Đổng Tư Siêu cười nhạt một tiếng.
“Đi, tôi dẫn anh đi vào trong dạo một vòng.” Chu Mộ Đình nói.
Sau đó, Chu Mộ Đình bèn dẫn Đổng Tư Siêu đi vào trong Club.
Lúc này, Tiêu Hi Hòa lập tức đi ra đón.
“Cậu Đổng, cậu Chu, chào các anh.”
Nhìn thấy Tiêu Hi Hòa, Chu Mộ Đình khẽ nhíu mày hỏi: “Cậu là…”
“Em là Tiêu Hi Hòa, lần trước trong cuộc tụ họp của thương hội Giang Nam, chúng ta từng gặp nhau một lần, lúc ấy cha em và cha anh còn trò chuyện rất hăng say nữa.” Tiêu Hi Hòa cười nịnh nọt nói.
“Tiêu Hi Hòa… Ồ, tôi có chút ấn tượng.” Chu Mộ Đình khẽ gật đầu.
Sau đó lại có mấy cậu con nhà giàu đi lên phía trước chào hỏi Chu Mộ Đình và Đổng Tư Siêu.
Hai người này vừa xuất hiện đã lập tức trở thành tiêu điểm, những cậu con nhà giàu khác ở đây đều muốn tiếp cận, muốn bắt quàng làm họ với hai người kia.
Tuy rằng gia thế bối cảnh của những cậu con nhà giàu này đều rất mạnh, nhưng so với hai người kia thì chẳng đáng là gì.
Dù sao trong hai người kia, một người là con trai của nhà giàu nhất Giang Nam, một người khác là con trai của ông trùm dưới lòng đất.
Trong sự vây quanh của các cậu con nhà giàu, Đổng Tư Siêu và Chu Mộ Đình đi vào Club.
“Tầng một của nơi này là sảnh tiệc đứng, đi lên tầng hai chính là khu giải trí nhàn nhã.” Chu Mộ Đình nói rồi dẫn Đổng Tư Siêu đi thẳng lên tầng.
…
Trong sảnh tiệc đứng, Lưu mập mạp và Lý Vũ Kiêu nghe thấy đằng sau ầm ĩ như vậy, quay đầu lại thì nhìn thấy hai người Đổng Tư Siêu và Chu Mộ Đình.
“Hai người kia là ai thế? Tại sao được nhiều người vây quanh như vậy? Như là ngôi sao lớn ấy.” Lưu mập mạp nghi ngờ hỏi.
Lý Vũ Kiêu lại nhận ra Đổng Tư Siêu, ngạc nhiên nói: “Đìu! Cả Đổng Tư Siêu cũng tới cơ à.”
“Đổng Tư Siêu? Hình như từng nghe cái tên này ở đâu rồi.” Lưu mập mạp cau mày nói.
“Chính là con trai nhà giàu số một mới nổi ở Giang Nam á!” Lý Vũ Kiêu nói.
“Nhà giàu số một Giang Nam? Vậy chẳng phải là… còn giàu hơn cả nhà Đường Thanh Hiền à?” Lưu mập mạp nhìn Phương Vỹ Huyền một cái, nói.
“Không thể so sánh như vậy được. Bảng xếp hạng nhà giàu chủ yếu là xét dựa trên tài sản của một doanh nghiệp, cùng với giá cổ phiếu trong khoảng thời gian này, và cả tình hình phát triển của doanh nghiệp.”
“Loại nhà quyền thế như nhà Đường Thành Hiền thì tình hình bên trong rất mạnh, doanh nghiệp dưới trướng dòng họ cũng đông đảo, tài sản đều là tài sản thật, tài lực thực tế chắc chắn mạnh hơn xa Đổng Thành Văn.” Lý Vũ Kiêu nói.
“Ghê vậy cơ à?” Lưu mập mạp mở to hai mắt, nói.
“Ha ha, Đường Thanh Hiền là người phụ nữ của đại ca cơ mà, không ghê đại ca sẽ để ý…” Lý Vũ Kiêu nói còn chưa dứt lời đã bị một ánh mắt thản nhiên của Phương Vỹ Huyền cắt ngang.
“Đùa chút thôi, tôi chỉ đùa chút thôi.” Lý Vũ Kiêu ngượng ngùng cười nói.
Phương Vỹ Huyền đang định nói gì đó, điện thoại trong túi quần bỗng đổ chuông.
Phương Vỹ Huyền lấy điện thoại di động ra, thấy là một dãy số lạ.
Có điều từ khi cái điện thoại cũ của anh bị hỏng, sau khi đổi điện thoại mới, có rất nhiều số vẫn chưa lưu vào danh bạ.
“Đi nghe điện thoại cái đã.”
Phương Vỹ Huyền đứng dậy rời khỏi sảnh tiệc đứng, ra đến bên ngoài Club.
“Phương Vỹ Huyền, tôi là Hạ Kiều Y.” Sau khi điện thoại kết nối, đối phương nói.
“Sao vậy?” Phương Vỹ Huyền hỏi.
“Về phòng thí nghiệm gen, tôi nhận được tin tức liên quan.” Hạ Kiều Y nói.
“Cô tra được vị trí cụ thể của nó à?” Phương Vỹ Huyền hỏi.
“… Vẫn chưa đến bước đấy, nhưng tôi điều tra được tung tích của mấy người cải tạo gen, vị trí xuất phát của những người này không giống nhau, nhưng bọn họ đều sẽ đi qua cùng một địa điểm.”
“Địa điểm đó là một nước nhỏ ở miền trung châu Âu. Sau khi tôi cử tình báo viên đi đến đấy thăm dò thì xác nhận quả thật vị trí đó đã từng là một cứ điểm.”
“Chỉ có điều, bây giờ đã không còn một bóng người nào.” Hạ Kiều Y nói.
“Nói nhiều như vậy vẫn là không xác định được vị trí à.” Phương Vỹ Huyền nói.
“Nhưng ít ra điều này có thể chứng tỏ một điểm, vị trí của phòng thí nghiệm gen đang không ngừng thay đổi. Đây chính là nguyên nhân mà bọn họ có thể tránh né sự truy nã của các quốc gia nhiều năm như vậy.” Hạ Kiều Y nói.
“Ờ, còn có chuyện gì nữa không?” Phương Vỹ Huyền hỏi.
Hạ Kiều Y im lặng một lát, hiển nhiên là bị thái độ của Phương Vỹ Huyền làm cho tức giận không nhẹ.
“Còn có một việc, liên quan đến những gì anh nói, người có thể nắm giữ thuật pháp Ngọn lửa màu tím… Trải qua thu thập tin tức, đúng là chúng tôi phát hiện có một người như vậy.”
Nghe thấy câu này, vẻ mặt của Phương Vỹ Huyền thay đổi, khí thế trên người lập tức trở nên sắc bén.
“Ai? Ở đâu?”
…
Ngay khi Phương Vỹ Huyền và Hạ Kiều Y đang trò chuyện, ở trong Club, Chu Mộ Đình và Đổng Tư Siêu đã đi dạo tầng trên xong, sau đó đi xuống tầng một.
Mà lúc này, Lý Vũ Kiêu và Lưu mập mạp ở sảnh tiệc đứng cũng đã ăn no, đứng dậy đi ra ngoài.
“Cậu Đổng có muốn ăn chút gì không?” Chu Mộ Đình dẫn Đổng Tư Siêu đi về phía sảnh tiệc đứng.
Lý Vũ Kiêu và Lưu mập mạp trông thấy Chu Mộ Đình và Đổng Tư Siêu ở đối diện.
Hai bên liếc nhìn nhau một cái.
Nghĩ đến việc người này là nhà giàu nhất Giang Nam, Lưu mập mạp có hơi căng thẳng, cúi đầu xuống, bước nhanh muốn đi ra ngoài.
Chu Mộ Đình và Đổng Tư Siêu đang đi về phía sảnh tiệc đứng.
Lúc hai bên đi ngang qua nhau, bởi vì đầu óc hơi mơ màng, đi lại quá nhanh, Lưu mập mạp không cẩn thận giẫm một phát lên giày da của Đổng Tư Siêu.
Trên giày da đen bóng đến phát sáng xuất hiện một dấu giày.
“Xin lỗi, xin lỗi…” Sắc mặt Lưu mập mạp thay đổi, luôn miệng xin lỗi.
Đổng Tư Siêu cúi đầu nhìn dấu giày bên trên giày da, sắc mặt tối lại.
Anh ta là người có bệnh thích sạch sẽ.
Ghét nhất người khác làm bẩn đồ của anh ta!
Lý Vũ Kiêu ở bên cạnh nhìn thấy Lưu mập mạp giẫm lên giày của Đổng Tư Siêu, trong lòng chợt nhảy thình thịch.
Lần này phiền phức lớn rồi!
“Xin lỗi cậu Đổng! Cậu ấy không cố ý đâu ạ.” Lý Vũ Kiêu vội vàng cúi người xin lỗi Đổng Tư Siêu.
Lưu mập mạp cũng cúi người xin lỗi theo.
Nhưng sắc mặt của Đổng Tư Siêu vẫn rất xám xịt.
“Các cậu không có mắt à? Con đường này lớn như vậy, nhìn thấy chúng tôi đi tới, các cậu không biết vòng sang bên cạnh mà đi à? Lại còn dám giẫm lên chân cậu Đổng!” Chu Mộ Đình ở bên cạnh trợn hai mắt lên, cả giận nói.
Lý Vũ Kiêu và Lưu mập mạp luôn miệng xin lỗi.
“Giẫm bẩn giày của tôi, cậu cho rằng xin lỗi là được à?” Đổng Tư Siêu lạnh lùng nói.
Lúc này, Tiêu Hi Hòa ở phía sau chú ý tới chuyện xảy ra với Đổng Tư Siêu ở bên này, bèn bước nhanh tới.
Nhìn thấy dáng vẻ Lý Vũ Kiêu cúi người xin lỗi, trên mặt Tiêu Hi Hòa tràn đẩy vẻ hả hê.
Lý Vũ Kiêu à Lý Vũ Kiêu, chọc ai không chọc, lại chọc đến con trai nhà giàu nhất, lần này xem mày làm thế nào!
“Cậu Đổng, cậu ấy chỉ vô tình thôi, xin cậu thứ lỗi…” Sắc mặt Lý Vũ Kiêu tái nhợt, nói.
Lúc này, tất cả mọi người trong Club đều chú ý tới chuyện xảy ra ở bên phía Đổng Tư Siêu, cùng nhau nhìn sang.
“Các cậu tên là gì?” Đổng Tư Siêu lạnh mặt, trầm giọng hỏi.
Đứng đằng sau anh ta là vệ sĩ thuộc cảnh giới Tông Sư, trên người tỏa ra áp lực nhàn nhạt.
Lý Vũ Kiêu và Lưu mập mạp nào đã từng được thấy cảnh tượng như vậy, lúc này đã sợ đến nỗi nói không ra lời.
“Cậu Đổng, em biết người này, cậu ta tên là Lý Vũ Kiêu, là con trai của Lý Thiên Hựu thuộc Hoành Đồ Thực Nghiệp!” Tiêu Hi Hòa vây xem ở bên cạnh lớn tiếng nói.
“Hoành Đồ Thực Nghiệp gì chứ, tôi chưa từng nghe nói.” Đổng Tư Siêu nhìn Tiêu Hi Hòa một cái.
“Chỉ là một doanh nghiệp nhỏ mà thôi, cậu Đổng chưa từng nghe nói cũng rất bình thường.” Tiêu Hi Hòa cười nói.
“Chẳng phải cánh cửa ở đây rất cao à? Sao những loại người này lại trà trộn vào được?” Đổng Tư Siêu nhìn về phía Chu Mộ Đình, khẽ cau mày nói.
Chu Mộ Đình đang định lên tiếng.
“Ông già của thằng này ưa sĩ diện, thích chơi trội, không tiếc mỗi tháng nộp năm trăm nghìn phí hội viên để duy trì thân phận hội viên của club. Có điều tôi đoán là dạo này bọn họ sắp phải dừng việc nộp rồi, bởi vì nhà bọn họ sắp không đủ sức trả khoản phí này nữa.” Triêu Trường An cười cợt nói.
Nhìn thấy Tiêu Hi Hòa ở bên cạnh mỉa mai, trong lòng Lý Vũ Kiêu vô cùng uất ức, đôi mắt đỏ bừng.
Nếu như có thể, anh ta muốn đánh Triêu Hi Hòa một trận!
Nhưng bây giờ anh ta vốn không có thời gian chú ý đến Tiêu Hi Hòa.
Đổng Tư Siêu nổi tiếng là tính tình nóng nảy, nếu như anh ta kiên quyết muốn truy cứu Lưu mập mạp, hậu quả khó mà lường được.
Lúc này mặt của Lưu mập mạp đã tái nhợt, cúi đầu, không dám nhiều lời một câu.
“Cậu Đổng, chúng tôi thật sự không cố ý, xin cậu rộng lượng không chấp chúng tôi, tha thứ cho chúng tôi một lần.” Lý Vũ Kiêu tiếp tục cúi đầu ăn nói khép nép.
“Mày tưởng rằng xin lỗi là được à? Mau quỳ xuống lau sạch giày cho cậu Đổng, nói không chừng cậu Đổng sẽ động lòng trắc ẩn, tha cho chúng mày một lần.” Tiêu Hi Hòa ở bên cạnh thêm dầu vào lửa.
“Mày…” Lý Vũ Kiêu không nhịn được mà ngẩng đầu lên, giận dữ nhìn Tiêu Hi Hòa.
“Làm sao? Bảo cậu quỳ xuống lau giày cho cậu Đổng khó lắm à?” Lúc này, Chu Mộ Đình đứng ở bên cạnh Đổng Tư Siêu nói bằng giọng điệu âm u lạnh lẽo.