"Mời ngồi." Ánh mắt bác sĩ Hiên Viên dừng trên mặt Diệp Hi, ý bảo cậu ngồi đối diện mình. Diệp Hi lập tức hớn hở tung tăng ngồi xuống, nhỏ giọng nói: "Em chào bác sĩ."
Thẩm Tu Lâm tối sầm mặt: "..."
"Cậu không thoải mái ở đâu?" Bác sĩ Hiên Viên tươi cười ôn hòa như gió xuân ấm áp, so với một Thẩm Tu Lâm luôn luôn trưng ra bộ mặt lãnh khốc đến độ có thể quét ra băng thì quả là đối lập hoàn toàn.
Diệp Hi: "Sáng sớm nay đột nhiên em đau bụng lắm ạ."
Hiên Viên gật đầu, hỏi tiếp: "Hôm qua cậu có ăn gì không sạch sẽ không?"
Diệp Hi bóp méo giọng, mềm nhẹ nói: "Em bình thường chỉ ăn hoa tươi và sương sớm núi cao. Tối qua nhịn không được ăn thêm một chút món cay mà sáng nay tỉnh dậy đã thấy như thế này rồi ạ."
Dứt lời, Diệp Hi thành công bị chính âm thanh nhu nhược của mình làm cho ghê tởm đến giật mình.
Tiểu-đệ-lột-tôm Thẩm Tu Lâm nhớ lại hình ảnh hai chồng vỏ tôm hùm nhỏ cao như núi ngày hôm qua, tâm tình bỗng cực kì phức tạp: "..."
Ăn thêm một chút?
"Cậu bình thường chỉ có thể ăn hoa tươi và uống sương sớm núi cao sao?" Bác sĩ Hiên Viên ngẩng đầu lên, rất có hứng thú đánh giá tiểu mỹ nhân xinh đẹp tuyệt trần mong manh trước mặt.
Diệp Hi trợn to đôi mắt ngập nước mãnh liệt chớp vài cái nhìn bác sĩ Hiên Viên, sau đó dùng hết khí lực nũng nịu đáp: "Dạ~"
Trong nháy mắt ngoài cửa sổ xẹt qua một tia chớp!
Thẩm Tu Lâm đen mặt nhìn Diệp Hi đang làm nũng với tên nam phụ kia: "..."
Bác sĩ Hiên Viên ho nhẹ một tiếng, chỉ chỉ giường bệnh phía xa, giọng điệu ôn nhu nói: "Cậu sang đó nằm một chút, trước tiên tôi sẽ kiểm tra qua cho cậu."
Diệp Hi lại lần nữa tung tăng tung tẩy đi qua ngoan ngoãn nằm xuống, dường như kích động đến độ bụng đau cũng không để ý nữa!
Lúc bác sĩ Hiên Viên đi tới thì Thẩm Tu Lâm cũng đang rập khuôn từng bước theo sát phía sau y, ánh mắt sắc bén cơ hồ có thể chọc thủng 2 lỗ trên áo blouse trắng!
Bác sĩ Hiên Viên đi đến trước giường khám bệnh, quay đầu lại nhìn biển người tấp nập trong phòng nói: "Xin mời người nhà bệnh nhân ra ngoài đợi một chút."
Bảo tiêu cùng người hầu nghe thấy vậy lập tức xoay người bỏ chạy, duy chỉ còn Thẩm Tu Lâm vẫn một mặt thờ ơ đứng lại, giống như cây cổ thụ cắm rễ sâu sừng sững mọc bên giường.
"Mời ngài cũng tránh ra ngoài một lát." Bác sĩ Hiên Viên nói với Thẩm Tu Lâm.
Thẩm Tu Lâm từ kẽ răng hung tợn nhả ra mấy chữ: "Không sao, tôi là hôn phu của cậu ấy."
Lúc này, Diệp Hi nhanh chóng ngồi dậy, đại nghịch bất đạo xua đuổi Thẩm tổng: "Anh nghe lời bác sĩ đi, ra ngoài đợi một lát."
Thẩm tổng, ngài ở đây làm sao tôi có thể thoải mái tay chân mà công lược nam phụ được chứ, không công lược nam phụ thì chúng ta sao có thể tích góp đủ kinh nghiệm để quay về thế giới thật trước khi diễn cảnh giường chiếu hả?
Thẩm Tu Lâm gằn từng chữ một: "Tôi không đi."
Diệp Hi phẫn nộ: "Bụng tôi rất đau, anh đừng cản trở bác sĩ kiểm tra nữa."
Thẩm tổng thật là, một chút cũng không hiểu chuyện!!!
Đây là lúc để biểu diễn kỹ năng diễn xuất sao!?
"Em..." Vương bá khí quanh thân Thẩm Tu Lâm bắt đầu sôi trào!
Diệp Hi tiếp tục điếc không sợ súng ra lệnh cho hắn: "Mau lên!"
Thẩm Tu Lâm hít sâu, dường như tức giận quay đầu nhanh chân đi ra khỏi phòng. Chân trời bỗng nhiên ầm ầm ầm từng tiếng sấm nổ, càng ngày càng hung mãnh hơn!
Diệp Hi lại nằm xuống giường khám bệnh, có chút sợ hãi nhớ tới trước kia từng xem qua một ít tin tức showbiz nói rằng: có diễn viên bởi vì quá nhập diễn vào nhân vật nên không thể nào tự kiềm chế được cảm xúc của bản thân, dẫn đến tâm thần loạn trí,... Vốn lúc trước cậu chỉ cho rằng đây là do cánh nhà báo chém gió hơi quá đà mà thôi, thế nhưng nhìn cảnh tượng vừa rồi mới nhận ra, đó là sự thật có thể phát sinh đó!
Thẩm tổng này làm đồng đội chỗ nào cũng rất tốt, chỉ là, mỗi lần lên sàn diễn đều như bị heo nhập mà thôi!
Nhìn sét kia kìa!
Bác sĩ Hiên Viên: "Cậu vui lòng giơ áo lên, để lộ ra phần bụng giúp tôi."
Đầu tiên chúng ta phải nhớ rõ một điều, tất cả đàn ông đều là động vật thị giác! Diệp Hi không cần động não quá nhiều cũng biết. Cho nên nếu muốn nhanh chóng công lược thì phương pháp tối ưu nhất đương nhiên là SẮC-DỤ rồi!
Á nhưng mà làm sao để sắc dụ nhỉ? Cởi quần hả?
Bác sĩ Hiên Viên nhìn Diệp Hi vẻ mặt ngốc manh nhìn chằm chằm trần nhà, hồn như ở trên mây, mỉm cười nói: "Cậu nghe rõ lời tôi nói không?"
"Em nghe thấy rồi." Diệp Hi trong lòng thiên nhân giao chiến một phen, thật sự không hạ quyết tâm trực tiếp cởi quần được, vì vậy liền ngoan ngoãn vén áo lên, lộ ra vòng eo nho nhỏ, trắng xinh đầy tinh tế.
Bác sĩ Hiên Viên vẻ mặt chính trực duỗi tay sờ tới sờ lui trên bụng Diệp Hi, vừa ấn vừa hỏi: "Chỗ này đau không? Hay là chỗ này?"
"Không đau, đau." Diệp Hi một bên trả lời, một bên lén lút chậm rãi kéo áo lên đến cằm để lộ ra ngực và xương quai xanh.
Bác sĩ Hiên Viên ngẩng đầu lên nhìn Diệp Hi, ánh mắt hình như hơi lóe sáng rồi lập tức rơi vào trầm mặc.
Bởi vì Diệp Hi vốn gầy nên xương quai xanh hiện ra cực kì rõ, làm cho cơ thể cậu mang một vẻ đẹp mong manh, đầy tinh tế. Hai khỏa anh đào phấn nộn nho nhỏ trên làn da trắng nõn sạch sẽ như sữa bò bởi vì bại lộ trong không khí nên hưng phấn lạ thường. Phía trên còn có một đôi mắt to đang sốt sắng chớp, vụng về cố gắng phóng điện y...
Diệp Hi thấy bác sĩ Hiên Viên chỉ là thần sắc mê man nhìn mình chằm chằm không nói lời nào bèn cúi đầu ngó ngó ngực mình, sau đó lập tức xấu hổ kéo áo xuống.
Ặc ặc đây là bộ ngực bằng phẳng đến nỗi có thể cưỡi ngựa luôn đó, nhất định là không hấp dẫn rồi. Hic, mình vừa làm cái gì vậy trời ơiii!?
Chắc chắn bây giờ nam phụ tám phần mười là đang cảm thấy mình thật ngu xuẩn!
- - thẳng nam Diệp Hi nghĩ vậy.
Bác sĩ Hiên Viên lấy lại bình tĩnh, nói: "Tôi kiểm tra xong rồi. Cậu đứng lên đi."
Diệp Hi tự-cho-là-kế-hoạch-câu-dẫn-thất-bại-thảm-hại-rồi xấu hổ ngồi dậy, tai đều bị một loạt hành động ngu ngốc ban nãy của mình làm cho đỏ bừng.
Không biết có phải là nhờ công Thẩm Tu Lâm chăm chỉ xoa bóp trên máy bay hay là do vật gì cũng đều thải đi hết rồi mà lúc này Diệp Hi cảm thấy đã đỡ đau hơn rất nhiều, ít nhất cũng có thể bình tĩnh nói chuyện và di chuyển được rồi.
"Khả năng cao là do thức ăn cay kích thích dạ dày, không quá nghiêm trọng." Bác sĩ Hiên Viên nhìn khuôn mặt đỏ như táo Mỹ của Diệp Hi, đột nhiên đổi chủ đề: "Nếu như tôi không nhầm thì người vừa rồi là Hoàng Phủ tiên sinh đúng không?"
Diệp Hi thành thật đáp: "Đúng vậy."
Bác sĩ Hiên Viên: "Anh ta là vị hôn phu của cậu?"
Hỏi câu này là muốn đào góc tường sao?
Come on babe! Hãy đến và chiếm lấy em đi!
Diệp Hi bỗng chốc phấn chấn, tình cảm dạt dào nói: "Bọn em là đính hôn từ lúc còn trong bụng mẹ chứ thật ra em căn bản không hề yêu hắn!"
Thẩm tổng đang-dán-tai-lên-cửa-nghe-lén mặt tối sầm: "..."
"Không ai có thể cưỡng ép cậu kết hôn." Bác sĩ Hiên Viên ôn hòa nói: "Cậu là người tự do."
Diệp Hi điềm đạm đáng yêu nói: "Chỉ là hắn nhốt em trong nhà, nói rằng trước khi lễ cưới diễn ra thì không cho em chạy thoát. Em cũng hết cách rồi mới cố ý ăn linh tinh để đau bụng đến bệnh viện khám, sau đó cố gắng tìm cơ hội chạy trốn..."
Bác sĩ Hiên Viên duỗi tay nắm cằm Diệp Hi, trầm giọng nói: "Thế nên, vừa rồi cậu quyến rũ tôi là muốn tôi giúp cậu chạy trốn sao?"
Đờ mờ, người anh em này thật thẳng thắn!
Diệp Hi trung thực gật đầu: "Dạ."
Bác sĩ Hiên Viên cười như không cười nhìn cậu, một tay chậm rãi vuốt ve cằm mình. Bộ dạng suy tư này làm cho y càng thêm đẹp trai biết bao nhiêu.
... Quả là một đống EXP hình người đầy anh tuấn!
Diệp Hi cảm giác mình có hi vọng rồi mắt sáng lấp lánh nhìn chăm chú bác sĩ Hiên Viên, nhiệt tình như lửa đề nghị: "Chúng ta có nên kiểm tra toàn thân không bác sĩ?"
"Không cần." Hiên Viên bác sĩ vung vung tay, nhìn đóa tiểu bạch hoa thuần khiết chỉ vì đào hôn mà vụng về cưỡng bách bản thân phải câu dẫn nam nhân xa lạ, ánh mắt vừa đau lòng, lại vừa trìu mến!
Diệp Hi thất vọng cúi đầu: "..."
Phúc lợi ship đến tận nhà rồi cũng không muốn, cái tên nam phụ này đến tột cùng có phải là gay không vậy!
"Tôi dẫn cậu đi phòng truyền dịch dành cho khách VIP." Bác sĩ Hiên Viên lớn tiếng hướng về phía cửa phòng nói, sau đó kề sát môi bên tai Diệp Hi nhỏ giọng: "Trong phòng đó có cửa sau."
Diệp Hi liên tiếp gật đầu, ánh mắt sung sướng ngập tràn: "Dạ!"
Tuy rằng không biết tại sao nhưng cậu có một cảm giác mãnh liệt là EXP lần này cũng có thể thu vào tay!
Bác sĩ Hiên Viên sâu kín thở dài: "Haiz."
Quả là một vật nhỏ đáng thương, vừa nghe thấy có cơ hội chạy trốn liền vui vẻ đến vậy.
Tại khoảnh khắc cửa phòng mở ra, Thẩm Tu Lâm đứng trước cửa, toàn thân toát ra hơi thở âm trầm hỏi: "Sao rồi?"
"Bệnh nhân bị viêm dạ dày, cần phải truyền dịch ngay lập tức." Bác sĩ Hiên Viên nghiêm túc đáp, đồng thời dẫn Diệp Hi đi về phía phòng truyền dịch hạng VIP.
Sau khi tiến vào phòng, bác sĩ Hiên Viên đi phân phó y tá lấy thuốc về, Diệp Hi liền thừa dịp y quay lưng, nhanh chóng kề sát tai Thẩm Tu Lâm dùng thanh âm chỉ hai người nghe được nói: "Ngài cho bảo tiêu ở cửa sau rút lui đi nhé".
Thẩm Tu Lâm nặng nề hừ một tiếng, cũng xoay người rời đi!
Diệp Hi buồn rầu nhìn người đồng đội heo nhập diễn đến độ không thể tự kiềm chế được.
Lúc bắt đầu truyền dịch, bác sĩ Hiên Viên lại một lần nữa yêu cầu người nhà tránh đi nơi khác. Trước khi rời đi, Thẩm Tu Lâm chỉ chỉ chiếc đồng hồ đang chỉ 10 giờ kém 5 phút trên tường với Diệp Hi, ý bảo 72 tiếng nữa gặp lại.
Diệp Hi khẽ gật đầu, ra hiệu mình hiểu rồi.
Tiếp đó, trong phòng truyền dịch hạng VIP chỉ còn lại Diệp Hi và Hiên Viên.
Sau khi truyền xong, Diệp Hi lại bắt đầu hành trình đào hôn tập hai với sự góp mặt của nam diễn viên phụ - bác sĩ Hiên Viên.
Hai người từ cửa sau phòng VIP chạy tới bãi đậu xe dưới tầng hầm, dọc theo đường đi quả nhiên không gặp phải bất kỳ bảo tiêu nào. Thời điểm bác sĩ Hiên Viên lái chiếc xe thể thao cực kỳ sang trọng ra, chân trời liền sấm vang chớp giật đùng đoàng rồi đổ mưa xối xả.
"Cậu có nơi nào để đi không?" Trong xe, bác sĩ Hiên Viên hết mực quan tâm hỏi.
"Em không có." Diệp Hi tội nghiệp trả lời.
Mặc dù lúc xoa bụng cho cậu trên trực thăng, Thẩm Tu Lâm đã vô cùng tri kỷ đưa cho Diệp Hi một xấp tiền mặt dày đủ cho cậu ở khách sạn ăn chơi xả láng ba ngày, thế nhưng nam phụ còn chưa công lược xong, nhất định phải mặt dày mày dạn đòi vào ở cùng nhà với đối phương mới được!!!
"Nếu cậu không chê", Bác sĩ Hiên Viên hắng giọng: "Gần đây tôi có một căn nhà để nghỉ ngơi tạm thời. Đó chỉ là nhà trên danh nghĩa bệnh viên thuê nhưng lúc nào không về kịp thì tôi thường ở đấy. Mặc dù tương đối đơn sơ, nhưng ưu điểm là hắn không thể thông qua địa chỉ nhà tôi để tìm cậu..."
Diệp Hi mắt lấp lánh nói: "Em không chê! Chỉ cần có thể thoát khỏi người kia thì em ở đâu cũng được."
Bác sĩ Hiên Viên thần sắc vui vẻ: "Ok."
Diệp Hi dối trá lo lắng một chút: "Nhưng mà anh ta sẽ không làm gì bác sĩ chứ?"
"Cùng lắm là bỏ việc ở đây mà thôi." Bác sĩ Hiên Viên thản nhiên nở nụ cười: "Với y thuật của tôi thì cho dù đi đâu cũng không sợ."
Bác sĩ chuyên khoa tiêu hóa đệ nhất toàn cầu chính là tự tin như vậy đó!
Diệp Hi đáp nhanh: "Vậy thì tốt rồi."
Thực ra chỉ cần anh ngoan ngoãn yêu tôi đồng thời tỏ tình với tôi dâng ra EXP, Thẩm tổng sẽ không chỉ không làm gì anh mà còn cực kì vui vẻ đấy!
***
Tác giả có lời muốn nói:
Thẩm tổng: Tôi vui vẻ cái rắm!!!
***
Lời Editor: Cuối cùng cũng lết được 1/3 chặng đường rồi bà con ơi, sau gần 2 tháng... Hic 😂😂