa người phụ nữ này cũng đẹp vậy rồi, tại sao còn muốn sửa mặt chứ?”
“Anh không hiểu, phụ nữ thích chưng diện, giống như đàn ông yêu tiền, du͙© vọиɠ đều là vô hạn…”
Nhìn bóng lưng hai người rời khỏi, vài tên đàn ông khẽ bàn luận.
“Xe tôi không đậu ở đây mà để dưới hầm để xe, chúng ta xuống lấy xe đi.” Sở Thiệu Huy nói.
“Được.” Liễu Tiên San đáp.
Sở Thiệu Huy đã bị cô ta mê hoặc hoàn toàn, thậm chí cũng không cần dùng đến mị thuật.
Nhiệm vụ lần này cứ dễ dàng hoàn thành như vậy.
Hai người cùng đi xuống gara dưới lòng đất.
Lúc này dưới hầm để xe hoàn toàn yên tĩnh, không có ai khác.
Đi tới trước chiếc xe Benz màu đen, Sở Thiệu Huy mở cửa xe ra cho Liễu Tiên San, thân sĩ nói: “Cô Giang, mời lên xe.”
Liễu Tiên San ngồi trên ghế phụ, sau đó Sở Thiệu Huy ngồi trên ghế lái xe rồi đóng cửa xe lại.
Bây giờ chính là thời cơ tốt nhất.
Ánh mắt Liễu Tiên San khẽ dao động, tay phải nhẹ nhàng vẫy một cái.
Một mùi hương mê người trong nháy mắt tràn ngập cả thùng xe.
Hương mê hồn.
Sở Thiệu Huy đang chuẩn bị khởi động xe, ánh mắt lập tức trở nên mê ly.
“Thành công rồi.” Sắc mặt Liễu Tiên San vui vẻ, cô ta lập tức nắm lấy tay phải Sở Thiệu Huy, đang muốn lấy chiếc nhẫn giữa ngón giữa tay phải của gã xuống.
Nhưng cô ta vừa chạm vào mặt ngoài chiếc nhẫn đã cảm thấy cực nóng.
Liễu Tiên San ngạc nhiên thốt lên một tiếng, theo bản năng mà thu tay lại.
Lúc này ánh mắt Sở Thiệu Huy trước mặt đột nhiên sáng lại.
“Quả nhiên có ý đồ, chẳng trách chiến nhẫn của tôi phát ra cảnh cáo.” Trên mặt Sở Thiệu Huy hiện ra nụ cười lạnh lẽo, nhìn Liễu Tiên San trước mặt.