Thành phố Giang Hải, trong phòng của một khách sạn năm sao.
“Trong nửa tháng gần đây, Phương Vỹ Huyền này gần như không ra khỏi cửa, xem ra sau khi bị chúng ta cảnh cáo, cậu ta vẫn sợ hãi, thành thật không ít.” Một người đàn ông ngồi trên sô pha, đối diện với một người phụ nữ nói.
“Sợ hãi? Nửa tháng trước, sau khi chúng tôi cảnh cáo cậu ta, ngay tối ngày hôm sau cậu ta đã giao thủ với một người bịt mặt ở Hoa Mãn Lâu Giang Nam, hơn nữa còn gϊếŧ chết người bịt mặt kia.” Người phụ nữ nói với giọng điệu lạnh nhạt.
Hai người này đúng là một nam một nữ từng gặp Phương Vỹ Huyền, người giữ trật tự Mộ Linh Băng và Vương Mộc Thụ.
“Thân phận của người bịt mặt bị gϊếŧ là gì?” Vương Mộc Thụ nhíu mày hỏi.
Mộ Linh Băng lắc lắc đầu, nói: “Tôi đã tìm người đi tìm hiểu, tình trạng chết của người bịt mặt kia quá thảm, toàn thân bị đốt thành than đen, vốn không thể nào xác định được danh tính.”
Sắc mặt Vương Mộc Thụ khó coi, lạnh lùng nói: “Tôi đã nói phải dạy dỗ tên Phương Vỹ Huyền kia một trận mà! Cậu ta vốn không coi người giữ trật tự chúng ta ra gì!”
Mộ Linh Băng nhìn thoáng qua Vương Mộc Thụ, nói: “Trước khi bên trên chưa có mệnh lệnh cụ thể, chúng ta không thể hành động thiếu suy nghĩ.”
“Chúng ta đã ở chỗ này nửa tháng rồi, sao bên trên còn chưa giao mệnh lệnh xuống? Thành phố Giang Hải chính là nơi chim không thèm ỉa, ngày nào cũng ở chỗ này, tôi sắp chịu không nổi rồi.” Vương Mộc Thụ nóng nảy nói.
Mộ Linh Băng hơi nhíu mày, nói: “Sở dĩ nên trên bảo chúng ta tới nơi này chính là vì muốn quan sát kỹ Phương Vỹ Huyền, đánh giá mức độ nguy hiểm của cậu ta, sau đó mới suy xét xem xử lý cậu ta như thế nào.”
“Nếu anh không chịu nổi, có thể chủ động xin từ bỏ nhiệm vụ này, không cần ngày nào cũng càu nhàu với tôi.”
Thấy Mộ Linh Băng dường như có hơi bất mãn, Vương Mộc Thụ đã thu lại sắc mặt không ít.
“Trong khoảng thời gian này Phương Vỹ Huyền luôn ở trong nhà, chúng ta không thể nào quan sát được.” Vương Mộc Thụ nói.
“Tôi đã báo cáo hết những gì liên quan đến Phương Vỹ Huyền lên rồi, bên trên hẳn sẽ nhanh chóng đưa mệnh lệnh mới xuống thôi.” Mộ Linh Băng đi đến cửa sổ sát đất phía trước, nhìn cảnh sắc bên ngoài, nói: “Trước đó, chúng ta phải ở lại chỗ này.”
…
Chẳng mấy chốc đã mười ngày nữa trôi qua.
Nếu không phải có Vu Ánh Hà nhắc nhở, Phương Vỹ Huyền thậm chí còn quên mất việc thi đại học.
Vào ngày 4 tháng 6, Phương Vỹ Huyền đi tới lớp học và nhận được thẻ dự thi của mình từ tay Đường Thanh Hiền.
Chủ nhiệm lớp Tôn Quốc Dũng đã hoàn toàn từ bỏ Phương Vỹ Huyền.
Ông ta vốn tưởng rằng sau buổi họp lớp ngày hôm đó, Phương Vỹ Huyền sẽ thay đổi bản thân, chuyên tâm ôn tập.
Nhưng không ngờ Phương Vỹ Huyền lại trực tiếp không đi học!
Là chủ nhiệm lớp trọng điểm nhiều năm như vậy, những học sinh Tôn Quốc Dũng tiếp xúc vẫn luôn là người học tập tốt lại nghe lời, ngoan ngoãn.
Đây là lần đầu tiên ông ta gặp học sinh ngỗ nghịch như Phương Vỹ Huyền !
Ngày 5 tháng 6, sau đại hội động viên lần cuối cùng, học sinh trường trung học Giang Hải chính thức tham gia kỳ thi đại học.
Đối mặt với kỳ thi đại học, hầu hết học sinh đều cảm thấy cực kỳ căng thẳng, thế cho nên trước khi đặt bút xuống viết một chữ đều phải đắn đo một hồi lâu, sau khi viết sau lại phải kiểm tra hai ba lần, sợ làm sai.
Nhưng Phương Vỹ Huyền lại tỏ vẻ vô cùng nhẹ nhàng, mỗi một môn thi về cơ bản đều hoàn thành trong nửa giờ, sau đó tiếp tục viết tâm pháp khẩu quyết lên giấy nháp.
Bởi vì vẽ nguệch ngoạc lên giấy nháp nên anh bị thầy giám thị cảnh cáo mấy lần.
Hai ngày thi đại học nhanh chóng trôi qua.
Sau môn thi cuối cùng, trở lại lớp học, rất nhiều học sinh ném sách vở lên không trung.
Phương Vỹ Huyền nhìn hành động của bọn họ chỉ cười nhạt, đồng thời có chút cảm khái.
Đây là lần thứ mấy anh thi đại học rồi?
Anh vẫn nhớ rõ, sau một lần thi đại học, anh cũng đứng như vậy, nhìn học sinh trong lớp hoan hô nhảy nhót.
Điều đó hình như đã là chuyện của mấy chục năm trước.
Chỉ e đám học sinh kia bây giờ đã vào tuổi trung niên rồi?
Phương Vỹ Huyền mê man một thời gian rồi nhanh chóng tỉnh táo lại.
Anh không thích hồi ức, bởi vì mọi thứ trong đó đều quá ngắn ngủi đối với anh.
Có lẽ một vài năm sau, đám học sinh tốt nghiệp cấp ba đang hân hoan vui sướng này sẽ gặp lại Phương Vỹ Huyền.
Đến lúc đó, có lẽ bọn họ đã bước vào tuổi trung niên, có lẽ đã là người già.
Nhưng Phương Vỹ Huyền vẫn sẽ là bộ dáng như hiện tại.
“Phương Vỹ Huyền, đêm nay trong lớp có một bữa tiệc, cậu có đi không?” Đường Thanh Hiền bên cạnh thu dọn sách vở xong, hỏi.
“Không đi.” Phương Vỹ Huyền dứt khoát lưu loát từ chối.
“Đây có thể là lần gặp mặt cuối cùng của các bạn trong lớp đó, cậu thật sự không đi sao?” Đường Thanh Hiền lại hỏi.
“Không đi.” Phương Vỹ Huyền lại từ chối lần nữa.
“Ồ.” Đường Thanh Hiền cúi đầu, không hiểu sao trong lòng lại thấy mất mát.
Cô ta biết, sau hôm nay, cơ hội để cô ta được gặp Phương Vỹ Huyền sẽ càng ít đi.
“Phương Vỹ Huyền, cậu muốn nộp đơn vào trường đại học nào?” Đường Thanh Hiền ngẩng đầu, nhỏ giọng hỏi.
“Còn chưa xác định, tôi cũng không chắc sẽ học đại học.” Phương Vỹ Huyền thành thật đáp.
“Hả?” Đường Thanh Hiền ngây ngẩn cả người.
Lúc này, Phương Vỹ Huyền đã xoay người rời đi ra ngoài.
Vừa mới đi ra khỏi cửa thì đã thấy Lưu mập mạp và Lý Vũ Kiêu.
“Đại ca! Cuối cùng cũng gặp được anh!” Lý Vũ Kiêu kích động cực kỳ đi đến trước mặt Phương Vỹ Huyền.
“Cậu tìm tôi có việc?” Phương Vỹ Huyền hỏi.
“Đại ca, hôm nay anh và mập mạp vừa mới thi xong, đương nhiên chúng ta phải đi vui vẻ một chút! Tôi mời!” Lý Vũ Kiêu cười nói.
“Tôi không muốn đi lắm, hai người đi một mình đi.” Phương Vỹ Huyền từ chối.
“Đừng mà, đại ca, chỉ hai chúng tôi đi thì có ích lợi gì? Sau này anh sẽ rời trường này, cơ hội gặp mặt của ba người chúng ta sẽ ít đi…” Lý Vũ Kiêu đột nhiên tỏ vẻ đáng thương nói.
“Được rồi, đi thì đi thôi.” Phương Vỹ Huyền ngắt lời Lý Vũ Kiêu.
…
Sáu giờ chiều, Phương Vỹ Huyền ngồi trên xe của Lý Vũ Kiêu.
“Này, Lý Vũ Kiêu, chúng ta đi đâu vậy?” Trên xe, Lưu mập mạp hỏi.
“Đến nơi rồi anh sẽ biết, hoạt động đêm nay chắc chắn sẽ rất kíƈɦ ŧɦíƈɦ! Kíƈɦ ŧɦíƈɦ chưa từng có!" Lúc Lý Vũ Kiêu nói chuyện, mặt anh ta đỏ bừng.
“Kíƈɦ ŧɦíƈɦ như vậy? Tôi không chắc sẽ chịu được đâu.” Lưu mập mạp như nghĩ tới cái gì đó, mặt lộ ra nụ cười thần bí.
“Nơi đó có cơm ăn không? Tôi hơi đói rồi.” Phương Vỹ Huyền mở miệng hỏi.
“Đương nhiên là có!” Lý Vũ Kiêu lập tức đáp.
…
Xe nhanh chóng lái ra khỏi thành phố Giang Hải và chạy lên đường cao tốc.
Lại qua gần nửa tiếng nữa, xe chạy tới một toà nhà, tất cả các tầng lầu của toà nhà đều có cửa sổ pha lê sát đất.
Trên bãi đất trống trước tòa nhà có mười mấy chiếc siêu xe thể thao đủ loại màu sắc, hình dạng khác nhau đang đậu.
Mà bên cạnh toà nhà là một mảnh đất hoang vu, phía trước là một con đường quốc lộ quanh co uốn lượn quanh núi.
“Nơi này chính là đường đua Cửu Hoàn San nổi danh Giang Nam! Mỗi tháng, nơi này đều tổ chức một cuộc đua xe.” Sau khi xuống xe, Lý Vũ Kiêu giới thiệu.
“Đêm nay cậu muốn đưa chúng tôi đi đua xe?” Lưu mập mập hỏi.
“Đương nhiên không phải, chiếc Porsche hỏng hóc này của tôi còn chưa đủ tư cách để lên đường đua.” Lý Vũ Kiêu nói, nhìn về phía những chiếc siêu xe khác nhau đậu xung quanh, hai mắt sáng lên, nói: “Có thể lên đường đua đều là những loại xe thể thao đỉnh cao giá ngàn vạn trở lên trên thị trường.”
“Vậy cậu còn nói kíƈɦ ŧɦíƈɦ, cái này có gì kíƈɦ ŧɦíƈɦ đâu?” Lưu mập mạp tỏ vẻ thất vọng nói.
“Vãi! Nhìn cận cảnh những siêu xe chạy đua chẳng lẽ không kíƈɦ ŧɦíƈɦ sao? Đợi lát nữa bắt đầu thi đấu là anh có thể cảm nhận được cái gì gọi là kíƈɦ ŧɦíƈɦ!” Lý Vũ Kiêu trợn to hai mắt, nói.
Sau đó, Lý Vũ Kiêu dẫn theo Lưu mập mạp đi vào toà nhà phía trước.
“Nơi này là hội quán của club siêu xe Corey, trận thi đấu cũng là do club này tổ chức. Nơi này có tiệc đứng, chúng ta có thể đi vào ngồi một chút.” Lý Vũ Kiêu nhỏ giọng nói.
Phía trước có một tấm cửa kính, một đầy tớ đứng bên cạnh cửa.
Lý Vũ Kiêu lấy một tấm thẻ màu xanh lam từ trong tú ái ra đưa cho đầy tớ.
“Xin chào anh Lý, chào mừng anh đến với club siêu xe Corey.” Đầy tớ trả lại tấm thẻ cho Lý Vũ Kiêu, cung kính nói.
Lý Vũ Kiêu gật gật đầu, cất tấm thẻ vào lại túi áo.
“Đây là tấm thẻ mà trước đó cha tôi làm, phí thành viên đắt lắm! Cha tôi nói qua tháng này sẽ không nộp phí gia hạn thẻ nữa! Cho nên có lẽ đây là lần cuối cùng chúng ta có cơ hội tiến vào nơi này, các anh phải quý trọng nó đấy.” Lý Vũ Kiêu nhỏ giọng nói.
Đi vào bên trong là có thể nhìn thấy rất nhiều người, có người ngồi trên sô pha nhìn di động, có người cầm ly rượu, có người đang nói chuyện phiếm.
Lưu mập mạp biết tất cả những con người ở đây đều là người có giá trị con người cao, tâm trạng không khỏi có chút căng thẳng.
Phương Vỹ Huyền lại tỏ vẻ bình thản, hỏi Lý Vũ Kiêu ở bên cạnh: “Tiệc đứng ở chỗ nào?”
“Ở ngay bên trong.” Lý Vũ Kiêu đáp.
Sau đó, ba người cùng đi vào nhà hàng buffet.
Phương Vỹ Huyền đang đi ở phía trước thì có một làn gió thơm thổi qua trước mặt anh.
Phương Vỹ Huyền ngẩng đầu, ánh mắt khẽ động.
Cô gái trước mặt có một mái tóc dài màu tím.
Không chỉ có tóc, ngay cả hai mắt cô ta cũng phát ra một ánh sáng màu tím nhàn nhạt.
Trên người cô ta tản ra hơi thở võ giả nhàn nhạt.
“Cho qua.” Cô gái mở miệng nói, giọng điệu có chút lạnh lùng.
Phương Vỹ Huyền nghiêng người, cô gái bèn đi qua.
“Vãi mèo, vừa tới đã gặp được một người đẹp! Anh nhìn dáng người kìa, còn cả áo da trên người nữa, quả thực là lấy mạng người mà…” Lý Vũ Kiêu nhìn bóng dáng cô gái rời đi, hai mắt toả sáng.
Lưu mập mạp cũng không dám nói mấy lời đánh giá, chỉ nhìn chằm chằm vào bóng dáng của cô gái, hai mắt đăm đăm.
Phương Vỹ Huyền khẽ nhíu mày, đi vào nhà hàng buffet.
Mà lúc này, cô ra đi ra khỏi hội quán, đang đứng trước một chiếc xe thể thao.
Tai trái cô ta đeo một cái tai nghe bluetooth, đang nói chuyện.
“Đúng vậy, tôi đã nhìn thấy anh ta.”
“Cần làm việc không? Đại nhân Violet.” Giọng nói trong tai nghe hỏi.
“Không cần.” Cô gái lạnh lùng nói.
Sau khi cắt đứt cuộc trò chuyện, cô gái ngắm nhìn cảnh sắc nơi xa, hai mắt híp lại.
Không ai có thể nghĩ được cô gái với dáng người bốc lửa đang đứng trước cửa club siêu xe lại là người sáng lập của tổ chức sát thủ Violet danh tiếng lẫy lừng quốc tế, Violet!