Gã đàn ông lực lưỡng hiển nhiên cũng nhận ra Hàn Minh Lý, sắc mặt thay đổi, nói: “Hàn Minh Lý, Xích Lang Môn chúng tôi làm gì, sợ là cũng không tới lượt anh khoa tay múa chân đâu nhỉ?”
Nói là nói như vậy, nhưng giọng điệu của gã lực lưỡng đã yếu thế hơn rất nhiều.
“Tôi muốn khoa tay múa chân đấy, thì sao? Nếu như không phục, có thể bảo tông chủ của các anh tới nhà họ Hàn chúng tôi, tôi sẽ đích thân nói chuyện với ông ta.” Hàn Minh Lý lạnh lùng cười, nói.
Thấy Hàn Minh Lý không hề nể mặt chút nào, vẻ mặt của gã đàn ông râu quai nón khó coi, nhưng cũng không dám nói thêm gì.
Gã ta biết, loại thân phận như của Hàn Minh Lý, gã ta không thể trêu chọc nổi.
Vì thế, gã ta hừ lạnh một tiếng, xoay người bỏ đi.
“Cảm ơn cậu Hàn đã ra tay giúp đỡ.” Ông lão nhìn Hàn Minh Lý, nói.
Hàn Minh Lý mỉm cười nói: “Ông chính là trưởng thôn phải không?”
Ông lão khẽ gật đầu.
“Số lượng dự trữ của linh tuyền các ông còn bao nhiêu? Tôi muốn mua hết.” Hàn Minh Lý nói.
Sắc mặt ông lão khẽ thay đổi, nói: “Cậu Hàn, chúng tôi bán linh tuyền có một quy tắv, mỗi người chỉ được mua tối đa một lít…”
“Tôi có thể ra giá gấp hai để mua.” Hàn Minh Lý phe phẩy cây quạt, mỉm cười nói.
Trả giá gấp đôi?
Ánh mắt của ông lão lập lòe, dường như có chút động lòng.
Nhìn thấy sự thay đổi trên nét mặt của ông lão, trong mắt Hàn Minh Lý thoáng hiện lên sự đắc ý.
“Chúng ta phải trả khoảng chừng bao nhiêu tiền, mới có thể mua được toàn bộ nước linh tuyền trong tay các ông?” Hàn Minh Lý hỏi.
Ông già do dự hồi lâu, lắc đầu nói: “Thật xin lỗi, cậu Hàn, chúng tôi… Thật sự không thể bán hết tất cả nước linh tuyền cho cậu.”
Trong mắt Hàn Minh Lý hiện lên sự u ám, nhưng ngoài mặt vẫn lộ ra nụ cười, nói: “Không sao, tôi cũng biết yêu cầu của tôi có lẽ sẽ làm khó người khác.”
Hàn Minh Lý xoay người định rời đi, lại nhìn thấy anh em Chung Thế Viễn đứng ở phía sau hàng người xếp hàng, bèn đi tới.
“Anh Chung, cô Chung, đã lâu không gặp.” Vẻ mặt Hàn Minh Lý lộ ra nụ cười nhạt, đi tới trước mặt Chung Thế Viễn.
“Ở trước mặt cậu Hàn, tôi nào đảm đương nổi một tiếng anh Chung chứ?” Chung Thế Viễn vội vàng nói.
“Chào cậu Hàn.” Chung Mỹ Ân hơi cúi đầu, chào hỏi với Hàn Minh Lý.
Đối mặt với Hàn Minh Lý, hai anh em đều có chút căng thẳng.
Người này cũng không phải là người bình thường, gã là cậu cả của nhà họ Hàn ở Hoài Bắc, đứng đầu trong bốn con cưng của trời!
Vốn dĩ căng thẳng là bởi vì nghe nói Hàn Minh Lý là một người lòng dạ cực kỳ hẹp hòi, có thù tất báo.
Giới võ đạo ở Hoài Bắc có một câu là, thà chọc Diêm Vương, đừng chọc Hàn Minh Lý.1
Như vậy đã đủ tưởng tượng, gã Hàn Minh Lý này, đến cùng có bao nhiêu nguy hiểm.
Trên mặt Hàn Minh Lý nở nụ cười, nhìn anh em Chung Thế Viễn.
Ngay sau đó, gã chú ý tới Phương Vỹ Huyền mặt không cảm xúc đứng ở bên cạnh.
Lúc này, Phương Vỹ Huyền cũng đang đánh giá Hàn Minh Lý.
Đây là đàn em của anh em Chung Thế Viễn hả?
Sao không hiểu chút phép tắc nào vậy?
Nhìn thấy gã mà cũng không biết chào hỏi sao?
Hàn Minh Lý có chút mất vui.
“Người này chính là…” Hàn Minh Lý nhìn thoáng qua Phương Vỹ Huyền, hỏi.
“À… Vị này chính là Phương Vỹ Huyền, đại sư Phương.” Chung Thế Viễn vội vàng nói.
“Phương Vỹ Huyền… Nghe quen quen nhỉ.” Hàn Minh Lý khẽ nhíu mày, hình như gã đã từng nghe thấy cái tên này rồi.
Ngay sau đó, sắc mặt gã khẽ thay đổi, hỏi: “Chính là Phương Vỹ Huyền ở trên hồ Nguyệt Tâm, đánh bại Cổ Úy Sênh kia sao?”
“Đúng vậy, đúng là đại sư Phương.” Chung Thế Viễn lập tức đáp.
Phương Vỹ Huyền nhíu mày, anh vẫn còn muốn khiêm tốn một chút, không ngờ Chung Thế Viễn lại nói thẳng ra thân phận của anh.
Hàn Minh Lý nhìn xem xét Phương Vỹ Huyền.
Ngày hôm qua gã còn thảo luận với người trong dòng họ, chuyện trên hồ Nguyệt Tâm có phải chỉ là tin vịt hay không.
Không ngờ tới, hôm nay đã gặp được người thật.
Sau khi nhìn thấy bản tôn, Hàn Minh Lý hoàn toàn tin vào dự đoán lúc trước của mình.
Chuyện trên hồ Nguyệt Tâm, đúng là tin vịt rồi!
Nếu vị Phương Vỹ Huyền kia, đúng là người trước mắt này, thì chắc chắn sẽ không thể đánh bại võ tôn.
Hàn Minh Lý rất tự tin vào năng lực quan sát của mình.
Vì sở thích cá nhân của gã, khi gã quan sát một võ giả, ngoại trừ hơi thở tu vi tự nhiên phát ra ở trên người, gã thích đặt sự chú ý lên trên những mặt như dáng người, khí chất, thậm chí là ánh mắt của võ giả hơn.
Nhưng mấy mặt này của Phương Vỹ Huyền trước mặt, đều tỏ ra vô cùng bình thường.
Quá bình thường, hoàn toàn không khiến cho người ta nảy ra được chút hứng thú nào.
Một võ giả Tiên Thiên bình thường như vậy, sao có thể đánh bại được võ tôn?
Về phần thái độ của anh em nhà họ Chung đối với Phương Vỹ Huyền, Hàn Minh Lý cũng không bận tâm, gã chỉ tin tưởng phán đoán của chính mình.
Ở nơi tiêu điều này của Giang Nam, võ giả cũng chưa từng gặp việc đời gì lớn, tập thể bị lừa cũng rất bình thường.
“Phương Vỹ Huyền, ngày hôm qua cậu đúng là đã nổi danh ở khắp giới võ đạo Hoa Hạ rồi.” Vẻ mặt Hàn Minh Lý thoáng hiện lên nụ cười chế giễu, nói.
Phương Vỹ Huyền hoàn toàn không muốn để ý tới gã.
Hàn Minh Lý này, hơi thở tàn nhẫn trên người quá nặng, anh không thích lắm.
Thấy cảnh này, trên trán Chung Thế Viễn ở bên cạnh toát ra mồ hôi lạnh.
Anh ta biết lấy thực lực của Phương Vỹ Huyền, dĩ nhiên sẽ không sợ Hàn Minh Lý, cũng chẳng cần phải cung kính khép nép với Hàn Minh Lý.
Nhưng lấy lòng dạ hẹp hòi của Hàn Minh Lý, chỉ sợ sẽ đổ lửa giận lên trên người nhà họ Chung bọn họ mất!
Quả nhiên, sau khi nhận ra thái độ lạnh nhạt của Phương Vỹ Huyền, nụ cười của Hàn Minh Lý lập tức thu lại, ánh mắt tàn bạo.
Chỉ là, gã cũng chẳng nói gì, sau khi liếc mắt nhìn Phương Vỹ Huyền một cái thật kỹ, phe phẩy cây quạt sau đó xoay người rời đi.
Hành động này của gã, khiến cho trong lòng anh em Chung Thế Viễn giật nảy, sắc mặt trở nên tái nhợt.
Hàn Minh Lý đã thật sự tức giận!
Phương Vỹ Huyền thì hoàn toàn không thèm để ý tới Hàn Minh Lý.
Bắt đầu từ lúc ông lão kia xuất hiện, sự chú ý của anh, vẫn luôn đặt ở trên người ông lão kia.
Ông lão nhìn qua thì chỉ là một người bình thường, nhưng mà trên người lại tản mát ra hơi thở khác thường.
Hơi thở này khá mờ nhẹ, gần như là vô hình, Phương Vỹ Huyền cũng chỉ phát hiện ra trong lúc lơ đãng.
Nhưng điều này cũng đã đủ để chứng tỏ, ông lão này, chắc chắn không bình thường giống như nhìn qua từ bên ngoài.
Ngay khi Phương Vỹ Huyền còn đang tự hỏi, ông lão đã đi tới.
Ông ta liếc mắt nhìn Phương Vỹ Huyền một cái, tiện đà chuyển ánh mắt về phía Chung Thế Viễn và Chung Mỹ Ân.
“Các cô cậu tới mua nước linh tuyền, hay là muốn vào núi?” Ông lão hỏi.
Vừa rồi lúc Hàn Minh Lý nói chuyện với ông già, đã lộ ra ông lão này chính là trưởng thôn của thôn trang.
Chung Thế Viễn ngẫm nghĩ, đáp đúng sự thật: “Chúng tôi muốn vào núi.”
“Chậc, vậy các cô cậu tới muộn rồi, hai ngày nay đã có rất nhiều người đi vào trong núi Bạch Xuyên.” Ông lão nhếch miệng cười, lộ ra mấy cái răng vẫn còn sót lại trên hàm răng.
“Rất nhiều người đi vào… Vậy có bao nhiêu người đi ra?” Chung Thế Viễn hỏi.
Ông già vươn một ngón tay, lắc lắc, nói: “Một người cũng không đi ra.”
Nghe thấy lời này, sắc mặt của anh em nhà họ Chung đều thay đổi.
“Haiz, mấy võ giả các cậu, quá mức tự tin, coi lời khuyên của chúng tôi như gió thổi bên tai, chỉ có thể gieo gió gặt bão.” Ông lão khẽ lắc đầu, chắp tay sau lưng, chậm chạp rời đi.
Phương Vỹ Huyền nhìn bóng lưng của ông lão này, như đang suy nghĩ gì đó.
…
Sau khi hiểu rõ tình hình, Phương Vỹ Huyền và hai anh em nhà họ Chung đi vào chân núi Bạch Xuyên, chuẩn bị lên núi.
Bốn trưởng lão cảnh giới tông sư của nhà họ Chung cũng đi vào, đi theo phía sau anh em nhà họ Chung.
Nhìn thấy Phương Vỹ Huyền, ánh mắt bốn trưởng đều giật mình.
Hai vị trưởng lão trong số đó, ngày hôm qua đã tận mắt chứng kiến Phương Vỹ Huyền và Cổ Úy Sênh chiến đấu.
Tình cảnh ấy, đã in thật sâu vào trong trí nhớ của bọn họ.
Bây giờ nhìn thấy bản tôn, trong lòng bọn họ chỉ có kính nể.
Ở chân núi Bạch Xuyên, còn có mấy đoàn ngũ khác nữa, Xích Lang Môn và Hàn Minh Lý, cũng đều nằm trong số đó.
Mấy đám người này cũng không vội đi vào, mà lại ngẩng đầu nhìn đường núi phía trước, giống như còn đang do dự.
Phương Vỹ Huyền nhìn thoáng qua bên cạnh, sắc mặt Chung Thế Viễn và Chung Mỹ Ân tái nhợt, nói: “Vào đi thôi.”
Trên trán Chung Thế Viễn toát ra mồ hôi lạnh, nghe nói nhiều võ giả như vậy sau khi đi vào cuối cùng đều không ra được, anh ta vẫn luôn thấy sợ hãi.
Tuy có Phương Vỹ Huyền ở trong đội ngũ, nhưng dù gì Phương Vỹ Huyền cũng chỉ là một người ngoài, lúc thật sự gặp phải nguy hiểm, chưa chắc sẽ bảo vệ anh ta.
Thấy sắc mặt Chung Thế Viễn thay đổi, sững người ngay tại chỗ, Phương Vỹ Huyền không hề bận tâm, cứ thế đi thẳng về phía trước.
“Đại sư Phương…”
Sắc mặt Chung Mỹ Ân hơi thay đổi, nhìn Chung Thế Viễn sững sờ ở bên cạnh, cắn răng đi lên theo.
“Cậu chủ, đi thôi, có chúng tôi ở đây, nhất định có thể bảo vệ cậu an toàn.” Một vị trưởng lão an ủi nói.
Sau khi trải qua đấu tranh tâm lý dữ dội, Chung Thế Viễn cũng quyết tâm, đi lên theo.
Mấy đoàn người khác, cứ như thế nhìn đoàn người Phương Vỹ Huyền lên núi.
Hàn Minh Lý nhìn đoàn người nhà họ Chung dần dần đi xa, hơi híp mắt.
Một lát sau, lại có người quen đi tới chân núi.
Hàn Minh Lý nhìn thấy người đàn ông tuấn tú dẫn đầu, trên mặt lộ vẻ vui mừng.
“Trần Diệc Khang!”
Trần Diệc Khang cũng chú ý tới Hàn Minh Lý, mày nhăn lại.
Tên ẻo lả này, sao cũng dám tới đây chứ?
“Cậu Trần, anh…” Nhìn thấy Trần Diệc Khang, Hàn Minh Lý rất vui vẻ, muốn bước tới.
Trần Diệc Khang lại hoàn toàn không thèm để ý tới Hàn Minh Lý, xoay người định đi lên trên núi.
Thấy Trần Diệc Khang lạnh nhạt như vậy, Hàn Minh Lý khẽ dậm chân, cắn răng nói: “Trần Diệc Khang! Anh đứng lại cho tôi!”
Sau đó, gã cũng đi theo.
Đám đàn em ở phía sau, thấy Hàn Minh Lý đã vào núi, cũng vội vàng đi theo.
Trần Diệc Khang ngẩng đầu nhìn núi sâu tràn ngập sương mù, trong mắt nổi lên ánh sáng kỳ lạ.
Đây là cái duyên lớn của anh ta!
Là người được sống lại, anh ta biết số mệnh của mình chắc chắn sẽ mạnh hơn bất kỳ kẻ nào trên thế giới này!
Anh ta tin chắc, chỉ cần anh ta vào núi, là nhất định có thể tìm được linh tuyền, hơn nữa còn tìm được đầu nguồn linh tuyền!
Sau đó, anh ta sẽ bước vào Nguyên Anh Kỳ! Lại một lần nữa đạt được sức mạnh ngập trời.
Đời trước nắm giữ được các loại thuật pháp quỷ thần, là đã có thể điều khiển!
Đến lúc đó, anh ta sẽ lại đứng trên đỉnh cao một lần nữa!
…
Đoàn người Phương Vỹ Huyền, dần dần đi vào sâu trong núi.
Càng đi vào sâu, sương mù lại càng dày, tầm nhìn càng ngày càng hẹp.
Sau khi đi khoảng chừng mười phút, sương mù đã dày tới mức thậm chí còn không nhìn rõ được người bên cạnh.
Loại sương mù tới mức này, chắc chắn là rất không bình thường.
Nhưng càng đi, tâm trạng của Phương Vỹ Huyền lại càng phấn chấn.
Bởi vì, anh cảm nhận được, linh khí xung quanh càng ngày càng đậm.
Như vậy đã nói rõ, ở chỗ sâu trong núi Bạch Xuyên, rất có thể thật sự tồn tại linh tuyền.
Nhưng trước mắt mà nói, phương hướng là một vấn đề.
Sương mù thật sự quá dày, con đường phía trước cũng đều không nhìn rõ.
“A!”
Nhưng vào lúc này, Chung Mỹ Ân vẫn luôn đi theo phía sau Phương Vỹ Huyền, đột nhiên phát ra một tiếng thét chói tai.