Dọc theo đường đi, Lưu mập mạp cố gắng khuyên can Phương Vỹ Huyền.
Phương Vỹ Huyền không hề để ý tới những điều cậu ta nói, cuối cùng hai người đi tới phòng sinh hoạt của hội tán thủ.
Trong phòng sinh hoạt, có mấy tên học sinh mặc võ phục đang ngồi dưới đất chăm chú lắng nghe người có thân hình cao lớn, tóc để kiểu húi cua đang đứng trước mặt họ giảng giải về các động tác.
"Anh ta...chính là Hàn Lãnh Mục." Lưu mập mạp nói với Phương Vỹ Huyền.
Phương Vỹ Huyền hơi híp mắt lại nhìn về phía Hàn Lãnh Mục.
Hàn Lãnh Mục cũng chú ý tới Lưu mập mạp và Phương Vỹ Huyền đang đứng ở cửa.
Thật sự dám đến?
Vẻ mặt Hàn Lãnh Mục thoáng hiện lên nụ cười giễu cợt.
"Hôm nay chúng ta không học lý thuyết nữa, lát nữa tôi sẽ tự mình biểu diễn thực chiến cho mọi người coi, để mọi người có cơ hội tiếp cận học tập." Hàn Lãnh Mục nói với mười mấy người là thành viên của hội đang ngồi dưới đất.
Nói xong, Hàn Lãnh Mục bước ra cửa, anh ta đi đến trước mặt Phương Vỹ Huyền.
"Mày là Phương Vỹ Huyền." Hàn Lãnh Mục quan sát Phương Vỹ Huyền một lượt từ trên xuống dưới, ánh mắt đầy vẻ khinh miệt.
Một tên võ giả bậc năm đối với anh ta mà nói chẳng là gì.
"Nghe nói anh tới tìm tôi." Phương Vỹ Huyền nói.
Hàn Lãnh Mục nhìn Phương Vỹ Huyền, đôi mắt hơi híp lại, cười lạnh nói: "Gần đây tôi mới được biết Hà Phi Quang chuyển trường, cậu ta bị mày đánh bị thương. Với tư cách là anh em tốt của cậu ta, tôi giúp cậu ta báo thù cũng là điều hiển nhiên thôi!"1
"Rất bình thường." Phương Vỹ Huyền gật đầu, nói: "Nhưng anh nên trực tiếp tới tìm tôi cứ không phải là ra tay với Lưu Minh Thời."
Trong một khoảnh khắc nhất thời, đôi mắt Hàn Lãnh Mục bị sự tàn độc phủ kín, anh ta trầm giọng nói: "Chẳng phải mày cũng ra tay với anh em tao à? Tao chỉ dùng cách của mày trả lại cho mày mà thôi."
Gần đây tâm trạng của Hàn Lãnh Mục vô cùng tệ, cha anh ta nhận sự nhờ cậy của người khác, lại bị người ta đánh trọng thương, bây giờ còn nằm trong phòng chăm sóc đặc biệt ở bệnh viện.
Thấy dáng vẻ yếu ớt của cha trên giường bệnh, Hàn Lãnh Mục thầm nghĩ muốn báo thù cho cha nhưng bản thân anh ta cũng biết, người có thể đánh một bán bộ tông sư đến nông nỗi ấy thì người đó chắc chắn không phải người mà anh ta có thể dây vào.
Vậy nên, sự bực tức và căm hận trong lòng Hàn Lãnh Mục không có cách nào phát tiết ra được.
Hôm qua, anh ta gọi điện cho Hà Phi Quang, sau một hồi trò chuyện anh ta mới biết Hà Phi Quang bị Phương Vỹ Huyền đánh bị thương, hơn nữa còn bị buộc chuyển trường.
"Là ai làm?" Hàn Lãnh Mục hỏi.
"Là Phương Vỹ Huyền! Phương Vỹ Huyền học lớp 12/2! Anh Lãnh Mục, nếu anh coi em là anh em của anh thì anh mau trả thù cho em đi." Hà Phi Quang trầm giọng nói.
"Do cha bắt em phải chuyển trường, ông còn cảnh cáo em không được gây khó dễ cho Phương Vỹ Huyền...Nhưng càng ngày em càng thấy khó chịu, càng nghĩ càng tức, cục tức này em nuốt không trôi! Có nằm mơ em cũng mơ thấy cảnh mình trả thù cái tên tạp chủng Phương Vỹ Huyền đó!" Hà Phi Quang độc ác nói.
"Yên tâm đi Đông Phi Quang, gần đây tôi cũng muốn tìm người phát tiết một chút. Cái tên Phương Vỹ Huyền đó, tôi đương nhiên sẽ giúp cậu giải quyết, tôi sẽ bắt nó phải quỳ xuống xin lỗi cậu, cứ chờ tin của tôi đi." Hàn Lãnh Mục lạnh lùng nói.
Lúc này, nhìn Phương Vỹ Huyền đang đứng trước mặt, ánh mắt Hàn Lãnh Mục toát ra vẻ lạnh thấu xương.
Hôm nay, anh ta nhất định phải trút giận cho Hà Phi Quang!
"Phương Vỹ Huyền, mày đã dám tới đây chứng tỏ mày đã tiếp nhận lời khiêu chiến của tao, chúng ta lên sàn đấu đánh một trận đường đường chính chính, chắc mày sẽ không sợ chứ!" ánh mắt Hàn Lãnh Mục lộ vẻ sắc bén, nói.
Trong phòng sinh hoạt có dựng một sàn đấu, bình thường các cuộc tập thực chiến của hiệp hội tán thủ đều diễn ra trên sân đấu đó.
Bấy giờ, đám học sinh lớp hai đến hóng chuyện đã đến đầy đủ, vừa hay nghe được lời Hàn Lãnh Mục nói.
Tất cả mọi người nhìn về phía Phương Vỹ Huyền, chờ xem anh có dám chấp nhận lời khiêu chiến của Hàn Lãnh Mục không.
"Được." Phương Vỹ Huyền gật đầu.
Đồng ý rồi!
Vẻ mặt đám học sinh đứng đằng sau bỗng hiện lên sự kinh ngạc nhưng ngay sau đó lại đổi thành giễu cợt.
Phương Vỹ Huyền thực là không biết sống chết, đối thủ là Hàn Lãnh Mục đấy!
Hàn Lãnh Mục chính là cậu chủ của võ quán nhà họ Hàn, võ giả thiên tiên cấp bảy, thực lực rất mạnh.
Hơn nữa, Hàn Lãnh Mục học tán thủ, võ đài là nơi quen thuộc nhất, cũng là sân khấu của anh ta.
Phương Vỹ Huyền dám bước lên đó, đồng nghĩa với việc tìm chết!
"Phương Vỹ Huyền..." sắc mặt Lưu mập mạp tái nhợt, cậu ta kéo tay Phương Vỹ Huyền.
"Ha ha, Lưu Minh Thời, trông mày có vẻ sợ hãi nhỉ. Đừng lo, hôm nay Phương Vỹ Huyền tới đây, có đánh thì tao sẽ đánh nó chứ không đánh mày." Hàn Lãnh Mục nói một cách châm chọc.
Phương Vỹ Huyền trực tiếp đi về phía trước, nói rằng: "Mau lên võ đài đi, tôi không có thời gian."
Hàn Lãnh Mục không ngờ được Phương Vỹ Huyền sẽ bình tĩnh thong dong đến thế, thậm chí còn giục anh ta lên võ đài, nụ cười trên môi anh ta khẽ cứng lại.
Nhưng ngay sau đó, sự tàn độc trong ánh mắt anh ta ngày càng mãnh liệt.
Ở trước mặt ông đây còn muốn làm bộ làm tịch? Lát nữa tao sẽ cho mày biết cái gì gọi là cách biệt thực lực!
Dưới ánh mắt chăm chú của những người xung quanh, hai người bước lên võ đài.
"Cố lên hội trưởng, đánh gục thằng nhãi đó đi!"
"Hội trưởng, anh là giỏi nhất..."
Trong mười mấy thành viên hiệp hội đang đứng dưới đài, có một nửa là nam, một nửa là nữ.
Lúc này, họ cùng nhau hò hét cổ vũ cho Hàn Lãnh Mục.
Nhất là đám học sinh nữ, mắt nhìn Hàn Lãnh Mục tràn đầy sự ái mộ.
Các cô chọn tham gia hội tán thủ là vì muốn tiếp cận Hàn Lãnh Mục, người vừa đẹp trai cao lớn lại biết võ.
"Hàn Lãnh Mục, cố lên!"
Trong số những học sinh lớp hai đến hóng chuyện, bỗng có một bạn học sinh nam hét lên.
Sau đó, nhóm học sinh lớp hai cũng nhao nhao hét theo.
"Hàn Lãnh Mục, cố lên! Hạ gục Phương Vỹ Huyền đi!"
Tiếng hét cổ vũ tràn ngập khắp phòng sinh hoạt, tất cả mọi người đều đứng về phía Hàn Lãnh Mục.
"Xem ra rất nhiều người ghét mày." Hàn Lãnh Mục trào phúng nói.
Phương Vỹ Huyền không nói gì, anh chỉ chắp hai tay sau lưng, đứng trên võ đài.
"Làm người mà làm được đến mức người gặp người ghét như mày thì thật thất bại." Hàn Lãnh Mục lắc đầu, làm bộ thở dài nói.
Phương Vỹ Huyền nhíu mày, nói rằng: "Anh nói nhiều quá."
Hàn Lãnh Mục mỉm cười, nói: "Phải nói mấy câu này trước vì tao sợ lát mày ngất rồi thì nghe không được."
Phương Vỹ Huyền có chút mất kiên nhẫn.
"Nếu mày còn không dùng đến tay thì lát nữa chẳng còn cơ hội đâu." Hàn Lãnh Mục nhìn Phương Vỹ Huyền đang chắp hai tay sau lưng, lạnh lùng nói.
"Đánh với anh, tôi không cần dùng đến tay." Phương Vỹ Huyền bình tĩnh đáp.
Câu này của anh khiến cả phòng sinh hoạt lâm vào trạng thái yên tĩnh tuyệt đối.
Phương Vỹ Huyền thật quá kiêu ngạo!
Đối thủ là Hàn Lãnh Mục mà anh lại không cần dùng đến tay?
Đây không phải là ngạo nghễ mà là ngu xuẩn!
Hậu quả của việc cố tỏ ra mình rất mạnh là khiến Hàn Lãnh Mục nổi giận thật sự, lát nữa bị đánh còn thảm hơn!
Quả nhiên, sau khi nghe được câu này, nụ cười trên mặt Hàn Lãnh Mục biến mất trong nháy mắt, thay vào đó là sát ý băng lãnh mãnh liệt.
Là cậu chủ của võ quán nhà họ Hàn, trong giới thiên tài võ giả từ thấp đến cao ở thành phố Giang Hải, anh ta chưa từng bị ai khiêu khích trắng trợn như vậy!
Hôm nay nếu không đánh Phương Vỹ Huyền đến mức phải bò rạp dưới đất xin tha thứ thì anh ta nhất quyết không bỏ qua!
"Phương Vỹ Huyền, là do mày tự tìm đường chết!" lời vừa dứt, Hàn Lãnh Mục đã xông lên.
Tiếng hò reo vang vọng cả phòng sinh hoạt.
"Đánh chết hắn đi! Đánh chết cái tên khốn khiếp không coi ai ra gì này đi!"
Tưởng Bắc Lâm đứng trong đám người, ánh mắt nhìn Phương Vỹ Huyền đứng trên đài toát lên vẻ thâm trầm.
Chỉ cần Hàn Lãnh Mục có thể đánh bại Phương Vỹ Huyền thì cô ta sẽ có cách lấy lại chức vị của cha cô ta.
Bởi vì, Hàn Lãnh Mục từng theo đuổi cô ta nhưng lại bị cô ta từ chối.
Lúc đó cô ta không quá để ý đến những kẻ lỗ mãng, chỉ biết đánh đấm như Hàn Lãnh Mục, cô ta chỉ muốn được qua lại với con trai những nhà giàu có thế nên cô ta mới chọn Hà Phi Quang.
Nhưng bây giờ cô ta đã hiểu, nắm đấm mới là đạo lý đúng nhất.
Trên võ đài, Hàn Lãnh Mục đến trước mặt Phương Vỹ Huyền, anh ta dùng tốc độ rất nhanh đánh về phía Phương Vỹ Huyền.
Quyền pháp của nhà họ Hàn rất nổi tiếng trong giới võ đạo, đặc điểm của bộ quyền pháp đó là vừa nhanh, vừa chuẩn lại rất tàn nhẫn.
Người khác đánh được một đòn thì với quyền pháp nhà họ Hàn có thể đánh ra ba đòn, hơn nữa lực đánh hoàn toàn không yếu.
Với độ tuổi hiện tại của Hàn Lãnh Mục mà có thể tung hoành khắp thành phố Giang Hải không có đối thủ là nhờ vào tuyệt chiêu sở trường này đây.
"Vút, vút, vút..."
Tiếng xé gió mỗi khi đánh ra một đấm vang lên trong không khí.
Đối mặt với đòn đánh của Hàn Lãnh Mục, Phương Vỹ Huyền vẫn chắp hai tay sau lưng, ung dung né tránh.
Biên độ di chuyển khi né đòn của anh rất nhỏ, nhưng mỗi lần đều có thể chuẩn xác né được đòn đánh của Hàn Lãnh Mục.
Trong một giây Hàn Lãnh Mục gần như đánh được ba đấm nhưng ngay cả bộ đồ trên người Phương Vỹ Huyền cũng không chạm tới!
Liên tục đánh hơn mười đấm vẫn không thể đánh trúng Phương Vỹ Huyền, Hàn Lãnh Mục có hơi biến sắc, cảm thấy kỳ lạ trong lòng.
Thế là, Hàn Lãnh Mục cắn răng lại tiếp tục dốc hết sức đánh!
Tốc độ ra đòn lần này nhanh hơn lần trước không ít.
Nhưng Phương Vỹ Huyền giống như biết trước vị trí ra đòn của Hàn Lãnh Mục vậy, chỉ cần nghiêng người một chút cũng tránh được hết quyền này đến quyền khác của Hàn Lãnh Mục.
"Mẹ nó, có tránh mãi thì có bản lĩnh gì, mày có gan thì ra tay đi!" một thành viên trong hội đang đứng dưới đài hét lên.
"Đúng thế, đường đường chính chính đứng trên võ đài thi đấu mà chỉ biết tránh tránh né né thì còn gì là đàn ông con trai nữa!" một thành viên nữ cũng lên tiếng.
"Phương Vỹ Huyền, có bản lĩnh thì đứng tránh nữa, đối đầu trực diện với Hàn Lãnh Mục đi!" đám học sinh đến hóng chuyện đứng phía sau cũng hô lên.