3.
Ngày mẹ ta lâm bồn, cũng chính là thời điểm cuộc chiến ở biên giới phía tây đang diễn ra khốc liệt.
Tất cả hoàng thân quốc thích trong kinh đô đều đến cung Càn Thanh bồi hoàng thượng chờ đợi tin tức.
Cả một cung Càn Thanh, sự im lặng bao trùm.
Mọi người run rẩy quỳ trên đất, không ai dám ngước mắt lên, không ai dám thở mạnh.
Hoàng đế bệ hạ chắp tay sau lưng đi đi lại lại, hai mắt rực lên như ngọn đuốc.
Ngài đột nhiên dừng lại, trầm giọng: “Lăng nhi đâu?”
Thục Quý phi kinh ngạc đến toát mồ hôi lạnh.
Chỉ sau khi hỏi người xung quanh, bà mới biết từ sớm Tạ Lăng đã hô to “Em gái nhỏ tới rồi, ta đi đón em ấy” rồi lén lút xin tiểu thái giám rời cung, hớt hải chạy đến hầu phủ.
Thục Quý phi vừa lo vừa giận, vội vàng sai người đưa hắn về.
#
Không lâu sau, Tạ Lăng vẫn chưa quay lại, nhưng một tin tức đã đến.
Rằng hầu phủ phu nhân đã sinh hạ một bé gái an toàn.
Ngay sau đó, tin báo về đại thắng của quân ta trong chiến sự ở tây bắc cũng đến được Càn Thanh cung.
Nét cau mày trên mặt hoàng thượng cuối cùng cũng được giãn ra.
Ngài cười phá lên nói: “Tốt tốt tốt, đứa trẻ này sinh ra đúng lúc bình định được phía tây, tất mang điềm lành sóng yên biển lặng, thiên hạ thái bình!”
Vậy là, ta vừa sinh ra đã trở thành nghĩa nữ của hoàng thượng, được phong làm Tây Bình quận chúa.
Trẻ con trong cung khó nuôi, con cái của hoàng thượng sống đến tuổi trưởng thành chỉ có ba người, nhưng đến một công chúa cũng không có.
Thế là ta, thân làm Tây Bình quận chúa của hầu phủ, liền trở thành bé gái duy nhất trong cung.
Từ khi còn nhỏ, ta đã là được nâng hứng trên tay của hoàng cung và hầu phủ mà lớn lên, sủng ái ngập trời, ân thưởng không dứt.
Nhưng người sủng ta nhất, chính là thất hoàng tử Vinh thân vương.
Người khác gọi hắn là Thất gia, chỉ có ta là được quyền gọi tên hắn, Tạ Lăng.