Vùng núi phía Tây Bắc Trung Quốc giống như một vùng nguyên sinh, không có đường, không có ô tô, thậm chí ngay đến bóng người cũng vô cùng ít.
Ở giữa dãy núi bao quanh có một ngôi nhà tranh hiu quanh nằm đó. Bên ngoài ngôi nhà tranh có cơ man là thảo dương, mùi thuốc tỏa ra xung quanh.
Không gian căn nhà tranh không lớn, chỉ kê một chiếc giường và chiếc bàn, trên bàn chất đầy sách vở và các loại giấy bản.1
Lúc này, nằm trên giường là một ông già râu tóc bạc trắng, hai mắt nhắm chặt, vẻ mặt bình thản.
Một thiếu niên chỉ mới mười bảy, mười tám tuổi ngồi ở mép giường.
“Tiểu Hạ ta thật sự rất ngưỡng mộ con, mới sống có tám mươi mốt năm đã có thể bình thản ra đi.” Phương Vũ nhìn ông già vừa qua đời cách đây không lâu nằm trên giường, trên mặt nở nụ cười lẩm bẩm.
“Aizzz, ta thì thảm rồi, không biết còn phải sống bao nhiêu năm nữa mới có thể rời đi.” Phương Vũ thở dài, trong mắt có sự thống khổ, càng nhiều hơn nữa là bất đắc dĩ.1
Từ lúc anh bắt đầu bước lên con đường tu luyện, đến nay đã gần năm nghìn năm rồi.
Trong suốt thời gian dài dằng dẵng qua, Phương Vũ không cách nào chết đi được mà cảnh giới cũng không cách nào tiến thêm một bước.
Anh tu luyện đã gần năm nghìn năm, vậy mà vẫn chỉ ở luyện khí kỳ!
Đúng vậy, luyện khí kỳ! Cảnh giới căn bản nhất của luyện khí!
Nếu theo nguyên tắc chính cống thì luyện khí kỳ thậm chí còn chẳng được coi là một cảnh giới, chỉ được xem là thời kỳ luyện thể.
Chỉ có sau trúc cơ mới thật sự bước vào con đường tu luyện.
Nhưng Phương Vũ, hết lần này đến lần khác vẫn luôn kẹt ở giai đoạn luyện khí kỳ, bất luận làm thế nào cũng không thể tiến thêm một bước.
Mấy nghìn năm nay, anh uống vô số trúc cơ đan, cũng không có tác dụng gì.
Ngàn năm trước, sư phụ của Phương Vũ còn an ủi anh, nói vì linh căn mạnh mẽ hơn bất kỳ người nào khác nên luyện khí kỳ mới lâu hơn một chút.
Nhưng một ngàn năm qua đi rồi Phương Vũ vẫn không cách nào đột phá lên trúc cơ kỳ.
Lúc này, sư phụ anh cảm thấy có phải ông đã hiểu lầm gì rồi không, Phương Vũ thực ra chỉ là một người bình thường không có linh căn?
Nhưng nếu chỉ là một người bình thường thì sao có thể sống được đến ngàn năm, ngay cả dấu hiệu già yếu cũng không có?
Sau này, sư phụ của Phương Vũ độ kiếp thành công, phi thăng thành tiên, rời khỏi trái đất.
Từ đó về sau cũng không còn ai quan tâm đến cảnh giới của Phương Vũ nữa.
Thời gian dần trôi, tài nguyên linh khí trên trái đất ngày một mỏng đi.
Trái đất bây giờ dù cho Phương Vũ có đột phá cảnh giới cũng không cách nào độ kiếp thành tiên được nữa.
Nhưng Phương Vũ cũng chưa từng nghĩ đến chuyện độ kiếp thành tiên, anh chỉ muốn có thể đột phá luyện khí kỳ chết tiệt này mà thôi.!
Đây là chấp niệm của anh.
Đến nay anh đã tu luyện đến tầng thứ chín ngàn tám trăm ba mươi hai của luyện khí kỳ rồi. Tu sĩ bình thường chỉ cần tu luyện đến tầng thứ mười hai là có thể đột phá trúc cơ kỳ.
Vừa nghĩ đến chuyện tu luyện, trong lòng Phương Vũ lại có chút buồn bực.
Anh hít sâu một hơi, đứng dậy nhìn giấy thảo trên bàn đầy các phương thuốc.
“Sớm biết con trở thành một kẻ say mê thuốc như vậy thì năm đó ta đã không dạy con y thuật rồi!” Phương Vũ khẽ lắc đầu, bất đắc dĩ nói.
Dựa theo di nguyện của Tiểu Hạ, anh mang toàn bộ những phương thuốc này đi.
Vừa bắt đầu thu dọn không bao lâu, đã nghe thấy có tiếng bước chân ồn ào, anh lập tức ngẩng đầu nhìn về một phía ngoài cửa sổ nhà tranh.
Tiểu Hạ đã xây nhà tranh ở tận nơi thế này rồi vậy mà vẫn bị người ta tìm được?
Phương Vũ khẽ chau mày.
Mười phút sau, một đoàn người đến trước nhà tranh.
Tổng cộng có bảy người, trong đó có hai nam nữ thanh niên, một ông già ngồi xe lăn và bốn người đàn ông mặc vest đi giày da, dáng người cường tráng vừa nhìn đã biết là vệ sĩ.
Nhìn ông già ngồi trên xe lăn tỏa ra tử khí, Phương Vũ biết ngay đám người này chắc chắn tới để cầu thầy trị bệnh.
“Dược thần Hạ, xin chào, tôi là Đường Phong, chúng tôi đến từ nhà họ Đường ở Giang Nam, chúng tôi muốn mời ông…” Một người đàn ông trẻ tuổi đẹp trai bước lên trước, lớn giọng nói.
Phương Vũ đẩy cửa ra, cắt đứt lời anh ấy nói.
“Các người đến muộn rồi, Hạ Tu Chi vừa qua đời cách đây không lâu.”
Gì cơ?!
Biểu cảm của tất cả mọi người có mặt đều thay đổi.
Bọn họ vất vả lắm mới tìm dược thần Hạ Tu Chi… Vậy mà lại qua đời rồi!?
“Sao, sao lại…” Sắc mặt Đường Phong tái nhợt, ngây người nhìn Phương Vũ.
Vì chữa bệnh nặng cho ông cụ Đường mà bọn họ đã sử dụng tài nguyên của cả gia tộc, tiêu tốn biết bao nhiêu sức người sức của mới nghe ngóng được vị trí được dược thần Hạ Tu Chi lánh đời gần hai mươi năm.
Trải qua trăm cay ngàn đắng bọn họ mới tìm được ngôi nhà tranh Hạ Tu Chi ở, nhưng không ngờ là, cái có được lại là tin này!
“Sao lại trùng hợp đến vậy? Chúng tôi vừa mới tìm được… Không đúng, dược thần Hạ nhất định là chưa qua đời, ông ấy chỉ là lánh đời, không muốn gặp chúng tôi mà thôi!” Cô gái trẻ có vẻ ngoài thanh tú đôi mắt đỏ hoe, kích động nói.
“Phai! Dược thần chắc chắn là vẫn còn trong nhà tranh!” Hy vọng trong ánh mắt Đường Phong lóe lên, bước thẳng vào ngôi nhà tranh.
Sau đó, anh ấy nhìn thấy Hạ Tu Chi đang nhắm nghiền đôi mắt nằm trên giường.
Đường Phong cẩn thận quan sát, phát hiện ông lão trên giường đã không còn hơi thở nữa rồi.
“Sao, sao lại vậy…” Đường Phong chỉ cảm thấy hy vọng tắt ngẩm, cả người mất đi toàn bộ sức lực.
“Tôi nói rồi mà, Hạ Tu Chi đã qua đời, các người có thể về rồi.” Phương Vũ khẽ chau mày, có phần không hài lòng với hành động xông vào nhà tranh của Đường Phong.
Đường Phong đột nhiên nhớ ra chuyện gì đó, quay đầu nhìn Phương Vũ hỏi: “Cậu là học trò của dược thần đúng chứ? Cậu chắc chắn đã kế thừa y thuật của dược thần, cậu chữa bệnh cho ông nội tôi đi, chỉ cần chữa khỏi dù cho mất bao nhiêu tiền chúng tôi cũng sẵn sàng bỏ ra!”
Phương Vũ lắc đầu, nói: “Tôi không phải là học trò của ông ấy… Tôi chỉ là một người bạn cũ của ông ấy mà thôi.”
Thực ra nghiêm túc mà nói, Phương Vũ xem như sư phụ của Hạ Tu Chi.
Năm đó Hạ Tu Chi mới mười lăm tuổi, nhờ sự dẫn dắt của Phương Vũ mới bước lên con đường y đạo. Tất nhiên những lời này không cần nói ra, mà có nói ra cũng chẳng ai tin.
Có điều, nếu dùng cách nói bạn cũ này thì cũng có vẻ kỳ quặc.
Nhìn Phương Vũ còn chưa đến hai mươi tuổi mà Hạ Tu Chi đã hơn tám mươi tuổi rồi, hai người hoàn toàn không cùng một thế hệ, sao có thể xưng là bạn cũ được chứ?
Cơ mà những người ở đây cũng không suy xét tỉ mỉ đến thế, cả đoàn người đang đắm chìm trong hy vọng lại thành chìm vào tuyệt vọng.
Ông cụ Đường ngồi trên xe lăn nghe được tin Hạ Tu Chi đã qua đời, cuối cùng cũng mất đi sức sống, ánh mắt đều là lụi tàn.
Ý trời đã như vậy! Số mạng của ông đã hết! Cũng chẳng cần tranh đoạt nữa!
Cô gái trẻ tuổi thấy ông nội mình như vậy thì đau lòng không thôi, nước mắt không ngăn được mà lăn dài.
Phương Vũ chau mày, nhì ông cụ Đường, đột nhiên mở miệng: “Ông đã sống bảy mươi ba năm rồi, có lẽ cũng sống đủ rồi, sao còn muốn sống tiếp nữa?”
Nghe được câu này tất cả mọi người đều ngẩn người, tò mò không biết sao Phương Vũ biết được tuổi tác của ông cụ Đường.
Nhưng nghe đến vế sau của Phương Vũ, sắc mặt bọn họ đều thay đổi.
Sống đủ rồi?
Trên đời này nào có người sống đủ rồi kia chứ?
Câu này nghĩa là gì!?
Khiêu khích? Mỉa mai?
“Tên khốn nhà cậu, ý cậu là gì!?” Sắc mặt Đường Phong tái nhợt, dùng sức đấm vào ngực Phương Vũ.
Ánh mắt Phương Vũ khẽ động, cả người lại không nhúc nhích.
“Bụp!
Nắm đấm của Đường Phong còn chưa đụng đến Phương Vũ, bản thân đã gặp phải một lực vô cùng lớn, cả người bay người về phía sau ngã xuống đất.
Sắc mặt của những người khác thay đổi cực lớn, kinh ngạc không thôi.
Rõ ràng người đấm là Đường Phong, chàng trai trẻ này còn không nhúc nhích, sao người ngã lại là Đường Phong?
“Anh!” Cô gái trẻ đẹp hét lên.
Bốn vệ sĩ phản ứng lại lập tức tiến về phía trước mấy bước, đến trước người Phương Vũ.
“Không được ra tay!” Ông cụ Đường ngồi trên xe lăn, khàn giọng ra lệnh.
Bốn vệ sĩ lập tức dừng bước.
Đường Phong che ngực, bò dậy khỏi mặt đất, nhìn Phương Vũ bằng ánh mắt khiếp sợ.
“Anh bạn trẻ, chúng tôi vô lễ rồi, xin hỏi cậu tên gì?” Ông cụ Đường hỏi.
“Phương Vũ.” Phương Vũ đáp.
Ông cụ Đường khẽ gật đầu, mở miệng nói: “Vừa rồi anh bạn trẻ hỏi tôi tại sao còn muốn sống tiếp, tôi có thể đáp lại cậu thế này.”
“Bởi vì, tôi còn muốn được bầu bạn bên người nhà mình, tôi còn muốn thấy đám cháu trai cháu gái tôi trường thành, nhìn thấy chúng cưới vợ gả chồng xây dựng cơ nghiệp, nhìn thấy chúng sinh con đẻ cái… Con người không phải đều như vậy sao? Nhìn đời này nối tiếp đời kia.” Ông cụ Đường mỉm cười nói.
“Ông nội…” Nghe được những lời này của ông cụ Đường, cô gái bên cạnh khóc càng đau lòng hơn.
Người nhà…
Anh mắt Phương Vũ khẽ động.
Đối với anh mà nói, người nhà đã là chuyện rất lâu rất lâu trước kia rồi, nhưng đối với người phàm mà nói, người nhà luôn tồn tại, đời này nối tiếp đời kia.
Mà đa phần người phàm ai lại không muốn sống lâu thêm chút nữa?
“Ông đang là ung thư phổi giai đoạn cuối, sống chẳng được ba tháng nữa, hãy tận hưởng phần cuối cuộc đời thật tốt đi.” Phương Vũ nói rồi xoay người vào nhà tranh đóng cửa lại.
Mà người nhà họ Đường thì ngây như phỗng.
Sao Phương Vũ vừa nhìn đã biết ông cụ Đường bị ung thư phổi? Đã vậy còn nói y như lời bác sĩ nói, mạng sống của ông cụ Đường còn chưa đầy ba tháng?
Anh, quả nhiên là học trò của dược thần!
Sau khi phản ứng lại, Đường Phong lại gõ cửa ngôi nhà tranh, hét lên: “Cậu Phương, cậu chắc chắn là học trò của dược thần? Cầu xin cậu chữa bệnh cho ông nội tôi, chúng tôi…”
“Sống chết có số. Các người mau rời khỏi đây đi, nếu không đừng trách tôi không khách sáo.” Giọng nói điềm tĩnh của Phương Vũ phát ra từ ngôi nhà tranh.
“Lương y như từ mẫu, sao cậu có thể thấy chết không cứu…” Đường Phong tức giận nói.
“Phong nhi, quay lại.” Ông cụ Đường mở miệng nói.
“Ông nội!” Hai mắt Đường Phong đỏ ngầu cả lên, quay đầu nhìn ông cụ Đường.
“Lời của chàng trai trẻ đó không sai, sống chết có số, ông trời muốn ông chết sao ông có thể sống được chứ? Chúng ta đi thôi.” Ông cụ Từ nói.
“Chàng trai trẻ, tôi thật sự rất kính trọng ông Hạ, thật không ngờ ông Hạ đã quy tiên… Hôm nay chúng tôi đến đây làm phiền ông Hạ, thật sự rất xin lỗi, mông ông Hạ trên trời có linh đừng trách.” Ông cụ Đường chân thành nói.
Dứt lời, ông kêu đám người rời đi
Tuy Đường Phong không cam lòng nhưng ông cụ Đường đã có lệnh anh ấy cũng chỉ đành rời khỏi.
Trên đường trở về, tất cả mọi người đều không không nói một lời, không khí vô cùng trầm tĩnh.
Đường Phong chú ý đến em gái mình ở một bên đang rơi vào trầm tư, cau mày hỏi: “Tiểu Nhu, em đang nghĩ đến chuyện gì vậy?”
Lông mày kẻ đen của Đường Tiểu Nhu khẽ cau lại, thì thào: “Em luôn cảm thấy… Phương Vũ này quen quen, hình như đã gặp ở đâu đó rồi.”
“Sao vậy được cơ chứ? Đây là đầu chúng ta đến vùng Tây Bắc, sao em lại từng gặp Phương Vũ rồi được chứ?” Đường Phong nói.
“Cũng phải… Nhưng mà, em thật sự vẫn cảm thấy quen quen.” Đường Tiểu Nhu xoa huyệt thái dương đáp.
Tâm trạng Đường Phong không tốt, không để ý đến Đường Tiểu Nhu nữa, chỉ cho rằng cô nhận nhầm.
Nhưng mà mới đi đi thêm được mấy bước, Đường Tiểu Nhu đột nhiên dừng bước.
“Em, em nhớ ra rồi, em đã từng gặp cậu ta ở trường học!”