Tạ Triều Triều

Chương 17



32

Ta nhận thiếp mời, bữa tiệc Thượng Lâm hàng năm này, quan lại cùng vui, ta nhất định sẽ tham dự.

Cùng với thiếp mời còn có thánh chỉ của Tạ Kỳ Hựu, sắc phong ta làm Trưởng công chúa, phong hiệu là Thừa Bình.

Lại sai người nói riêng với ta rằng lần này trong yến tiệc, thế tử của Phủ Tề Quốc Công cũng sẽ có mặt, đến lúc đó gặp mặt, nếu thật sự không được, sẽ chọn người khác.

Còn rất hào phóng nói rằng, hắn không thích dùng nữ nhân để liên hôn củng cố quyền lực.

Cho dù muốn liên hôn, cũng có những lựa chọn khác.

Ta cũng đã lớn tuổi rồi, có khi gả đi, ngược lại sẽ đắc tội với người ta.

Được rồi, có lương tâm, nhưng không nhiều.

Có tình cảm, nhưng không sâu đậm.

Ta cầm thiếp mời lại ngồi bên lò sưởi bắt đầu đốt thư.

Lão gia vội vàng để chính sách "thông hành lệnh" được thi hành.

Là vì ông ấy nhận ra trong kinh thành trà trộn rất nhiều mật thám tiền triều, len lỏi khắp nơi, thậm chí còn xâm nhập vào cung.

Ngay cả cơm khoai lang tối hôm đó cũng bị bỏ thuốc.

Nếu không phải ta vô tình làm đổ cơm khoai lang, lại phát hiện có người lén lút thay đổi đồ thừa, bây giờ dưới sự sắp đặt của những người đó, Tạ Kỳ Hựu cũng phải bệnh nặng một trận.

Khi tìm thấy nội gián, người ta đã mang thuốc độc vào cung, chỉ thiếu chút nữa là hạ độc hắn.



Cho nên mới nói số khổ, những ngày ta ở trong cung, ngày đêm điều tra gian tế, canh giữ linh cữu, còn phải ngủ với Hoàng đế.

Vậy mà, thằng nhóc con đó nghe lời xúi giục, đề phòng hai người thúc thúc, còn định làm trò Hồng Môn Yến.

Nếu không phải ta phát hiện sớm, bây giờ cả ba đều đã c.h.ế.t queo rồi.

Nuôi nó mấy năm, ngu ngốc như vậy, còn muốn lên giường ngủ với ta, nằm mơ đi!

Ra khỏi cung, ta mượn cớ đấu đá với Phan di nương, từ trong cung điều người ra ngoài nhân cơ hội đi lại làm việc, trong phủ cũng cài cắm ám vệ của ta.

Trước cửa cung mấy ngày liền đều có người bị đánh đòn cảnh cáo, răn đe mọi phía.

Bọn họ hành động càng thêm cẩn thận.

Cũng tốt, Tạ Kỳ Hựu mới lên ngôi, lúc này, bọn họ ít gây chuyện, Tạ Kỳ Hựu mới có thêm tinh lực nắm giữ triều chính.

Nhưng, Phan di nương nghe nói trước cửa cung đánh c.h.ế.t mấy hạ nhân, bị dọa đến bệnh luôn.

33

Ngày tiệc Thượng Lâm ta mở toang cửa, chỉ chờ người ta giăng bẫy, nghênh ngang chỉ dẫn theo Xuân Trúc đến bên hồ câu cá.

Vô tình nghe được Lạc Ngọc Thư cùng đám tiểu thư nói xấu ta.

"Chuyện của vị Điện hạ kia, các ngươi đã nghe nói chưa?"

"Sao lại chưa, mấy ngày nay trong kinh thành đều truyền ầm ĩ, chỉ là nể mặt quyền thế của vị kia, không ai dám nói ra mặt, chỉ dám lén lút bàn tán sau lưng, bức c.h.ế.t ta rồi."



"Ta nghe nói, vị kia à, lúc về kinh bị cướp, dọc đường ăn xin mới về được. Đến cửa thành, mất thông hành lệnh, không vào được thành, còn ra oai với tướng sĩ canh cổng, bị tướng sĩ tức giận bắt lại đánh cho một trận."

"Tốt! Tướng sĩ làm tốt lắm!"

Không biết là tiểu thư nhà ai bỗng nhiên hùng hồn nói ra câu này, "Quả nhiên là đồ nhà quê, chưa từng thấy tiểu thư khuê các nhà nào ngang ngược như vậy. Vì nàng ta cứ nhất quyết đòi trả hết hạ nhân trong phủ về nhà, Hoàng thượng lại chiều chuộng tỷ tỷ này, nàng ta đã hại c.h.ế.t bao nhiêu mạng người rồi."

Có người không biết liền hỏi: "Lời này là có ý gì?"

"Còn có thể là gì? Nàng ta ngay cả cung nhân do trong cung ban thưởng cũng để cấm quân áp giải về cung. Nhưng đồ trong cung ban thưởng, đã đưa ra ngoài rồi, làm sao có đạo lý lấy lại? Hoàng thượng bèn hạ lệnh, trước cửa Ngọ Môn đánh c.h.ế.t những người này. Mấy ngày liền, đêm nào cũng có tiếng kêu khóc thảm thiết. Nhà ta ở gần, ta mấy đêm liền nằm mơ thấy ác mộng, bây giờ m.á.u trước cửa Ngọ Môn còn chưa rửa sạch. Các ngươi nói xem, nàng ta chẳng phải đang tạo nghiệp sao?"

"A, Hoàng thượng cũng nhẫn tâm như vậy sao?"

"Ta đoán là muốn lập uy cho nàng ta, nàng ta là người nhà quê, lại bị ủy khuất như vậy ở cổng thành, sao có thể cam tâm?"

"Chuyện này còn chưa xong đâu. Vì có Hoàng thượng làm gương, những hạ nhân bị trả về các phủ khác cũng không có kết cục tốt đẹp gì, trong cung đều bị đánh chết, ai còn dám giữ những người này?"

"Ôi, thật là…"

Một đám tiểu thư nói chuyện say sưa, lại quay sang hỏi Lạc Ngọc Thư: "Ngọc Thư, đây là tỷ tỷ kế của muội, muội cũng đã gặp rồi đúng không? Nàng ta có phải giống như lời đồn, dung mạo xấu xí bẩn thỉu, vừa xấu vừa lùn vừa đen không?"

Ta cúi đầu nhìn bóng mình dưới mặt hồ, không nhịn được lẩm bẩm: "Đen thì đúng là đen, nhưng xấu xí bẩn thỉu thì quá đáng rồi. Ta tuy không xinh đẹp, cũng coi như là thanh tú chứ."

Còn người bị đá ngã ở cổng thành, đó chẳng phải là Nhị Ngưu ca sao? Liên quan gì đến ta?

Lời đồn quả thực đáng sợ hơn hổ.

Bên kia Lạc Ngọc Thư bị hỏi, dường như rất lâu không trả lời.

Các tiểu thư thấy vậy sốt ruột không thôi: "Ôi, muội đừng khóc nữa, muội nói xem, nàng ta rốt cuộc là người như thế nào?"

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv