Tin tức Già Lâu thánh địa bị diệt cũng không làm Cố Trường Ca chú ý bao nhiêu.
Đối với hắn mà nói việc này chẳng khác nào tùy ý gϊếŧ một con kiến mà thôi.
Tốt xấu gì thì Minh lão cũng là một cao thủ thuộc thần vương cảnh ở trên thượng giới, tuy rằng sau khi đến hạ giới cũng không có cách nào phát huy hết thực lực của Hư Thần cảnh nhưng ra tay hủy diệt thánh địa một phương như vậy cũng rất dễ dàng.
Đặc biệt là khi ở Trung Châu này ngàn vạn năm nay số người đạt đến Hư thần cảnh đã ít đi nhiều.
Ngay cả người đạt đến Phong Hầu cảnh cũng chỉ có ở một phương thánh địa, thái thượng trưởng lão Hoàng triều, còn người đạt đến Phong Vương kỳ thì ngay cả tung tích cũng không thấy.
Theo như đánh giá của Cố Trường Ca, chỉ có những cấm khu cổ xưa như bên trong thượng cổ thần sơn mới có những người thuộc cấp bậc Hư Thần cảnh tọa trấn.
Với thực lực của Minh lão cũng đủ để hắn mặc sức tung hành ở Trung Châu này rồi.
Đương nhiên Cố Trường Ca cũng không rảnh rỗi như vậy, chỉ cần không chọc gì đến hắn, hắn cũng sẽ không quản nhiều như vậy.
Sau khi chứng kiến dáng dấp chân chính của Cố Trường Ca, Lâm Thu Hàn hiển nhiên cũng bị dọa sợ.
Lạnh lùng vô tình, cao cao tại thượng, có thể nhẹ nhàng tùy ý mà quyết định sự sống chết của cả một vùng thánh địa cổ xưa.
Hắn của lúc đó có khác biệt rất lớn với hình tượng công tử văn nhã của Cố Trường Ca trước đó.
Điều này làm trong lòng Lâm Thu Hàn có chút mê man, bản thân rốt cuộc là ưa thích Cố công tử ở điểm nào?
Do hắn ôn nhu hay là do tài ăn nói, kiến thức của hắn?
"Làm nàng sợ hãi rồi."
Đối với tình huống như này đương nhiên Cố Trường Ca vẫn có biện pháp giải quyết, hắn lại khôi phục dáng dấp tuấn lãng ôn hòa, nhẹ nhàng sờ sờ mái tóc của nàng.
Một chiêu này của hắn quả nhiên có hiệu quả rất lớn với nàng.
Tim của nàng lại không tự chủ được đập nhanh vô cùng.
Cố công tử đối xử với người khác lạnh lùng vô tình như vậy nhưng lại đối xử với nàng ôn nhu vô cùng.
"Có một chút..." Lâm Thu Hàn thành thật trả lời.
"Công tử, ngươi cũng dọa ta sợ rồi này."
Lúc này, Tô Thanh Ca cũng không nhịn được mở miệng nói, nàng luôn cảm thấy Cố Trường Ca hoàn toàn không để tâm đến nàng.
Tuy là nàng rất thông minh, nhưng dù sao cũng là nữ nhân, nhìn thấy Cố Trường Ca đối xử ôn nhu như vậy với một nữ nhân khác nhưng lại luôn khi dễ nàng.
Trong lòng đương nhiên cũng sẽ có chút cảm giác ê ẩm, có chút cảm giác bị ủy khuất.
Đương nhiên nàng cũng biết đây là dáng vẻ mà Cố Trường Ca cố tình tạo nên.
Cố Trường Ca nhìn nàng một cái, tùy ý cười:"Cũng làm nàng sợ? Vậy cũng không sao."
Cái gì gọi là làm mình sợ thì lại không sao?
Thực sự là phân biệt đối xử.
Tô Thanh Ca yên lặng kinh thường trong lòng, có chút tức giận.
"Đây là một quyển giải thích đan đạo sơ cấp, coi như là lễ vật ta tặng nàng thay cho lời xin lỗi vậy!"
Cố Trường Ca nói, thuận tiện lấy ra cuốn sách đã chuẩn bị từ trước đưa cho Lâm Thu Hàn.
Dù sao sớm muộn gì cũng phải tìm một cơ hội thích hợp đưa nó cho nàng.
Đây chính là món đồ hắn tốn hết một trăm điểm giá trị thiên mệnh mới đổi được trong hệ thống thương thành.
Cố Trường Ca có tùy ý lật xem qua, trong đó ghi chép rất nhiều phương thuốc dân gian sơ cấp, rất quý giá.
Trong các tông môn đan đạo trên thượng giới ước chừng cũng không có cuốn sách nào như vậy.
"Cảm tạ Cố công tử." Lâm Thu Hàn có chút kinh hỉ.
Cố công tử cư nhiên sẽ tặng đồ cho mình, hơn nữa làm sao hắn biết được bản thân nàng có hứng thú với chuyện luyện đan này?
Nghĩ tới đây, Lâm Thu Hàn lại thấy cảm động.
Bởi vì phụ thân luôn bảo nàng nên nỗ lực tu hành, nhanh chóng nâng cao tu vi cùng cảnh giới, không cần phí sức lực vào những phương diện khác.
Thế nên cho dù nàng có cảm thấy hứng thú nhưng cũng không có nhiều hiểu biết về việc luyện đan cho lắm.
"Nàng thích là tốt rồi." Cố Trường Ca mỉm cười nói, tính cách đơn thuần như vậy, cũng may gặp được hắn, nếu không gặp phải người khác, đoán chừng nàng có bị người ta bán vẫn có thể vui vẻ giúp người ta đếm tiền.
Đương nhiên, hắn cũng đang chờ Lâm Thu Hàn học thành cách luyện đan, về sau còn có thể để hắn tùy ý sử dụng nữa.
Trong nháy mắt đã ba ngày trôi qua.
Cũng bởi vì có sự xuất hiện của Cố Trường Ca nên mấy ngày nay Lâm gia luôn bộn bề nhiều việc, các thế lực khắp nơi đều đến bái phỏng, muốn tạo quan hệ tốt với bọn họ.
Sự việc Già Lâu thánh địa bị hủy diệt đã đưa ra một tín hiệu chung cho toàn bộ các thế lực lớn trong vùng Trung Châu đó là Lâm gia đang quật khởi mạnh mẽ rồi.
Trước đây Lâm gia cũng rất cường đại, nhưng so sánh với bây giờ, không phải, căn bản là Lâm gia của trước đây không có bất kỳ khả năng nào để so sánh với hiện tại.
Đương nhiên hết thảy người của Lâm gia đều thật tâm kính nể với Cố Trường Ca.
Bọn họ biết được tất cả những điều này là ai ban cho họ.
Mà mấy ngày nay sau khi nghe những điều Cố Trường Ca nói, Lâm Thu Hàn vẫn luôn phái người canh chừng thi thể Lâm Thiên.
Trong ba ngày này, nàng phát hiện ra có điểm bất thường với thi thể Lâm Thiên, thân thể hắn không có dấu hiệu thối rữa nào cả.
Điều này rất kì quái.
Sự phát hiện này khiến Lâm Thu Hàn chấn kinh rồi, nàng bây giờ có chút tin tưởng vào lời nói của Cố Trường Ca.
Lâm Thiên không chết!
Hắn chỉ ngất đi để lừa mọi người.
Điều này khiến cho nàng phẫn nộ, biểu tình hiện vẻ băng lãnh.
Đệ đệ nàng không chỉ bị người khác chiếm đoạt mất thân thể, hắn còn suýt chút nữa khiến cho Lâm gia rơi vào cảnh vạn khϊếp bất phục.
Nàng hận không thể chém cái tên đang chiếm giữ thể xác của đệ đệ nàng ra thành ngàn vạn mảnh.
Trong địa lao tràn ngập mùi hôi nồng đậm, khí tức ẩm ướt.
Một cỗ thi thể băng lãnh già nua bỗng nhiên mở mắt, tinh quang lướt nhanh qua đôi con ngươi đang mở lớn đấy.
"Xem ra ta đã thành công thoát được một kiếp..."
Cỗ thi thể này ngồi dậy, nhìn ngó cảnh tượng xung quanh thì thào nói.
Cỗ thi thể đó không phải ai khác mà chính là người trong thời khắc nguy hiểm đã dùng chiêu giả chết để tránh được một kiếp nạn, Lâm Thiên.
Trong lòng hắn thầm than may mắn, may mắn lúc đó đã quả quyết.
Sau đó Lâm Thiên quan sát tình cảnh mới của mình.
Trong địa lao.
Bên ngoài dường như không có ai trông coi.
Kiếp trước tốt xấu gì hắn cũng là một Thần vương, không nghĩ tới bây giờ phải dùng đến thủ đoạn này để nhặt về một mạng.
Điều này khiến hắn cảm thấy có điểm tự giễu.
Nhưng ít nhất hắn còn sống, lừa gạt được mọi người, xem ra trời vẫn chưa tuyệt đường sống của hắn.
"May mắn không hỏa táng ta, nhưng cũng không hạ táng, đáng tiếc...Nhưng mà dù sao tình hình hiện tại cũng tạm được."
"Đến lúc đó ta lại giả vờ như mất trí nhớ để lừa gạt mọi người là được, dựa vào ký ức của kiếp trước chắc hẳn cũng sẽ không khó khăn gì."
"Họ Cố kia, thù này bản vương sớm muộn gì cũng báo..."
Vừa nghĩ đến gương mặt đó của Cố Trường Ca, sắc mặt Lâm Thiên liền trầm xuống.
Bí thuật lúc trước hắn thi triển bây giờ đã có tác dụng, tâm mạch bị đứt đoạn được nối liền lại, huyết mạch luân chuyển, thi thể lạnh như băng lại có lại chút sinh cơ.
Nếu như có người ở ngay bên cạnh lúc này, người đó nhất định sẽ hét toáng lên đầy sợ hãi.
Một người đã chết cư nhiên lại có thể sống lại.
Điều này thật khó để tin được, có thể nói là một loại kỳ tích.
Nhưng bây giờ điều khiến hắn hoang mang chính là rốt cuộc trên người tên họ Cố kia đang ẩn giấu điều gì? Sao có thể làm cho ngoại vực thiên ma sợ đến như vậy.
"Xác...Xác chết sống lại."
Bỗng nhiên một thanh âm hoảng sợ tột độ vang lên bên ngoài phòng giam.
Tên đệ tử Lâm gia phụ trách trong coi thi thể của Lâm Thiên lúc đi vào vừa vặn chứng kiến cảnh Lâm Thiên thẳng tắp ngồi dậy, hiển nhiên hắn bị dọa cho không nhẹ.