“Đây, đây rốt cuộc…” Ô Hạc Đức mở to hai mắt, nhìn Phương Vỹ Huyền, trong mắt chỉ có hoảng sợ!
Phương Vỹ Huyền trước mắt này, rốt cuộc thực lực mạnh mẽ đến mức nào vậy?
Một quyền này còn chưa đánh ra, chỉ mới là khí thế thôi, đã khiến người khác cảm thấy nghẹt thở rồi!
“Cành cạch!”
Đèn chùm trên trần nhà rơi xuống, kéo theo một loạt tiếng hét.
“Căn nhà này sắp sập rồi, chạy mau!” Cuối cùng một số người cũng bừng tỉnh, la lớn.
Kim Minh Quý vội vàng lao đến bên cạnh, ôm Kim Hồng Ngọc vào lòng nhanh chóng chạy ra ngoài.
Mọi người ở đây phản ứng cũng coi như nhanh nhẹn, hơn mười giây, toàn bộ đều chạy ra ngoài.
Ô Hạc Đức lại không chạy.
Bởi vì, gã chạy không nổi nữa.
Sau khi cảm nhận được thực lực khủng khϊếp của Phương Vỹ Huyền, gã biết gã đã thua rồi.
Sinh vật trong lòng đất mà gã triệu hoán ra đã hoàn toàn bị Phương Vỹ Huyền nghiền nát, vốn không thể gϊếŧ được Phương Vỹ Huyền.
Nhưng sinh vật trong lòng đất không hề có trí khôn, lại càng không có cái gọi là năng lực phán đoán.
Mặc dù trên người Phương Vỹ Huyền tỏa ra hơi thở khủng khϊếp như thế, nó vẫn xông về phía anh, muốn nghiền nát Phương Vỹ Huyền.
Nắm tay phải của Phương Vỹ Huyền hiện lên một luồng ánh sáng vàng kim chói mắt, đánh thẳng về phía trước!
“Ầm ầm!”
Tiếng nổ lớn vang dội cả bầu trời!
Cả căn phòng sụp đổ ầm ầm!
Người nhà họ Kim mới vừa chạy ra phòng ngoài, nhìn thấy căn nhà sụp đổ, sắc mặt hiện lên sự sợ hãi.
…
Trong đống đổ nát, Phương Vỹ Huyền đi đến trước sinh vật trong lòng đất.
“Như vậy cuối cùng cũng không còn cách nào hồi phục nữa đâu nhỉ?” Phương Vỹ Huyền nhìn về phía sinh vật trong lòng đất ở giữa đống đổ nát phía xa xa.
Lúc này, trước ngực của sinh vật trong lòng đất xuất hiện một cái động lớn, không nhìn thấy được xương cốt và làn da.
Tứ chi của nó vẫn còn, nhưng hoàn toàn không nhúc nhích.
Rất rõ ràng, sau khi chịu tổn thương lớn như thế, cho dù là sinh vật trong lòng đất đi nữa, cũng không thể nào hồi phục lại được.
Phương Vỹ Huyền quay đầu nhìn về phía bên cạnh, Ô Hạc Đức đang ngã ngồi trên mặt đất.
Ô Hạc Đức cũng thật may mắn, không hề bị gạch đá đổ xuống đυ.ng chết, nhưng chân phải lại bị đập gãy.
Phương Vỹ Huyền tiến về phía trước, nhìn Ôn Hạc Đức hỏi: “Tôi muốn biết, ông làm thế nào triệu hồi được sinh vật trong lòng đất kia?”
Sắc mặt Ô Hạc Đức trắng bệch, nhìn Phương Vỹ Huyền, bờ môi khẽ nhúc nhích, lại nói không ra lời.
Trong mắt gã, Phương Vỹ Huyền mới là quái vật thực sự!
Đến cả sinh vật trong lòng đất cũng bị anh dùng một quyền đánh chết, thì còn có chuyện gì anh không làm được nữa chứ?
“Chắc là pháp trận trên tấm da dê bên trong túi trữ vật của ông nhỉ?” Phương Vỹ Huyền hơi nhíu mày, hỏi.
Sắc mặt Ô Hạc Đức thay đổi.
Vậy mà gã lại quên mất vụ này!
Phương pháp phá giải pháp trận chi tiết vẫn còn trong túi trữ vật, bây giờ đã rơi vào tay Phương Vỹ Huyền!
Pháp trận triệu hồi sinh vật trong lòng đất này, là cấm thuật bí mật của tộc Huyền Minh gã, nhất định không được truyền ra bên ngoài!
Nhưng mà bây giờ, Ô Hạc Đức cũng không quan tâm lắm đến chuyện này.
Gã biết, tối nay gã không thể sống mà rời khỏi đây được.
“Tôi rất tò mò về tộc Huyền Minh các ông, nhóm người tộc ông, hình như hiểu được không ít thứ hiếm lạ kỳ quái nhỉ?” Phương Vỹ Huyền nói.
Ô Hạc Đức ngậm chặt miệng, không nói gì.
Dù sao cũng khó thoát khỏi cái chết, gã không cần thiết phải tiết lộ nhiều hơn những bí mật liên quan đến tộc Huyền Minh.
Phương Vũ Huyền giơ ngón tay, điểm trên trán Ô Hạc Đức.
Ánh sáng trắng lóe lên, ánh mắt Ô Hạc Đức bỗng chốc trở nên đờ đẫn.
“Tộc Huyền Minh các ông xuất hiện sớm nhất là bao nhiêu năm trước?” Phương Vỹ Huyền hỏi.
“… Không biết.” Ô Hạc Đức trả lời.
Phương Vỹ Huyền khẽ nhíu mày, lại hỏi: “Những thuật pháp mà các ông nắm giữ, lưu truyền từ bao giờ?”
“Là tổ tiên tộc Huyền Minh truyền lại cho chúng tôi, thời gian cụ thể thì không biết.” Ô Hạc Đức trả lời.
Rất rõ ràng, Ô Hạc Đức chẳng có chút hiểu biết gì về lịch sử tộc Huyền Minh.
Ngay sau đó, Phương Vỹ Huyền không hỏi gã những loại câu hỏi như vậy nữa, mà hỏi: “Tộc Huyền Minh các ông tập trung ở đâu?”
“Ở Tây Nam…” Ô Hạc Đức còn chưa nói xong, đột nhiên toàn thân chấn động, hai mắt trở nên đen kịt.
“Tên điên to gan này, mày vậy mà lại dám năm lần bảy lượt hại người của tộc Huyền Minh bọn tao?” Giọng của Ô Hạc Đức đột nhiên trở nên tang thương, ẩn chứa sự tức giận.
“Ông sai rồi, cả hai lần đều là người của tộc Huyền Minh các người ra tay với tôi trước, tôi chỉ là đánh lại để tự vệ mà thôi.” Phương Vỹ Huyền lạnh nhạt nói.
“Người trẻ tuổi, nếu như cậu có thể quay đầu là bờ, giữ lại một mạng của Ô Hạc Đức, tộc Huyền Minh bọn tôi có lẽ sẽ không truy cứu với cậu nữa.” Người kia trầm giọng nói.
“Tôi cho ông ta cơ hội, nhưng ông ta cứ muốn nộp mạng, lại còn mang một sinh vật trong lòng đất đến… lần này tôi không còn kiên nhẫn nữa rồi.” Phương Vỹ Huyền nói.
“Sinh vật trong lòng đất…” Rõ ràng người kia có hơi sửng sốt.
“Nếu các người đã muốn tìm tôi báo thù, vậy cứ nói cho tôi biết vị trí của tộc Huyền Minh các người đi, tôi tự mình đến tìm các người, bớt đi bao nhiêu phiền phức.” Phương Vỹ Huyền nói.
“Người trẻ tuổi à, cậu nhất định sẽ hối hận vì tất cả những việc cậu đã làm hôm nay!” Người kia tức giận nói.
“Đúng, tôi sẽ hối hận, nhưng ông có thể nói cho tôi biết địa chỉ của tộc Huyền Minh trước không?” Phương Vỹ Huyền chau lông mày, hỏi.
Nhưng một giây sau, ánh sáng đen trong mắt Ô Hạc Đức đã biến mất, ánh mắt gã cũng khôi phục lại ánh sáng.
“Đã đi rồi sao?” Phương Vỹ Huyền có hơi sửng sốt.
Ô Hạc Đức nhìn Phương Vỹ Huyền, ánh mắt thù hận, dứt khoát nói: “Phương Vỹ Huyền, tao là con một của trưởng lão thứ tư tộc Huyền Minh, nếu như tao chết rồi, cả tộc Huyền Minh đều sẽ liều chết không thôi với mày, mày cứ đợi hứng chịu cơn giận dữ của tộc Huyền Minh đi! Tao sẽ ở dưới đó đợi mày!”
Nói xong, Ô Hạc Đức dồn sức cắn lưỡi!
Máu tươi chảy ra từ miệng gã, đôi mắt Ô Hạc Đức vẫn còn mở to, nhưng lại mất đi sức sống.
“Trước khi chết cũng coi như đáng mặt đàn ông.” Phương Vỹ Huyền lạnh nhạt nói.
…
Lúc Phương Vỹ Huyền bước ra từ trong đống đổ nát, Kim Minh Quý mang theo người nhà họ Kim quỳ xuống trước mặt Phương Vỹ Huyền.
Bọn họ đều biết, nếu như tối nay Phương Vỹ Huyền không tới, toàn bộ bọn họ đều sẽ chết thảm trong miệng con quái vật kia.
Kim Minh Quý nặng nề dập đầu mấy cái với Phương Vỹ Huyền, liên tục nói cảm ơn.
Phương Vỹ Huyền nói với Lệ Trúc Hiên một tiếng, chuẩn bị rời đi.
Nhưng lúc này, Kim Hồng Ngọc đang quỳ bên cạnh Kim Minh Quý, lại dùng giọng nói mềm mại gọi Phương Vỹ Huyền: “Anh ơi, anh có thể dạy em đánh nhau không?”
Câu này vừa nói xong, Phương Vỹ Huyền vẫn còn chưa phản ứng, sắc mặt Kim Minh Quý bên cạnh đã thay đổi.
Lần trước ông ta muốn để Kim Hồng Ngọc nhận Phương Vỹ Huyền làm thầy, đã dẫn đến sự bất mãn của Phương Vỹ Huyền.
Lần này Kim Hồng Ngọc lại đột nhiên mở miệng, Phương Vỹ Huyền nhất định sẽ tưởng rằng là ông ta xúi giục.
“Đại, đại sư Phương, trẻ con nói chuyện không kiêng kỵ, đại sư không cần phải để ý…” Kim Minh Quý vội vàng nói.
Phương Vỹ Huyền lại quay người, nhìn Kim Hồng Ngọc hỏi: “ Tại sao em lại muốn học đánh nhau?”
Kim Hồng Ngọc vẫn đứng yên chỗ cũ, chớp đôi mắt to tròn, con ngươi đen nhánh sáng lấp lánh.
“Em muốn bảo vệ gia đình, không muốn nhìn thấy…”
Vừa nghĩ đến cô bị con quái vật kia nuốt sống, trong mắt cô bé lại ngấn nước.
Cô bé còn nhỏ, không có khái niệm về sống chết. Nhưng nhớ đến dáng vẻ đau khổ của cô, cô bé lại rất muốn khóc.
Phương Vỹ Huyền nhìn Kim Hồng Ngọc, không nói gì.
Cô bé trước mắt là linh thể Tiên Thiên, nếu như tu luyện, tốc độ tu luyện nhanh hơn người thường mười lần.
Hơn nữa, tuổi của cô bé còn rất nhỏ, tính tạo hình rất mạnh.
Nếu như Phương Vỹ Huyền nhận cô bé làm trò, mấy mươi năm sau, nhất định có thể dạy cô bé một đời vẻ vang.
Nhưng mà, trong lòng Phương Vỹ Huyền có gai.
Anh vẫn không muốn nhận học trò.
Phương Vỹ Huyền nhìn Kim Minh Quý nói: “Lúc trước tôi từng nói với ông, ông cứ việc đưa cô bé đi gặp những vị võ đạo tông sư kia, với thể chất linh thể Tiên Thiên của cô bé, nhất định sẽ có người nhận cô bé làm học trò, không cứ nhất định phải là tôi.”
“Tôi, không thích hợp làm thầy của người khác.”
Nói xong, Phương Vỹ Huyền xoay người, nói với Lệ Trúc Hiên: “Đi thôi.”
…
Hoài Bắc, nhà họ Trịnh.
Sau cuộc mây mưa, Trịnh Thanh Huỳnh nằm trên giường, híp mắt suy nghĩ một vài chuyện.
Dương Yến Xuân dựa vào vai Trịnh Thanh Huỳnh, nhẹ giọng hỏi: “Thanh Huỳnh, tôi cảm thấy anh không cần phải lo nghĩ nữa đâu, Đạo Thiên kia có nhà họ Tần bảo vệ, tạm thời không thể động đến, vậy trước hết đừng động vào ông ta, đợi ông ta đến Hoài Bắc, chúng ta sẽ có cơ hội thôi.”
Chỉ cần nhớ lại ngày trên hồ Nguyệt Tâm đó bị Đạo Thiên làm nhục nhã trước mặt mọi người, Trịnh Thanh Huỳnh lại tràn đầy oán hận.
Gã ta là ai chứ? Gã ta là cậu cả nhà họ Trịnh, võ đạo thế gia số một Hoài Bắc! Là chủ nhân tương lai đã được chỉ định của nhà họ Trịnh!
Mà tên Đạo Thiên đáng chết đó, không chỉ gϊếŧ hai hộ pháp đi theo bên cạnh gã ta, lại còn yêu cầu gã ta xin lỗi trước mặt mọi người!
Sự nhục nhã này, Trịnh Thanh Huỳnh nào đã từng phải trải qua?
Sau khi trở về Hoài Bắc, Trịnh Thanh Huỳnh vẫn luôn nghĩ cách làm thế nào để đối phó với Đạo Thiên.
Nhưng gã ta suy đi tính lại, lại chẳng nghĩ ra cách nào hay!
Bởi vì Đạo Thiên là người của Tần Lăng Thường, mà hiện tại Tần Lăng Thường đang ở Giang Nam.
Trịnh Thanh Huỳnh muốn gây sự với Đạo Thiên, cũng tức là muốn đối đầu với nhà họ Tần, hơn nữa còn muốn đυ.ng tay đến tận Giang Nam.
Chuyện xảy ra ở hồ Nguyệt Tâm, gã ta lợi dụng năng lực của nhà họ Trịnh để phong tỏa tin tức, do đó không có bất cứ thế gia nào ở Hoài Bắc biết chuyện này.
Nhưng nếu như Trịnh Thanh Huỳnh chủ động đến Giang Nam gây chuyện với Đạo Thiên, nhất định sẽ lại gây nên sóng to gió lớn.
Đến lúc đó, e rằng chuyện ở hồ Nguyệt Tâm sẽ bị đào lại… Danh dự của nhà họ Trịnh nhất định sẽ bị hao tổn!
Hơn nữa trực tiếp đối nghịch với nhà họ Tần, e rằng không phải là lựa chọn tốt.
Với nhiều yếu tố khác nhau, Trịnh Thanh Huỳnh chậm chạp không nghĩ ra phương pháp nào để đối phó với Đạo Thiên, bởi vậy trong khoảng thời gian này, gã ta cứ luôn phiền muộn.
“Ý của cô là trước tiên cứ giúp cô giải quyết tên Phương Vỹ Huyền kia trước đúng không?” Trịnh Thanh Huỳnh nở nụ cười nhạt, nhìn Dương Yến Xuân một cái, nói.
Sắc mặt Dương Yến Xuân không thay đổi, thản nhiên đáp: “Không sai, ý của tôi là giải quyết Phương Vỹ Huyền trước đã.”
Dương Yến Xuân khiến nhà họ Dương trở thành dòng họ phụ thuộc vào nhà họ Trịnh, thậm chí đến cả thân thể cũng có thể bán rẻ, chính vì để báo thù!
Khoảng thời gian này, cô ta từng giờ từng phút đều nghĩ xem làm thế nào để đối phó với Phương Vỹ Huyền, làm sao để khiến Phương Vỹ Huyền đau khổ tột cùng!
Trừ chuyện đó ra thì tất cả đều có thể bỏ qua một bên!
Thấy trên mặt Dương Yến Xuân tràn đầy oán hận, Trịnh Thanh Huỳnh vươn tay, gảy gảy mái tóc của cô ta nói: “Về phía Phương Vỹ Huyền, chắc hẳn cô đã có cách.”
Nghe được câu này, ánh mắt Dương Yến Xuân sáng ngời, lập tức nói: “Đương nhiên!”
“Vậy nói tôi nghe thử xem.” Trịnh Thanh Huỳnh nói.
“Trước tiên tôi muốn phá hủy hai dòng họ có mối quan hệ thân thiết với Phương Vỹ Huyền, với sức ảnh hưởng của nhà họ Trịnh, chuyện này dễ như trở bàn tay…” Dương Yến Xuân nói.
Trịnh Thanh Huỳnh hơi híp mắt lại, nhìn Dương Yến Xuân, nói: “Ý của cô là…”
“Nhà họ Đường và nhà họ Cơ, tôi muốn bọn chúng cảm nhận cảm giác tan cửa nát nhà một chút!” Ánh mắt Dương Yến Xuân tàn nhẫn nói.