Nội Vực, chỗ tộc đảo Trường Sinh Cố gia.
Bên trên Chủ phong từng đạo lưu quang xẹt qua chân trời.
Rất nhiều tộc nhân đều chạy đến đây, bao gồm tộc lão và thiên kiêu ở tất cả các đảo.
Uy áp khủng bố đan xen lẫn nhau, giống như xây dựng lại thiên địa vậy.
Không ngoa khi nói, bất kỳ một tộc nhân nào của Cố gia ở nơi này dậm chân một cái đều có thể dẫn đến động đất ở ngoại giới.
Thân phận địa vị không người nào sánh kịp, có thể tuỳ tiện thay đổi cục diện ngoại giới.
Giống như thay đổi thiên địa cũng chỉ là một câu nói mà thôi.
Ở nơi cách Chủ phong hơi xa một chút, rất nhiều Thần Vương cường giả thậm chí Thánh Cảnh cường giả cũng hiện thân.
Nhưng lại không có tư cách đi vào chủ phong, chỉ có thể quan sát từ đằng xa.
Cố Trường Ca toàn thân mặc áo trắng, thân hình thẳng tắp, thần sắc lộ ra vẻ lạnh nhạt, khuôn mặt tuấn tú thần nhã.
Nữ tử của những mạch còn lại , không khỏi liên tục liếc mắt nhìn qua, đôi mắt không khỏi sáng lên, Cố Trường Ca hôm nay cùng Cố Trường Ca lạnh lùng ngày thường các nàng gặp hoàn toàn khác biệt.
Giống như một vị tiên nhân.
Phụ thân Cố Trường Ca cũng tới nơi này, khuôn mặt hoàn toàn mơ hồ, ngồi ngay ngắn ở thủ vị, tựa như vị thần nhìn xuống đám thường dân, uy áp khiến rất nhiều người ở đây không thở nổi.
Nhi tử triệu tập tất cả tộc lão đến đây, hắn đương nhiên cũng phải đến làm gậy chống lưng cho nhi tử.
Mà hắn cũng rất tò mò, mục đích Cố Trường Ca làm như vậy là gì?
Mà giờ khắc này, rất nhiều tộc lão cũng dùng thần sắc tò mò nhìn Cố Trường Ca, không rõ Cố Trường Ca định bày trò gì.
Sau lưng bọn hắn là thiên tài tất cả các mạch cũng đứng ở đây, chí tôn vô địch trẻ tuổi danh trấn một phương ở ngoại giới, có thể nói bất khả chiến bại.
"Người tới cũng đủ rồi, hôm nay các vị tộc lão có thể hiện thân gặp mặt khiến Trường Ca cảm thấy vô cùng vinh hạnh." Cố Trường Ca khẽ mỉm cười, hắn không giống ngày thường lạnh lùng kiêu ngạo, lúc này khiến cho người khác một cảm giác như làn gió xuân, thân thiện dễ gần.
Bất quá nhiều tộc lão hiểu rõ bản tính của hắn lại không nghĩ như vậy.
Bọn hắn nhíu mày lại, trong lòng thầm nghĩ nếu như không phải vì phụ thân ngươi, chúng ta sẽ thèm để ý đến ngươi sao?
Cố Trường Ca cũng không thèm để ý đám người đó nhìn hắn như thế nào, tiếp tục nói, "Hôm nay đến đây thật ra là muốn tìm các vị tộc lão thương nghị một chuyện lớn, vị trí gia chủ tương lai ta cảm thấy cũng đến lúc được định ra rồi."
Nghe hắn nói vậy, Cố Lâm Thiên đang ngồi trên thủ vị không khỏi sững sờ, sau đó lộ ra ý cười.
Đơn giản trực tiếp vào chủ đề chính, không hổ là con của hắn.
Đương nhiên quan trọng nhất là chuyện này thật sự cũng nên định ra, Cố Trường Ca treo lên mình thân phận thiếu chủ, kết quả lại không phải gia chủ tương lai của Cố gia.
Nói thật chính Cố Trường Ca cũng cảm thấy rất xấu hổ.
Dù sao ở ngoại giới thân phận thiếu chủ coi như mang ý nghĩa gia chủ tương lai.
Bất quá Cố Lâm Thiên không hiểu Cố Trường Ca muốn làm gì, hắn cũng không giống người lỗ mãng, nếu như không nắm chắc sẽ không làm như vậy.
Mà quan trọng nhất là không thể bại lộ chuyện ma tâm.
Ông!
Mà lúc này, cả ngọn núi trở nên hoàn toàn yên lặng.
Ngay cả các tộc lão cũng không khỏi đứng hình.
Không nghe lầm đấy chứ?
Cố Trường Ca là vì việc này sao? Hắn chẳng lẽ không biết bởi chuyện năm đó, không ít tộc lão sinh ra khúc mắc trong lòng với hắn, không có khả năng ủng hộ hắn.
Chuyện này đơn giản là tự mình chuốc lấy nhục mà thôi.
Rất nhanh, tất cả mọi người không khỏi lắc đầu.
"Trường Ca, ta cảm thấy chuyện này còn cần thương nghị cẩn thận, vị trí gia chủ tương lai là chuyện vô cùng trọng đại, không thể dễ dàng định ra như vậy, chúng ta phải tìm được người phụ trách được tương lai của Cố gia."
Một vị tộc lão mở miệng, thái độ tương đối ôn hòa.
Đương nhiên lời này không khác gì nói: “ Cố Trường Ca ngươi không thể nhận vị trí này được.”
Những tộc lão còn lại lúc này cũng nhao nhao mở miệng nói, "Chuyện gia chủ tương lai còn cần bàn bạc kỹ hơn, Trường Ca không cần bàn chuyện này nữa đâu. . ."
"Vị trí gia chủ, can hệ trọng đại, không thể tuỳ tiện quyết định."
Ngoại trừ những tộc lão thân cận với mạch của Cố Trường Ca ra , những người còn lại nhao nhao biểu thị không đồng ý, muốn kéo dài tới sau này hẵng bàn.
Có thể kéo dài được bao lâu thì kéo.
Một màn này khiến sắc mặt Cố Lâm Thiên không khỏi trầm xuống.
Đám tộc lão này thế mà không nể mặt mũi của hắn , dù nói thế nào, tu vi Cố Trường Ca bây giờ đã là người đứng đầu thiếu niên cùng thế hệ ở Cố gia rồi.
Những người còn lại mạnh nhất cũng chỉ là Phong Hầu cảnh mà thôi, ngoại trừ Cố Trường Ca ra ai có thể nói mình có tư cách nhận vị trí này?
Thấy thế, Cố Trường Ca không có chút nào ngoài ý muốn, khoát tay áo ý bảo phụ thân không cần lo lắng.
Ý cười trên mặt hắn không đổi, để cho người ta cảm giác như tắm gió xuân.
"Hôm nay ta tới chỉ là nói cho các vị tộc lão mà thôi, không phải mời các ngươi thương nghị. Đương nhiên các ngươi không đáp ứng cũng không thành vấn đề, ta không thể làm gì khác ngoài việc lần lượt đi đánh hậu bối của các ngươi"
"Trong tộc quy hình như có điều này? Vị trí gia chủ mỗi đời là phải chọn ra người mạnh nhất, ta làm như vậy cũng không tính là phạm tộc quy đúng không."
“Các ngươi đã không đồng ý, cũng đừng trách ta lấy mạnh hϊếp yếu."
Cố Trường Ca mỉm cười nói.
"Còn nữa, đừng nói cái gì mà võ không bằng đức, ở thế giới này kẻ mạnh nhất chính là đức."
"Ta mạnh hơn so với hậu bối các ngươi, cho nên đạo đức của ta sẽ tốt hơn bọn hắn."
Những lời này, trực tiếp làm cho cả chủ phong trở nên yên tĩnh.
Tiếng kim rơi cũng có thể nghe được!
Sau một khắc, tất cả đám thiên kiêu trẻ tuổi đứng sau các vị tộc lão lập tức bùng nổ, sắc mặt đỏ lên, trong lòng cảm thấy mình bị sỉ nhục.
Lời này của Cố Trường Ca nghe thì đơn giản.
Nhưng cũng rất ngông cuồng.