Ngoài rừng rậm, cung Sương Hàn và phái Thương Ưng vẫn còn đang đánh nhau.
Lúc này trên người Bàng Thế Dân đã có không ít vết thương.
“Chết tiệt! Ả đàn bà này tuổi còn trẻ mà tại sao tu vi lại vững chắc như vậy!”
Càng đánh Bàng Thế Dân càng khϊếp sợ, bởi vì ông ta ý thức được nếu như còn tiếp tục đánh như vậy, ông ta sẽ thua không thể nghi ngờ!
Thế tấn công của Tô Diêu Lăng cực kỳ mạnh mẽ, ông ta chỉ có thể vận dụng thân pháp độc môn của môn phái để không ngừng né tránh.
Có điều, tuy rằng tình hình chiến đấu bên phía Bàng Thế Dân không lạc quan, nhưng khi đám học trò của ông ta đấu với đám nữ học trò của cung Sương Hàn lại hoàn toàn chiếm ưu thế.
Trong những võ giả bình thường, sự đè ép của cảnh giới tu vi sẽ có ưu thế rất rõ ràng.
Đây cũng là nguyên nhân mà đám học trò của phái Thương Ưng có thể chiếm được lợi thế.
Đối mặt với đám học trò liên tục tháo chạy của cung Sương Hàn, học trò phái Thương Ưng càng đánh càng phấn khích, hai mắt tỏa sáng.
Dựa theo cách nói của Bàng Thế Dân lúc trước, nếu bọn họ đánh bại cung Sương Hàn ở đây, sau này sẽ có thể làm mưa làm gió.
Nhiều phụ nữ như vậy cơ mà… Nhất là Liễu Tiên San đẹp như tiên nữ, ai mà không muốn chiếm làm của riêng?
Mà ở bên phía học trò của cung Sương Hàn, sắc mặt của Liễu Tiên San tái nhợt, đang chật vật đối phó với học trò của phái Thương Ưng.
Năng lực chiến đấu thực tế của cô ta đúng là mạnh hơn tất cả những người ở đây.
Nhưng đồng thời cô ta phải bảo vệ nhiều đàn chị đàn em như vậy, vốn không thể nào bảo vệ hết được!
“Cô…” Liễu Tiên San có chút không chịu nổi nữa, nhìn về phía Tô Diêu Lăng ở phía xa xa.
Trong lòng Tô Diêu Lăng chợt nặng nề.
Ban đầu cô ấy đã dự đoán được, tình hình sẽ giống như bây giờ.
Thực lực của học trò hai bên vẫn có khoảng cách.
Vậy nên cô ấy ra tay khá sắc bén với Bàng Thế Dân, muốn tranh thủ thời gian đánh bại Bàng Thế Dân, sau đó đi cứu học trò của cô ấy.
Nhưng Bàng Thế Dân thật sự quá khó chơi.
Thân pháp mà ông ta sử dụng khó mà nắm bắt, Tô Diêu Lăng muốn đánh bại ông ta hoàn toàn, trong thời gian ngắn không thể nào làm được.
Nhưng nếu như Tô Diêu Lăng tách ra đi giúp đỡ học trò thì sẽ bị Bàng Thế Dân đánh lén.
“Bàng Thế Dân, ông biết rõ nếu còn tiếp tục như vậy sẽ chỉ hai bên cùng thiệt hại.” Tô Diêu Lăng nhìn Bàng Đào, lạnh lùng nói.
Bàng Thế Dân cười hả hê một tiếng, liếc nhìn học trò hai bên đang đánh nhau ở phía sau, nói: “Cung chủ Tô, đúng là thực lực của cô mạnh hơn tôi nghĩ, nhưng mà… chỉ cần tôi không muốn, cô sẽ mãi mãi không thể đánh bại tôi.”
“Mà đám học trò cưng của cô, chẳng mấy chốc nữa sẽ gặp họa đó, ha ha ha…”
Bàng Thế Dân nói rồi ngửa mặt lên trời cười ha ha.
Khuôn mặt của Tô Diêu Lăng lạnh lùng như băng, bùng nổ ra khí thế dữ dội hơn.
“Các vị đạo hữu còn ở trong Trụy Tiên Cốc, tôi là Lưu Phước Tân của Phá Phong Môn. Bây giờ, tôi có một chuyện vô cùng quan trọng muốn thông báo cho mọi người, chuyện liên quan đến tính mạng của tất cả mọi người, xin mọi người nhất định phải coi trọng…”
Ngay lúc này, một giọng nói được chân khí khuếch tán truyền vào trong tai của mỗi người.
Sắc mặt của Bàng Thế Dân và Tô Diêu Lăng đều thay đổi.
Đám học trò đang đánh nhau cũng dừng tay lại.
“Tôi nghĩ sau khi đi vào Trụy Tiên Cốc, không ít đạo hữu đều nhìn thấy một số thi thể với trạng thái chết kỳ lạ…”
“Ngay lúc nãy, chúng tôi đang trò chuyện với trưởng lão Vũ Kim Phong của Thông Huyền Môn, thế mà ông ấy lại chết đột ngột ở ngay trước mặt chúng tôi…”
“Rất hiển nhiên, có người muốn dùng cách này để gϊếŧ chết tất cả chúng ta! Vậy nên, chúng ta nhất định phải tập hợp lại với nhau để bọn họ không còn dám tùy tiện ra tay, sau đó mới chung sức nghĩ cách rời khỏi đây!”
Sau khi đối phương báo một địa điểm, giọng nói biến mất.
Vẻ mặt của Tô Diêu Lăng trở nên nghiêm túc.
Dựa theo phỏng đoán lúc trước của Phương Vỹ Huyền, chuyện này chắc chắn có liên quan đến Thiên Tinh Môn.
Nhưng trước mắt xem ra, tình hình đã ngày càng nghiêm trọng, người chết ngày càng nhiều hơn.
Nếu còn tiếp tục ở trong Trụy Tiên Cốc, ai cũng có thể gặp phải nguy hiểm!
Tô Diêu Lăng liếc mắt nhìn học trò ở phía sau, trong lòng đưa ra quyết định.
Phải đi tập hợp!
Cô ấy biết bên phía Phương Vỹ Huyền sẽ không có trở ngại gì, việc mà cô ấy cần làm bây giờ chính là bảo vệ bản thân và học trò.
Còn Bàng Thế Dân, sau khi nghe thấy chân khí truyền âm, sắc mặt ông ta cũng thay đổi.
Trên đường ông ta cũng đã gặp thi thể tương tự, nhưng lúc đó ông ta còn tưởng rằng là những người kia bị yêu thú nào đó gϊếŧ chết.
Nhưng bây giờ xem ra không phải là như vậy!
“Phải đi tập hợp! Tất cả mọi người tập hợp lại với nhau, ít nhất sẽ an toàn hơn rất nhiều!”
Bàng Thế Dân lập tức từ bỏ ý nghĩ động chạm đến cung Sương Hàn.
Bất cứ lúc nào, tính mạng luôn quan trọng nhất.
“Tất cả học trò nghe lệnh, lập tức đi theo sau tôi, đi sâu về phía trước!” Bàng Thế Dân quay đầu lại, ra lệnh cho học trò ở đằng sau!
…
Chân khí truyền âm của Lưu Phước Tân đã nhanh chóng có tác dụng.
Đội ngũ mười mấy tông môn còn sống sót cùng nhau dùng tốc độ cực nhanh để tiến về vị trí của Lưu Phước Tân.
Chưa đến nửa canh giờ, đội ngũ mười sáu tông môn còn lại đều tập hợp ở đây.
Lưu Phước Tân đứng ở vị trí chính giữa, nhìn võ giả ở xung quanh và nói: “Bây giờ chúng ta nghĩ cách gọi người của Thiên Tinh Môn ra trước, hỏi thử xem rốt cuộc là tình hình thế nào!”
“Người của bọn họ vốn không hề đi vào Trụy Tiên Cốc, chúng ta phải làm thế nào…” Có người hỏi.
“Mọi người cùng nhau dùng chân khí truyền âm, nhất định bọn họ có thể nghe thấy!” Lưu Mặc nói.
…
Thiên Tinh Môn, phía trên tòa tháp.
“Chưởng môn, tất cả những võ giả còn lại ở Trụy Tiên Cốc đã tập hợp lại với nhau, hình như bọn họ đã nhận ra nguy hiểm, bây giờ đang ầm ĩ…” Một cấp dưới đang báo cáo với chưởng môn Trịnh.
“Chúng tôi muốn gặp chưởng môn Trịnh!”
Lúc này, Trụy Tiên Cốc ở xa xa truyền ra một âm thanh đinh tai nhức óc!
Âm thanh này được chân khí bao bọc, giọng nói như sấm nổ vang trời chấn động lòng người.
Chưởng môn Trịnh vốn đang bị thương nặng, bị gào một tiếng như vậy, không ngờ lại phun ra một ngụm máu lớn.
“Giáo chủ Viên, để giáo chủ Viên xử lý chuyện này!” Chưởng môn Trịnh yếu ớt nói.
Trong lòng ông ta vô cùng hoảng loạn, trong đó xen lẫn cả sự sợ hãi.
“Tôi ở đây.”
Lúc này, người đàn ông đội nón lá đi ra từ một bên.
“Giáo chủ Viên…” Chưởng môn Trịnh nhìn về phía giáo chủ Viên, đang muốn nói chuyện.
“Tôi biết, vốn dĩ còn muốn xử lý người ở ngoài cốc trước. Nhưng bây giờ xem ra, không cần thiết nữa.” Trong lúc giáo chủ Viên nói chuyện bèn bỏ chiếc nón lá trên đầu xuống, để lộ khuôn mặt đầy sẹo của ông ta.
“Tôi đã gọi tám giáo chủ cấp dưới của tôi đến rồi.”
“Vốn định để bọn họ chết một cách thoải mái, nhưng xem ra bọn họ không hề cảm kích tôi.”
“Vậy tôi chỉ có thể dùng phương thức máu tanh nhất để săn gϊếŧ bọn họ.”
Hai mắt của giáo chủ Viên hiện lên màu sắc khát máu, lạnh giọng nói.
…
Phương Vỹ Huyền liếc nhìn hài cốt và Diêm Hiểu Vi một cái, bèn muốn rời đi.
Thứ đồ mà anh muốn đã tới tay, bây giờ phải trở về tìm Tô Diêu Lăng.
Nhưng anh vừa cất bước chuẩn bị rời đi đã bị gọi lại.
“Thằng nhóc, hình như trên người cậu có thứ không thuộc về cậu đó.”
Người nói chuyện không phải là Diêm Hiểu Vi, mà là bộ hài cốt kia, cũng chính là tông chủ Âm Sát Tông.
Phương Vỹ Huyền khẽ nhíu mày nói: “Liên quan gì đến ông.”
Tông chủ Âm Sát Tông cười ha ha, nói: “Tôi cảm ứng được, cậu lấy đi thứ đồ vốn thuộc về chủ của bộ hài cốt này.”
“Nếu như tôi đã thừa kế bộ hài cốt này, như vậy lẽ ra thứ đồ này cũng nên do tôi quản lý chứ nhỉ?”
Trên mặt Phương Vỹ Huyền nở một nụ cười, nói: “Cướp di hài của người ta, còn muốn cướp luôn đồ do người ta để lại? Da mặt của ông dày quá nhỉ.”
“Giới võ đạo không có cách nói da mặt dày, chỉ có thực lực làm đầu. Thằng nhóc, cậu còn quá trẻ.” Tông chủ cũng cười nói.
“Ông nói không sai, thực lực làm đầu.” Phương Vỹ Huyền khẽ gật đầu.
Lúc này, sắc mặt của Diêm Hiểu Vi ở bên cạnh thay đổi liên tục.
Cô ta rất muốn nhắc nhở tông chủ, người trẻ tuổi ở trước mắt này không phải là võ giả Tiên Thiên bình thường!
Vết nứt ở trên ngực của bộ hài cốt này, có khả năng rất lớn là do bị cậu ta đánh!
Tuy trong lòng nghĩ như vậy nhưng Diêm Hiểu Vi cũng không dám mở miệng.
Cô ta biết rất rõ tính cách của tông chủ.
Tông chủ vừa mới lấy lại được cơ thể, chắc chắn muốn thử sức chống đỡ của cơ thể này.
Nếu như cô ta mở miệng ngăn cản, ngược lại sẽ gặp phải sự bất mãn của tông chủ.
“Thằng nhóc, đúng lúc dùng cậu để luyện tay một chút!” Tông chủ Âm Sát Tông cười lớn một tiếng, xông về phía Phương Vỹ Huyền.
Khi nhập vào bộ hài cốt này, ông ta có thể cảm nhận được năng lượng mạnh mẽ ẩn chứa trong mỗi một tấc xương cốt.
Ông ta rất hài lòng với bộ hài cốt này! Còn mạnh hơn cơ thể ban đầu của ông ta rất nhiều!
Phương Vỹ Huyền nhìn về phía hài cốt đang vọt tới, trong mắt lóe lên một chút bực mình.
Hơi thở mà bộ hài cốt tỏa ra lúc này yếu hơn rất nhiều so với lúc trước.
Chẳng có gì thú vị.
Tông chủ Âm Sát Tông vọt tới trước mặt Phương Vỹ Huyền, một quyền đánh về phía ngực Phương Vỹ Huyền.
Theo dự đoán của ông ta, một cú đấm này đủ để đánh xuyên qua ngực Phương Vỹ Huyền!
Nhưng ông ta không ngờ rằng, nắm đấm của ông ta còn chưa chạm đến Phương Vỹ Huyền, chân của Phương Vỹ Huyền đã đá vào trên xương ngực của ông ta.
“Lách cách!”
Trên xương ngực vốn đã có vết nứt, bây giờ lại bị Phương Vỹ Huyền đá một phát, trực tiếp vỡ nát!
Phương Vỹ Huyền không dừng tay, tiếp tục đấm một quyền vào xương sống lưng!
“Răng rắc!”
Xương sống lưng trực tiếp đứt gãy!
Do xương ngực và xương sống lưng nứt gãy, cả bộ hài cốt mất đi chống đỡ, hoàn toàn sụp đổ!
“Cậu, cậu…” Trong giọng nói của tông chủ Âm Sát Tông chỉ có sự khϊếp sợ!
Mà Diêm Hiểu Vi đứng cách đó không xa cũng trắng bệch cả mặt!
Trải qua trăm đắng ngàn cay mới tìm được bộ di hài của thần tiên phù hợp với tông chủ, vậy mà cứ thế bị phá hủy mất?