Thiên Nguyên Cổ Bí Cảnh rất bao la rộng lớn.
Cho dù đã xuất thế nửa tháng, cũng không có tu sĩ nào phát hiện ra bất cứ dấu hiệu phủ đệ truyền thừa nào cả.
Nhưng ngược lại lại có rất nhiều di tích, đều sụp đổ ở khắp nơi, còn có không ít thi thể đang thối rữa.
Trên quần áo đã rách nát, hình thức hoa văn rất cổ xưa.
Trạng thái chết của thi thể này rất dị thường, có người nghi là tự sát, có người lại nói giống như bị đồng bọn gϊếŧ chết.
Trong những di tích này, còn lưu lại rất nhiều bức bích họa và đồ án được gìn giữ, thậm chí đến văn tự cũng không ít, ghi chép lại những chuyện đã xảy ra ở trong Bí Cảnh này.
Tất cả những tu sĩ đời trước từng nghiên cứu về một số văn hóa cổ đại, sau khi nghiên cứu những đồ án này, cuối cùng đã nhận được một tin tức kinh hoàng, khiến cho tu sĩ các phương đều run rẩy hoảng sợ.
“Đây là một mảnh phong ấn chi địa, ẩn chứa cơ duyên lớn, cũng ẩn chứa một thứ rất đáng sợ!”
“Chủ nhân của tòa Bí Cảnh này, còn là một nhân vật xưng tôn, lai lịch rất cổ xưa, có thể là của một nghìn vạn năm trước đó…”
Xưng tôn!?
Đó là khái niệm gì vậy, họ chỉ thấy ở trong ghi chép cổ đại, nhân vật như vậy hoành hành tinh không còn dễ như trở bàn tay.
Thần Minh ở trước mặt họ chẳng qua cũng chỉ là con kiến mà thôi.
Phát hiện này ngay lập tức đã khiến cho Thiên Nguyên Cổ Bí Cảnh dậy sóng!
Tất cả tu sĩ đều trở nên vô cùng kích động.
Nếu như có thể tìm được phủ đệ truyền thừa của vị xưng tôn đó, có được truyền thừa của ông ta, vậy há chẳng phải là một bước lên trời sao?
Cho dù là bay lên thượng giới, chẳng phải cũng dễ như trở bàn tay sao?
Thế nhưng tiếp sau đó những tu sĩ nghiên cứu văn hóa cổ đó mặt lại lập tức biến sắc, vô cùng sợ hãi.
Giọng nói của họ phát run, nói rõ tất cả.
“Đây là một nơi cực kỳ đáng sợ, tất cả sinh linh đã từng bị hủy diệt, quần tộc của vị xưng tôn đó đều bị chôn thân ở nơi này!”
“Vị xưng tôn đó dùng mạng để phong ấn lại Vô Thượng Hung Ma, không cho nó xuất thế…”
“Vô Thượng Hung Ma, đó là thứ đáng sợ tàn sát sinh linh, một khi xuất thế, có thể so với hủy diệt thiên hạ, tất cả chủng tộc và sinh linh đều phải chết…”
Bọn họ nghiên cứu văn tự cổ, từ trong những hình khắc đá đó tìm hiểu được một vài thông tin này, cảm thấy toàn thân lạnh cóng.
Bí cảnh này không phải là cơ duyên cho tất cả mọi người, mà là nơi phong ấn đại hung.
Tin tức này rõ ràng đã tạo ra sự bùng nổ khiến cho người ta càng thêm sợ hãi.
Rất nhiều tu sĩ ngay tức khắc đã sợ đến ngây ngốc
Cái gì mà Vô Thượng Hung Ma chứ?
Những văn tự khắc đá ở trong di tích đó chưa từng đề cập đến.
Chỉ là ngay đến cả chủ nhân của Bí Cảnh cũng phải dùng thân mình để phong ấn, sự đáng sợ này chẳng cần nói cũng biết, có lẽ là một tầng thứ muốn diệt thế.
Rất nhiều tu sĩ lùi bước , toàn thân lạnh lẽo, cảm nhận được tóc gáy dựng lên, có lẽ hiện giờ trong lòng đất dưới nơi họ đang đứng đây toàn là xương khô.
Vốn là nơi có cơ duyên tốt đẹp, dường như trong nháy mắt lại trở thành luyện ngục vậy.
Tin tức này nhanh chóng lan rộng, không chỉ Thiên Nguyên Cổ Bí Cảnh, mà các địa giới ở ngoại giới đều thất kinh.
“Vị đại nhân trẻ tuổi của thượng giới đó, nghe nói cũng đã đi vào trong Bí Cảnh rồi, xem ra đây mới là mục đích của hắn.”
“Trong bí cảnh rốt cuộc là ẩn giấu điều gì? Vì sao ngay đến cả người trên thượng giới cũng đều muốn tới?”
Tu sĩ khắp nơi đều kinh hoảng, cảm thấy vô cùng khó hiểu.
Rất nhanh, có tu sĩ phát hiện ra nơi sâu thẳm của Bí Cảnh, có một làn sương mù đang lơ lửng.
Làn sương đó ban đầu có màu trắng, sau đó liền biến thành màu xám, màu đen.
Thậm chí còn toát lên ma tính ghê người.
Rất nhiều hung thú hung tàn, mất đi linh tính, xông ra từ khắp các ngọn núi, càn quét về phía các tu sĩ đã đi vào trong Bí Cảnh.
Tu sĩ có tu vi yếu nhiễm phải làn khói này mất đi lý trí, gϊếŧ luôn người bên cạnh.
Sự thay đổi kinh hoàng này, khiến cho Thiên Nguyên Cố Bí Cảnh trở nên không còn yên lặng nữa.
Rất nhiều người rút lui, cơ duyên có quan trọng mấy cũng nào quan trọng bằng mạng sống.
Dĩ nhiên càng nhiều tu sĩ đi vào trong Bí Cảnh, từ xưa nguy cơ và cơ duyên luôn cùng tồn tại song hành.
Cái này gọi là họa phúc tương y ( hoạ và phúc đi liền với nhau)!
Thế nhưng rất nhanh đã có người phát hiện ra, làn sương mù nơi sâu thẳm đó thậm chí ngày càng dày hơn.
Ở đó nguy cơ khắp nơi, nếu không biết đường, dễ bị lạc vào trong đó.
Điều quan trọng nhất là vẫn còn có từng tầng trận văn và cơ quan, một khi không cẩn thận chạm phải thì ắt phải chết…
Rất nhiều tu sĩ đã chôn thân ở trong đó.
Nơi này nào có cơ duyên, rõ ràng là nơi chôn thân thì có.
Chốc lát, trong Thiên Nguyên Bí Cảnh diễn ra một cảnh hỗn loạn.
…
“Ma khí ở mức độ này cũng chỉ có thể ảnh hưởng tới tu sĩ bình thường mà thôi, đối với tu sĩ thời gian tu luyện dài hơn một chút, căn bản là chẳng có tác dụng gì với họ.”
Cố Trường Ca tiện mồm nói một câu.
Tu hành hơi lâu một chút, thì có thể chống đỡ được sự xâm nhập của ma khí.
Đối với hắn mà nói, ma khí ngược lại là chất dinh dưỡng rất tinh thuần.
Chỉ có điều ma khí mức độ này vẫn loãng quá, không có tác dụng gì.
Hắn đoán có lẽ do sự cố của Bát Hoang Ma Kích, không hổ là hung khí tuyệt thế, vừa mới có xu thế thức tỉnh, đã liền có ba động như vậy rồi.
Cố Trường Ca rất hài lòng.
Thế nhưng nơi không xa phía trước chính là khu vực nòng cốt của Bí Cảnh.
Hắn đã cảm nhận được rồi.
Diệp Trần đang ở trong đó.
Ma tâm cũng đang rục rịch, trong này có nhiều thứ cho nó cắn nuốt.
“Công tử, khu vực này có chút cổ quái, nếu như không biết đường, có kẽ sẽ lạc vào trong đó, theo lão nô thấy, chúng ta vẫn nên cẩn trọng thì hơn.” Minh lão nói.
Trong Bí Cảnh này ông ta cảm nhận được sự áp chế đáng sợ, nếu như ông ta để lộ ra khí tức vượt qua Đại Năng Cảnh, thì sẽ bị bài xích ra ngoài ngay tức khắc.
Cố Trường Ca gật đầu, nét mặt bình tĩnh thản nhiên.
“Không sao, ta có người dẫn đường, các vị cứ theo ta là được rồi.”
Hắn nói, khẽ nhắm mắt lại, lập tức ấn ký trong tập thần đơn sáng lên, có một luồng liên hệ ẩn hiện truyền tới.
Đây là dấu vết lưu lại ở trên đường đi.
Vù!
Một sợi chỉ màu đen, xuất hiện trước mặt Cố Trường Ca.